Kỳ thật Hữu Xu cũng không có đắc ý như Thành vương nghĩ, mới vừa đóng cửa tiệm liền suy sụp mặt mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Tình huống cậu lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, chủ tử cũng không phải là mắc bệnh, mà là gặp ám toán. Ở trên đời này, pháp môn có thể bóp méo vận mệnh một người cũng ít khi thấy, chỉ có chú thuật và vu thuật có thể làm được. Vu thuật cần thông qua môi giới nhất định, ví dụ như búp bê, mệnh bài, tóc, máu tươi vân vân, chú thuật thì càng huyền ảo hơn vu thuật, cũng cần đạo hạnh rất cao thâm.

Hữu Xu từng bị lực lượng kia công kích, hạ mi tỉ mỉ suy nghĩ một khắc liền có thể khẳng định chủ tử trúng chú thuật, vả lại người hạ chú không phải là nhân loại, mà là một đại yêu. Một lão quái vật sống mấy ngàn năm như cậu, còn không đến mức ngay cả yêu lực và vu lực cũng phân biệt không rõ ràng. Mà loại chú thuật này, chỉ có thể dùng máu trong tim người hạ chú dẫn phát mới có thể thành công. Đổi một cách nói, nếu Hữu Xu muốn cứu chủ tử, nhất định phải tìm ra người hạ chú, lấy được máu trong tim đối phương.

Người hạ chú đến tột cùng là ai, cái này có thể chậm rãi điều tra, hiện tại vấn đề khẩn cấp nhất là bảo vệ tâm mạch chủ tử, cũng ngăn cản chú thuật tiếp tục hấp thu đế khí trong cơ thể hắn. Nếu tử vi đế tinh không còn đế khí, chỉ có thể ngã xuống từ tinh không, đó là ám ảnh dày đặc nhất, cũng là sợ hãi nhất trong cuộc đời Hữu Xu.

Cậu ngồi yên một lúc lâu cuối cùng có chủ ý, sai Lý Cẩu Đản đi đóng cửa tiệm, không nhanh không chậm ra khỏi Thương Châu phủ.

Hiện giờ Ngụy quốc mặc dù vẫn là một chỉnh thể, nhưng cũng đã xuất hiện xu thế phân liệt. Hoàng đế tọa trấn phía bắc, ba phía đông, tây, nam bị thái thượng hoàng phân chia thành rất nhiều đất phiên, ban cho chư vị hoàng tử. Hoàng tử ở trong đất phiên có được quyền lực cao nhất, thậm chí có thể dự trữ nuôi dưỡng tư binh, có thể nói là nước trong nước. Hoàng đế muốn tước phiên, phiên vương muốn đăng cơ, thái thượng hoàng muốn lợi dụng hoàng đế và phiên vương mâu thuẫn để giữ vững uy tín trong triều của mình, mấy thế lực lớn liên hợp chống lại nhau, tất nhiên là ngươi tới ta đi tranh đấu không nguôi.

Cũng bởi vì như thế, gần như địa bàn của mỗi một phiên vương đều ẩn náu rất nhiều thám tử, hơi có gió thổi cỏ lay liền đưa tin ra ngoài. Thần nhân pháp lực thông thiên như Hữu Xu, tự nhiên thành đối tượng mượn sức của các thế lực khắp nơi, chân trước cậu mới vừa bước ra khỏi Nhân Tâm đường, sau lưng liền bỏ rơi rất nhiều mật thám.

Cùng lúc đó, Thành vương cũng nhận được tin tức thiếu niên rời khỏi Thương Châu, khuôn mặt xưa nay lạnh nhạt cuối cùng hiện ra vài tia lo âu.

“Cậu ấy chuẩn bị đi đâu? Làm gì?”

“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ tìm hiểu không ra. Pháp lực của quỷ y đại nhân xác thực cao thâm, nhìn như đi thật chậm, lại giây lát đã ngoài ngàn dặm, tất cả những người theo dõi cậu ấy đều bị vứt đến không còn một mảnh. Còn có Nhân Tâm đường của cậu ấy, lúc không muốn đi vào rõ ràng còn ở tại chỗ, cần đi vào xem xét, lại bất luận như thế nào cũng không tìm ra cửa, giống như vô cớ biến mất.” Nói lên cái này, ám vệ đến giờ vẫn là vẻ mặt kinh sợ.

“Đúng vậy vương gia, nô tài tự mình đi tìm hai vòng, đứng một chút, cửa rõ ràng ngay ở phía trước, đến gần cũng chỉ nhìn thấy một bức tường, quanh co lòng vòng đều đảo quanh ở tại chỗ. Vương gia ngài đừng quan tâm, quỷ y đại nhân căn bản không sợ người khác ám toán, nếu cậu ấy không muốn, phàm nhân chúng ta ngay cả góc áo của cậu ấy cũng sờ không được.” Trương Quý dùng giọng điệu nóng bỏng mà lại kính sợ nói.

Thành vương không đem lời nói của hai người để ở trong lòng, suy nghĩ duy nhất của hắn hiện tại là: nhóc lừa đảo kia rõ ràng nói chữa bệnh cho mình, hiện giờ ngay cả chào hỏi cũng không làm đã phủi tay chạy lấy người, cũng không biết có trở về không? Nếu cậu ấy không trở về, mình nên làm cái gì bây giờ? Phần lo lắng này cũng không phải bắt nguồn từ tuyệt vọng với bệnh tình của mình, mà là một loại ràng buộc càng thêm khắc sâu, tựa như thiếu đi thiếu niên, sinh mệnh liền thiếu hụt hơn phân nửa, lại có chút cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Thành vương nghĩ nghĩ đã đau lòng như cắt, chỉ đành lập tức dứt bỏ tạp niệm, mặc niệm kinh văn. Đúng vào lúc này, một con chim lớn màu vàng từ trên cao đáp xuống, phá giấy cửa sổ đậu ở trên bàn trà, chậm rãi đi dạo vài bước, lại vỗ vỗ cánh. Ám vệ và Trương Quý hoảng sợ, tập trung nhìn vào mới phát hiện, con chim lớn rất sống động này là dùng rất nhiều bùa vàng chắp nối gấp thành, mỏ nhọn thoáng mở ra, phát ra tiếng người thanh thúy, “Vương gia có khỏe không?”

“Quỷ, quỷ y đại nhân?” Trương Quý lập tức phân biệt ra âm thanh này thuộc về ai.

Thành vương xua tay, lệnh hắn ta chớ có sợ lớn sợ nhỏ, sau đó nghiêm trang đứng đắn đáp, “Bổn vương rất tốt, ngươi đi đâu vậy? Lúc nào trở về? Ngươi từng nói phải làm đại phu chuyên thuộc của bổn vương, những lời này không quên đi?” Chẳng sợ thiếu niên năng lực biến hoá kỳ lạ lại không rõ lai lịch, hắn cũng sẽ không so đo nữa, chỉ cần cậu có thể trở về là được. Kỳ thật hắn đã sớm biết, Tống Hữu Xu chân chính đã chết, thi thể đã chìm trong hóa long đàm sâu không thấy đáy.

Dường như phù điểu đã sớm dự đoán được phản ứng của mọi người, sau khi chào hỏi thì tạm dừng một khắc mới tiếp tục nói, “Ta về nhà lấy vài thứ, không quá ba ngày nhất định có thể quay lại. Vương gia cũng đừng quên hứa hẹn của mình, còn lại chín người bệnh, ngươi nhớ kỹ. Con chim này tạo thành từ ba mươi tấm ngưng thần tĩnh tâm phù và một tấm truyền tin phù, một khi phát bệnh liền thiêu hủy ngưng thần tĩnh tâm phù pha thành nước, có thể nhanh chóng giảm bớt bệnh trạng. Phần mỏ là truyền tin phù, nếu bên cạnh ngươi phát sinh bất luận việc quỷ dị gì, sau khi đốt lên không quá hai canh giờ, ta tất sẽ đuổi tới.”

Vừa dứt lời, con chim liền mất linh tính, biến thành con chim giấy hết sức bình thường. Trương Quý như nhặt được chí bảo, vội mở ba mươi tấm ngưng thần tĩnh tâm phù và một tấm truyền tin phù ra, bỏ vào túi áo bên người. Tâm tình lo âu khó chịu của Thành vương lúc này mới chậm rãi bình phục, khóe miệng cong cong, lộ ra một nụ cười nhạt ôn nhu.

Hữu Xu khiến tất cả thám tử vô công mà về đã trở lại địa cung Bàn Long sơn, lựa ra bảo vật mình tích lũy mấy ngàn năm, bỏ vào trong hầu bao, có nước hoàng tuyền, gỗ cửu dương, gỗ cửu âm, bỉ ngạn hoa. Tốt xấu cậu cũng sống mấy ngàn năm, không đến mức ngay cả đại yêu năm sáu trăm năm cũng ứng phó không nổi, nhưng đối phương lại khống chế chủ tử trước một bước, để đề phòng ném chuột vỡ đồ, còn phải từ từ mà tới.

Ra khỏi địa cung, nhìn thấy cỏ dại tràn trề, cậu giậm chân một cái gọi Lục phán quan tới, phân phó, “Ta mới vừa có được một quyển dược kinh, ngươi giúp ta nhìn xem trong hố trời này có sinh trưởng những thảo dược đó không, nếu có thì tìm hết đến cho ta.”

Lục phán quan sợ hãi nhất chính là vị này, vội vàng tiếp nhận dược kinh đi tìm kiếm, lại chỉ mang về hai gốc hoa dại toàn thân đen sì, lần nữa xin lỗi nói mình đã hết sức, mong đại nhân chớ trách vân vân. Hữu Xu cũng không trách tội, nhìn kỹ, gật đầu, “Phu độc? Không tồi, vừa lúc dùng được.”

Lục phán quan cảm thấy an tâm một chút, kinh sợ tiễn tôn đại phật này ra khỏi hố trời, còn nịnh nọt vạn phần mà tỏ vẻ: nếu đại nhân có điều sai phái, tiểu nhân tất sẽ tùy truyền tùy đến.

Hữu Xu sao cũng được mà đáp, sau khi từ mật đạo đi ra liền tìm được nông thôn gần đó, mua một con lừa nhỏ, đi băng băng trở về. Lúc này cậu cũng không biết, toàn bộ Thương Châu phủ đều bởi vì quỷ y biến mất mà loạn thành một đống.

Đầu tiên là dân chúng thấy cậu hô phong hoán vũ giúp thần long phi thăng, mặc kệ trên người có bệnh hay không bệnh đều muốn chen tới Nhân Tâm đường, để quỷ y đại nhân ban thưởng một lá bùa, trở về đốt thành nước uống. Nào ngờ tấm biển Nhân Tâm đường rõ ràng treo ở phía trước, tiến lên lại nhất loạt đụng vào vách tường, còn muốn tới tìm nữa, toàn bộ Nhân Tâm đường lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tà môn, thật tà môn! Những người này mỗi ngày đến phố Thần Nông quanh quẩn, lại nhiều lần khônh công mà về, liền từ từ đánh tan ý nghĩ xằng bậy là bám lên quỷ y đại nhân, chỉ còn lòng đầy kính sợ và cuồng nhiệt sùng bái. Chính cái gọi là “tiểu ẩn ẩn vu sơn, đại ẩn ẩn vu thị*”, những tiên hiền tự xưng là tài cao mà ở phố xá sầm uất quả thực không thể nào sánh bằng quỷ y đại nhân, người ta thật sự đem một góc phố xá sầm uất bố trí thành núi rừng yên lặng, khiến người có tâm chỉ có thể đứng ở xa xa quanh quẩn mà không thể tới gần một phân.

*Tiểu ẩn ẩn vu sơn, đại ẩn ẩn vu thị: kẻ ẩn dật xoàng thì ẩn nơi núi non, người đại ẩn dật thì ẩn nơi thị thành.

Sau khi dân chúng bình thường lui bước, lại có rất nhiều cao tăng và đạo sĩ lần lượt tới, muốn so với quỷ y, lại bởi vì không phá giải được thần thông ở ngoài Nhân Tâm đường, chỉ đành phẫn nộ rời đi. Lúc gần đi bọn họ không dám chậm trễ, một người hai người quỳ gối bên đường miệng nói tiên trưởng, hơi có chút cảm giác ngửa trông núi cao, vọng nhìn bóng lưng.

Dần dần, hai chữ “quỷ y” lại thành cấm ngữ nào đó, mọi người chỉ dám hiểu ngầm, không dám nói ra, nói lên đủ chỗ thần dị của cậu, đều dùng “vị kia” để chỉ. Người bệnh may mắn được cậu trị liệu đến nay chỉ có ba, một là Lý Cẩu Thặng, hai là lão phụ mắt mù, ba là trưởng tử Ngô Thái Thú. Hiện giờ Lý Cẩu Thặng được trong tộc xem là người đại cát, chẳng những miễn phí cho nó học hành, còn chuyên môn phái tôi tớ đến chiếu cố, sợ nó tới gần bờ sông, lại bị thủy quỷ chộp tới làm thế thân. Lão phụ sau khi trở về bị người trong thôn vây quanh chật như nêm cối, đều muốn kéo mí mắt bà ta nhìn nơi thần long đã từng yên giấc, còn có người nói bà ta phúc khí lớn, hậu thế tất nhiên có tiền đồ.

Trưởng tử Ngô Thái Thú cũng thành nhân vật chạm tay có thể bỏng nhất ở Ký Châu, mỗi ngày đều có người mời hắn uống rượu, sau đó quanh co lòng vòng hỏi thăm việc quỷ y trị bệnh. Ngô Tử Hiên không dám vọng nghị việc quỷ y, thường thường nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, lại càng khiến mọi người hướng tới, mà ván cược quỷ y lập với Chu Diệu Âm cũng thành việc trọng đại được chú ý nhất khu Lưỡng Giang.

Nếu ai có chút may mắn được Chu Diệu Âm giới thiệu cho vị quỷ y kia cứu trị, vậy quả thực là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, nếu Nhân Tâm đường không thể vào, đến y quán Chu thị tốt xấu cũng còn có thể tìm chút vận khí. Vì thế những ngày gần đây, người bệnh bị nghi nan tạp chứng đều chạy vào y quán Chu thị, mới vừa ngồi xuống nói hai câu liền vô cùng lo lắng mà nói, “Chu đại phu, bệnh của ta ngươi trị được không, không bằng để vị đại nhân kia tới thử xem đi?”

Tính tình Chu Diệu Âm có tốt hơn nữa cũng khó tránh khỏi bị tức đến đau gan, nhưng cũng không khắc khẩu với người bệnh, nên kê dược thì kê dược, nên châm cứu thì châm cứu, nên động đao thì động đao. Có không gian linh tuyền, lại có kinh nghiệm phong phú vài chục năm và tài nghệ cao siêu đời trước tích góp từng tí một, chứng bệnh bình thường gần như nàng đều có thể trị, nhưng mà chỉ là chứng bệnh bình thường thôi, gặp gỡ cái loại tình huống như lão phụ liền chỉ có thể luống cuống.

Bây giờ nàng đang bị vây trong quá trình tam quan và tín niệm đồng thời bị phá hủy lại đồng thời trùng kiến lại, một thân ngông nghênh và tự tin cũng bị đả kích đến thất linh bát lạc, may mà Tống chưởng quỹ khó hiểu biến mất vài ngày, mới cho nàng cơ hội thở dốc, hơn nữa việc làm ăn của y quán Chu thị không thấy tiêu điều, ngược lại càng thêm thịnh vượng, cũng nhân họa đắc phúc. Chẳng sợ những người này ý ở ngoài lời, chẳng sợ bọn họ chỉ xem mình là ván cầu để tiếp cận Tống chưởng quỹ, chỉ cần tiến vào cửa y quán, Chu Diệu Âm sẽ nghĩ mọi cách mà giữ bọn họ lại, sau đó dựng lại danh vọng của mình một lần nữa.

Làm như vậy cũng không phải là vì trục lợi, mà là một loại phương thức tự mình khẳng định, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ điên mất.

Nhóm học đồ y quán Chu thị cũng tâm tình bực bội vài ngày, đều âm thầm hối hận lúc trước sao không đến Nhân Tâm đường cầu cạnh. Đều nói một người đắc đạo,gà chó thăng thiên, xem Lý Cẩu Đản nhà người ta xem, hiện giờ đã thành nhân vật nổi tiếng Thương Châu phủ, chớ nói hàng xóm láng giềng mỗi ngày lấy lòng, mà ngay cả nhóm quyền quý cũng từng mời cậu ta ăn cơm mấy lần, chỉ để hỏi thăm sở thích của vị đại nhân kia. Có điều cậu ta cũng thông minh, một chữ cũng không dám nhiều lời, ngược lại khiến người khác xem trọng liếc mắt một cái.

Tiểu nhị chạy chân đã từng chửi rủa nhục nhã Tống chưởng quỹ, thậm chí cầm chổi truy đánh, trong một đêm miệng rộp lên đầy vết phồng, gặp người liền hỏi, “Ngươi nói nếu đắc tội thần tiên, có thể bị trời phạt hay không?”

Lời này người bên ngoài nào dám đáp, vội vàng bỏ qua hắn vội vàng rời đi, giống như sợ hãi dính xúi quẩy. Tiểu nhị chạy chân hết cách, chỉ đành thừa dịp đêm tối đến trước cửa Nhân Tâm đường dập đầu, dập liên tiếp ba ngày, phát hiện kẽ gạch dưới mí mắt mọc một cây cỏ dại xanh biếc, còn tưởng thần tiên hiển linh, vội vàng nhổ về xem là tiên dược mà pha chế nước uống, ngày hôm sau rời giường, tất cả vết rộp đều khỏi hẳn.

Hắn ta hết sức kích động, đem việc này trở thành sự tích mà tuyên dương xung quanh, huyên náo đến mức tâm tình nhóm học đồ càng thêm bực bội, ngay cả y thuật cũng không kiên nhẫn học. Chu Diệu Âm tìm người đến, lần nữa nói cho hắn ta biết đó là tác dụng tâm lý, không phải cái gọi là “thần tiên hiển linh”, hai người đang khắc khẩu, lại nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng khóc nỉ non.

“Vương phu nhân, Vương, Vương công tử?” Chu Diệu Âm vẻ mặt ngạc nhiên, lại không dám nhận người trước mắt. Chỉ thấy Vương công tử mới vừa khôi phục xuất viện, lại trong vòng ba ngày ngắn ngủn gầy thoát hình một lần nữa, vả lại lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, chẳng những làn da biến thành màu xanh tím, hai tròng mắt cũng thoát ra khỏi hốc mắt, bên trên trải đầy tơ máu đỏ rực, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Hắn ta đẩy nha hoàn nâng đỡ trái phải mình ra, bổ nhào vào trên người Chu Diệu Âm khàn cả giọng hô, “Ta muốn ăn, nhanh cho ta ăn! Không đúng, ta không cần ăn, ta muốn uống nước, nước Chu đại phu bưng tới cho ta là ngon nhất, nhanh chóng cho ta, cho ta!”

Chu Diệu Âm còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Vương công tử tựa như ngửi được cái gì, vừa co rúm mũi vừa sờ soạng trên người nàng, cuối cùng nắm chặt tay phải nàng, một hơi cắn xuống, mừng như điên nỉ non nói, “Chính là mùi vị này, chính là mùi vị này!”

Đầu ngón tay Chu Diệu Âm thiếu chút nữa bị cắn đứt, dưới sự lôi kéo của mọi người thật vất vả thoát vây, hoảng sợ hỏi, “Vương phu nhân, lệnh công tử làm sao vậy? Mới ba ngày thôi, sao lại biến thành như vậy?” Bất luận như thế nào nàng cũng không tưởng tượng được, một người thể trọng bình thường sao lại gầy thành khung xương trong thời gian ba ngày.

Vương phu nhân giận tím mặt, “Ngươi là đại phu, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Lúc trước là ngươi luôn miệng nói con ta mắc chứng ăn uống quá độ, chỉ cần điều trị nửa tháng là được, kết quả nó mới vừa xuất viện về nhà đã bắt đầu kêu đói, ăn nhiều đồ ăn hơn nữa cũng không lấp no bụng, ngược lại càng ăn càng gầy, càng ăn càng gầy, còn nói chỉ có uống nước ngươi bưng cho nó mới có cảm giác chắc bụng. Ngươi nói, không phải ngươi hạ độc cho nhi tử của ta chứ? Sớm biết như thế, lúc trước ta nên nghe vị đại nhân kia khuyên bảo, đưa nhi tử đến Nhân Tâm đường trị. Ngươi y thuật không tốt thì đừng cố chống đỡ, đây không phải là đang cứu người, mà là hại người! Hiện giờ vị đại nhân kia rời khỏi Thương Châu, con ta phải làm cái gì bây giờ? Ngươi có thể trị tốt cho nó sao? Ngươi có thể sao? Nếu con ta xảy ra việc gì không hay, ta muốn ngươi đền mạng!”

Chu Diệu Âm vừa cố nén đau đớn, vừa nhanh chóng suy nghĩ, đem đủ chuyện lúc trước nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc ý thức được câu “chỉ ta có thể trị” của Tống chưởng quỹ không phải là hồ ngôn loạn ngữ, mà là có bằng có cớ. Có lẽ cậu ấy đã sớm nhìn ra manh mối, lúc này mới buông lời, đáng tiếc lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng cậu ấy bị bệnh, một chút cũng không để ý tới.

Đến tột cùng Vương công tử mắc bệnh gì? Vì sao linh tuyền của mình chỉ có thể giảm bớt, không thể chữa khỏi? Lần đầu tiên Chu Diệu Âm thống hận mình kiến thức thiển cận, mà lúc trước, nàng từng cho rằng ánh mắt của mình cao hơn người ở đời này mấy ngàn năm, hơn nữa có linh tuyền phụ trợ, không có bệnh gì là không trị được. Hiện giờ nhìn lại, thật sự là chê cười lớn lao.

Đả kích tới quá mức nhanh chóng, quá mức trầm trọng, khiến Chu Diệu Âm sững sờ một hồi lâu mới hoàn hồn. Bên kia, Vương công tử đã bị bà vú Vương gia lấy dây thừng trói lại. Vương phu nhân hiển nhiên đã qua Nhân Tâm đường, chung quy không tìm được cửa vào, lúc này mới không cam không muốn mà đến y quán Chu thị.

Bà ta cường ngạnh nói, “Chu đại phu, con ta là ngươi trị thành như vậy, ngươi nên chịu trách nhiệm. Ta nghe nói ngươi và vị đại nhân kia đánh cược, hiện giờ chỉ còn chín ván nhỉ? Ngươi giới thiệu con ta qua, việc này liền thôi, ngày sau Vương gia cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, bằng không, ta tất sẽ khiến ngươi lấy mạng đền mạng.”

Từ khi thành thủ y vương phủ, Chu Diệu Âm đã thật lâu không bị người ta uy hiếp như thế. Trong lòng nàng quả thật khó chịu, nhưng cũng không thể uổng phí tính mạng người khác, châm chước nói, “Trước tiên ngươi nâng lệnh công tử đi vào, ta lại nhìn kỹ xem. Nếu ta quả thực trị không hết, tất sẽ giới thiệu người cho Tống chưởng quỹ.”

Sắc mặt Vương phu nhân hơi hòa hoãn, thúc giục, “Vậy ngươi liền nhanh chóng nhìn, đừng chậm trễ thời gian. Ai, gấp chết, đều tại ta có mắt không nhìn ra châu ngọc, lúc trước rõ ràng bị vị đại nhân kia ngăn cản, lại không nghe cậu ấy khuyên bảo, còn thiếu chút nữa đánh người.”

“Người bị cậu ấy ngăn lại rất nhiều, không chỉ một mình phu nhân. Tiên trưởng chính là tiên trưởng, làm việc phóng khoáng, sẽ không so đo với một người phàm tục chúng ta.” Một nha hoàn khuyên nhủ.

Lời này khiến Vương phu nhân hơi cảm thấy an ủi, lại khiến trong lòng Chu Diệu Âm rung mạnh. Nàng luôn cảm thấy mình quên chuyện gì đó, hiện tại rốt cuộc nghĩ ra: lúc trước người bị Tống chưởng quỹ ngăn lại quả thật không chỉ mình Vương công tử, hiện tại bọn họ đi đâu rồi? Bệnh tình có thể tái phát không? Nhưng hiện tại không phải là thời cơ để truy xét, chỉ đành đè xuống không nhắc tới.

Vào phòng, Vương công tử đã bị vài gia đinh trẻ tuổi lực tráng đặt ở trên giường, đang nhe răng trợn mắt, tru lên không thôi, nói đến nói đi là mấy câu kia, đói, muốn uống nước, muốn uống nước Chu đại phu tự tay bưng tới. Ánh mắt người khác nhìn Chu Diệu Âm càng thêm kinh nghi, mà chính nàng cũng thấp thỏm khó an, tâm hoảng ý loạn.

Nàng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sau đó cầm lấy ống nghe tự chế đi tra xét tình huống của Vương công tử. Tim đập mạnh mẽ hữu lực, tứ chi tuy rằng khô gầy như que củi, sức lực lại lớn vô cùng, dường như còn khỏe mạnh hơn cả người bình thường, nhưng ánh mắt vẩn đục và màu da xanh tím tỏ rõ hắn bất quá chỉ là ngoài mạnh trong yếu, nếu lại không tìm ra nguyên nhân bệnh, thực nhanh sẽ suy kiệt mà chết.

Dưới cái nhìn chăm chú của Vương phu nhân, Chu Diệu Âm không dám bưng nước cho Vương công tử uống, chỉ đành bảo gia đinh đút cơm cho hắn, xem lúc hắn ăn cơm là tình huống gì. Bát cơm thật to, liên tiếp bới năm bát đút xuống, Vương công tử vẫn kêu đói, vả lại dạ dày xẹp lép, giống như trống rỗng.

Cơm đâu? Đều ăn đến nơi nào rồi? Chẳng lẽ dạ dày Vương công tử nối liền với một cái động ở thế giới khác à? Dưới kích thích của Tống chưởng quỹ, Chu Diệu Âm cũng bắt đầu nghĩ tới chỗ lệch lạc. Nhưng phỏng đoán của nàng vĩnh viễn chỉ là phỏng đoán, không giống Tống chưởng quỹ, có cái nhìn, còn có biện pháp giải quyết. Cho đến lúc này, nàng mới không cam không muốn mà thừa nhận, mình quả thật đã chẩn lầm, nhưng bệnh của Vương công tử không hẳn là nàng không thể trị.

Nếu pha loãng linh tuyền có thể giảm bớt chứng bệnh, như vậy linh tuyền chưa pha loãng có thể triệt để chữa khỏi hay không? Linh tuyền có thể bổ sung nguyên khí thậm chí tẩy tủy phạt kinh, không có đạo lý không làm gì được chứng đói khát này. Mang ý nghĩ như vậy, Chu Diệu Âm tự tay bới thêm một bát cơm nữa, thừa dịp mọi người không chú ý đưa đầu ngón tay vào bát cơm, nhanh chóng phóng thích linh tuyền.

Vương công tử giống như ngửi thấy mùi linh tuyền mát lạnh, hai mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm cái bát, biểu tình dữ tợn. Chu Diệu Âm cố nén tim đập nhanh lùa cơm vào cái miệng mở rộng của hắn, mới vừa nuốt hai cái chỉ thấy hai má mảnh khảnh của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà nở nang lên, không quá chớp mắt đã khôi phục ánh sáng khỏe mạnh.

“Thần, thần! Công tử khỏe rồi!” Bọn gia đinh ngạc nhiên.

“Ngươi cho nó ăn cái gì?” Vương phu nhân nhất châm kiến huyết.

Tay Chu Diệu Âm run lên, thiếu chút nữa đánh rơi bát, Vương công tử lại đột nhiên bứt đứt dây thừng, đoạt lấy nó, dùng tay cào hạt cơm nhét vào miệng, hai ba cái ăn đến sạch sẽ, còn cầm vành bát mà liếm. Chứng cớ bị tiêu hủy, trong lòng Chu Diệu Âm an tâm một chút, nhưng chớp mắt sau lại mở to hai mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ. Chỉ thấy Vương công tử bóp nát bát, càng thêm nóng nảy hô to, “Ta còn muốn, ta còn muốn! Nhanh bới cơm cho ta!”

Những lời này tổng cộng tốn bốn giây: giây thứ nhất, hốc mắt hắn nhanh chóng lõm xuống, hai má khô quắt nhăn nheo; giây thứ hai, tròng mắt lồi ra khỏi hốc mắt, con ngươi phủ đầy tơ máu; giây thứ ba, màu da dần dần thay đổi, mạch máu từng sợi nhô ra; giây thứ tư, tóc rơi xuống rất nhiều rất nhiều, y bào trượt tới đầu vai, lộ ra xương cốt chỉ bao trùm một tầng da mỏng, đúng là càng gầy, càng đói khát, cũng càng điên hơn trước.

Đây chỗ nào là khỏi hẳn, rõ ràng là chuyển biến xấu! Vương phu nhân vừa bảo gia đinh trói nhi tử không khống chế được, vừa đánh Chu Diệu Âm, lớn tiếng chất vấn, “Đến tột cùng ngươi cho nó ăn cái gì? Có phải ngươi làm yêu pháp không? Khó trách vị đại nhân kia nơi chốn nhằm vào ngươi, hóa ra ngươi là yêu phụ! Người tới, mau kéo yêu phụ này ra ngoài thiêu chết!”

Chu Diệu Âm chưa từng gặp qua cảnh tượng quái đản mà lại khủng bố như thế, ba hồn bảy vía thiếu chút nữa bị dọa bay mất, trong lúc nhất thời lại quên phản kháng, đã trúng mấy bàn tay. May mà một học đồ đúng lúc hoàn hồn, che chở nàng rời khỏi phòng, hô lớn, “Đừng đánh, đừng đánh, chúng ta liền đi tìm quỷ y! Không có Chu đại phu giới thiệu, cậu ấy chưa chắc sẽ xem bệnh cho lệnh công tử!”

Nếu không nhờ dính ánh sáng của quỷ y đại nhân, Chu đại phu chắc chắn bị đánh chết. Chín danh ngạch giới thiệu kia dùng hết, Chu đại phu lại nên đi nơi nào? Y quán Chu thị sợ cũng không giữ được đi? Học đồ không phải không có thổn thức mà thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, Hữu Xu đang cưỡi lừa, lảo đảo đến cửa thành, đem hai đồng tiền để vào trong tay thị vệ. Mặt thị vệ kia vốn còn âm trầm, thái độ vô cùng kiêu căng, thấy rõ bộ dạng người tới, hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống, “Đại, đại nhân, ngài trở lại rồi? Ngài không cần giao phí vào thành, mời vào, mời ngài mau mau vào!”

Hữu Xu vẻ mặt khó hiểu được dẫn vào cửa thành, đi ra thật xa còn có thể nhìn thấy thị vệ đang dập đầu với mình, dân chúng hai bên mơ mơ hồ hồ hỏi là ai, cưỡi lừa cũng không giống quý nhân, chợt nghe thị vệ lớn tiếng quát lớn, “Ngươi không biết à? Nhân Tâm đường đó biết chứ?” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại quỳ xuống một mảnh.

Hữu Xu đã từng tiếp thu hơn vạn dân lễ bái há lại bị tình cảnh này hù dọa, sờ sờ cằm thầm nghĩ: chẳng lẽ vừa rồi mình nhờ quét mặt mà vào hả? Ai, thế mà chỉ trị giá hai đồng tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play