Thuần, đồng âm với xuẩn, đây là niên hiệu mà chư vị đại thần thương nghị mấy ngày mới định ra cho Thuần đế. Thuần đế còn ngây thơ, người bên ngoài lại đều âm thầm nhạo báng, còn có những nịnh thần gian hoạn mượn danh nghĩa của gã ở bốn phía vơ vét của cải, làm thịt dân chúng, khiến một Tấn quốc tốt đẹp biến thành chia năm xẻ bảy.

Khi Hổ Uy tướng quân đánh vào kinh thành, có một thời hai khắc, Thuần đế sinh ý nghĩ tự sát, rồi khi nhìn thấy thi thể thái hậu treo cổ lại mất đi toàn bộ dũng khí. Gã muốn sống, bức thiết muốn sống, chẳng sợ kéo dài hơi tàn cũng tốt hơn không còn thi cốt. Vì thế gã lấy tàng bảo đồ cất giấu mấy ngàn năm của hoàng thất, để trao đổi một cơ hội. Sau khi bị Hổ Uy tướng quân đâm trúng tim, không biết sao, tư duy mơ mơ hồ hồ của gã bắt đầu rõ ràng lên, dần dần ý thức được: chẳng sợ đưa ra bảo tàng, đối phương không hẳn sẽ giữ chữ tín. Thế đạo hiện tại, qua sông đoạn cầu, qua cầu rút ván mới là thái độ bình thường.

May mà mở địa cung ra cần máu tươi của hoàng tộc, Thuần đế mới bình an vô sự mà chống được đến cuối cùng. Nói thật, Hổ Uy tướng quân tuy rằng cử chỉ thô lỗ, đối với gã cũng không xấu, ghét bỏ thì ghét bỏ, nhục mạ thì nhục mạ, lại cũng không đánh đập, trong chớp mắt đầu tiên khi gặp gỡ nguy hiểm còn không quên bảo hộ an toàn của gã.

Liên tục mấy lần được Hổ Uy tướng quân liều mình cứu giúp, Thuần đế có chút khó xử lại có chút mừng thầm mà nghĩ: thằng nhãi này dường như rất có tình nghĩa với trẫm, tuy rằng trẫm chướng mắt cái gương mặt thô tục của hắn, nhưng ngược lại có thể có lệ một phần. Như thế, chung quy vẫn tốt hơn là sau khi tìm được bảo tàng thì bị qua cầu rút ván.

Nhưng sau khi xuống địa cung, Thuần đế mới hiểu được là mình tự mình đa tình. Người Hổ Uy tướng quân ái mộ căn bản không phải là gã, mà là một linh hồn khác giấu ở trong thân thể này. Mỗi lần ngủ say bọn họ liền trao đổi quyền chủ đạo, mỗi người lại đều không có ký ức khi thanh tỉnh.

Khó trách từ sáng tới tối Hổ Uy tướng quân đều ôm mình đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau lại thô lỗ bỏ qua mình; khó trách hắn mặc dù vô cùng không kiên nhẫn, cũng luôn sẽ hộ vệ xung quanh mình, Thuần đế vỗ tay, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng hết thảy đều đã quá muộn, cũng không biết linh hồn kia đến tột cùng có lai lịch thế nào, lại dùng yêu pháp độc chiếm thân thể, ngược lại ném Thuần đế vào một cái gọi là, bản thể của Thuần đế.

Thuần đế nhìn chằm chằm gương mặt xấu xí trong gương, thật lâu không cách nào tiếp thu hiện thực. Dù gã có ngu hơn nữa, có bình thường vô năng hơn nữa, khi phụ hoàng quở trách gã cũng luôn thêm một câu “gối thêu hoa”. Gã không cho là hổ thẹn, ngược lại cho rằng vinh quang, bao cỏ thì bao cỏ đi, tốt xấu cũng là một bao cỏ xinh đẹp, cũng cảnh đẹp ý vui.

Nhưng hiện tại, ngay cả một ưu điểm cuối cùng cũng bị người ta đoạt đi, Thuần đế làm thế nào cam tâm? Gã nghĩ, mặc kệ thân thể đó là của ai, dù sao thì mình dùng mười mấy năm, liền tính là của mình, người nọ không phải có thể dời hồn sao? Trẫm cũng tìm một cao nhân dời trở về!

Vì vậy, dù gã bị các tướng sĩ của Hổ Uy quân thay nhau làm nhục đánh chửi, cũng gắt gao bám theo phía sau đội ngũ không chịu thả lỏng. Thiếu niên đi chỗ nào, gã liền đi chỗ đó, miễn cho làm mất cái túi da xinh đẹp đó. Gã dần dần phát giác, mình quả nhiên khác biệt dĩ vãng rất lớn, khi thiếu niên kia bởi vì cưỡi ngựa mà chịu nỗi khổ da thịt, gã liên tiếp chạy trốn cả ngày cũng không thấy lòng bàn chân nổi bọt nước, lại càng không hề thở dốc; khát uống nước sông lạnh lẽo, đói bụng nhai vỏ cây cọng cỏ; để đổi một miếng cơm ăn, còn giúp tiểu tạp binh đút ngựa ăn, kiểm ngựa, biến thành quen tay hay việc.

Một mặt gã vì mình sa đọa mà cảm thấy bi ai, một mặt lại vì thân thể cường kiện mà cảm thấy may mắn, nếu cái thân thể này mảnh mai giống thiếu niên, sợ là đã chết mấy trăm lần. Gã âm thầm quan sát thiếu niên, càng thêm ghen ghét vận may của cậu, rõ ràng là sử dụng cùng cái túi da, sao thái độ Hổ Uy tướng quân đối đãi với cậu ta lại ôn nhu như vậy, đối đãi với mình lại tàn nhẫn giống như gió thu cuốn hết lá vàng. Cái gì mà bảo vệ xung quanh, liều mình cứu giúp, toàn mẹ nó thúi lắm! Kỳ thật hắn chỉ là luyến tiếc thân thể thiếu niên bị một chút tổn thương mà thôi!

Thuần đế ôm một khối lương khô rột rột roạt roạt gặm cắn, hai mắt đỏ rực lại cực kỳ không cam lòng nhìn chằm chằm phía trước. Nghĩ đến lúc trước gã la hét muốn một chén cháo bích canh, Hổ Uy tướng quân liền mũi không còn là mũi, mắt không còn là mắt, nước lạnh một gàu tiếp một gàu mà tưới lên đầu gã, thiếu chút nữa đông chết gã! Hiện tại thì sao, thấy thiếu niên bởi vì ven đường bôn ba mà hơi có vẻ gầy yếu, hắn lại tiêu phí mấy trăm lượng bạc chuyên môn mua mấy túi gạo bích canh cho đối phương, bữa bữa uống ngày ngày uống, còn mang các loại món ăn thôn quê tới cải thiện thức ăn.

Nãi nãi hắn! Cùng là người, chênh lệch sao lại lớn như vậy? Đến tột cùng tiểu tử kia có điểm nào tốt hơn trẫm? Thuần đế sờ sờ làn da vừa thô vừa vàng trên mặt, sống lưng không khỏi còng xuống. Gã rất nhanh ăn xong lương khô, chạy đến thượng du sông tắm rửa.

“Mỗi ngày tắm ba lần, chung quy có thể tẩy làn da này trắng hơn một chút đi?” Gã nấp ở sau một tảng đá lớn dùng sức xoa nắn cánh tay, bỗng nhiên, một trận tiếng nước vội vàng từ phía sau truyền đến, dọa đến mức trái tim gã đập liên tục. Nơi này rời xa doanh địa, nếu như gặp gỡ mãnh thú, quả nhiên là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Gã tận lực thả chậm hô hấp, từ trong khe đá nhìn ra bên ngoài, sau đó ngây ngẩn cả người.

Tới không phải mãnh thú, mà còn đáng sợ hơn so với mãnh thú, là Hổ Uy tướng quân râu rậm. Hắn đem thiếu niên khiêng trên vai ném vào khu nước cạn, không đợi đối phương đứng lên liền đè qua, trầm giọng nói, “Hiện tại, thân thể này đã hoàn hoàn toàn toàn thuộc về ngươi, nếu ta làm ngươi, ngươi có chịu cho hay không?”

Thiếu niên không trả lời, ngược lại đem hai cái chân trắng như tuyết quấn bên hông Hổ Uy tướng quân, ý tứ không nói mà rõ ràng.

Thuần đế sửng sốt mấy giây mới mắng thầm: nương, còn tưởng rằng ngươi thanh cao tôn quý bao nhiêu, hóa ra cũng là bán mông!

Chỉ trong chốc lát này, Hổ Uy tướng quân đã lột sạch quần áo thiếu niên, đem cậu trần truồng mà ôm vào trong ngực, sau đó lật người, để cậu ngồi ở trên thắt lưng mình. Hai người nằm ở trong nước cạn hôn môi, vuốt ve, rên rỉ. Làn da thiếu niên thực trắng, trong ánh nắng chiều mờ nhạt mỹ lệ tựa như dát một tầng ánh vàng, làm người ta hoa mắt mê mẩn.

Chẳng sợ Thuần đế đã từng vô số lần xem kỹ khối thân thể này, cũng là lần đầu tiên biết nó còn cất giấu lực hấp dẫn ma mị như vậy. Ánh mắt gã đã nhìn chằm chằm, khóe miệng chảy ra một dòng chất lỏng trong trẻo.

Bên kia, Hổ Uy tướng quân đã đem đầu ngón tay đâm vào hậu huyệt thiếu niên, nhẹ nhàng cong cong cào quét, một lần lại một lần không phiền không chán mà hỏi, “Có phải nơi này hay không? Có phải nơi này hay không?”

Thiếu niên vừa lắc đầu vừa kêu rên. Từ góc độ này, Thuần đế chỉ có thể nhìn thấy sợi tóc đen bóng của cậu phiêu động ở trong gió, còn có cái mông cao cao cong vểnh cùng với cúc huyệt phấn hồng của cậu. Thật xinh đẹp! So với tất cả tần phi và tuyển thị của gã đều xinh đẹp hơn!

Bỗng nhiên, thiếu niên kéo âm cuối thật dài hô một tiếng, thân thể cũng theo đó run rẩy lên. Một tiếng kia có chút khàn khàn, lại có chút uyển chuyển, còn mang theo âm luật nói không ra lời, nhìn không ra đường, khiến người ta nghe xong mặt đỏ tim đập, không kiềm chế được. Cả người Thuần đế đều mềm nhũn, chỉ có một chỗ cứng rắn như sắt, hẳn là Hổ Uy tướng quân bị cậu ta cưỡi lên cũng giống vậy.

Hóa ra người và người quả thật khác nhau, từ biểu tình đến động tác, từ ánh mắt đến tiếng nói, thay đổi một quả tim, liền giống như thoát thai hoán cốt.

Hổ Uy tướng quân chịu không nổi, đỡ cự vật thô cứng của mình vào đến tận cùng, tốc độ hắn động thực nhanh, quấy nước sông đến ào ào vang vọng, nhưng những âm thanh đó cũng không thể che giấu được tiếng rên rỉ cao thấp của thiếu niên. Cậu bị bế lên, hai chân trắng nõn lắc lư trong khuỷu tay tướng quân, văng ra rất nhiều bọt nước trong suốt, cái mông lại nhắm thẳng rơi xuống, bị cự vật kia chống lên một lần lại một lần.

Hai người hoặc đứng, hoặc nằm, hoặc nằm nghiêng, thay đổi rất nhiều tư thế, rốt cuộc trong tiếng thét dài lâu của thiếu niên song song tiết ra. Thuần đế tận mắt nhìn thấy linh khẩu phấn nộn của cậu bắn ra một chuỗi bạch trọc, sau khi rơi xuống suối nước chậm rãi tan ra, sau đó chảy về phía mình, không khỏi âm thầm nuốt ngụm nước bọt. Hổ Uy tướng quân lấy vật phía sau cậu ra, ngón tay đâm vào nhẹ nhàng cào quét, mang ra càng nhiều bạch trọc.

Biết rõ khoảng cách hơi xa, bạch trọc chảy đến trước mặt mình sợ là đã sớm hòa cùng nước sông, Thuần đế vẫn như cũ múc một vốc nước, đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, sau đó tự mình bị mình dọa sợ. Thao mẹ nó! Quả nhiên càng ngày càng sa đọa, ngay cả loại mùi này cũng ngửi!

Chờ sau khi hai người rời khỏi, Thuần đế vội vàng chạy đến, nhiều lần chà xát thân thể, trong đầu lại không tự chủ được mà nhiều lần hồi vị một màn mới vừa rồi. Thật trắng, thật nộn, thật mềm dẻo, đến mười lăm mười sáu tuổi mới biết được, hóa ra thân thể này còn là một vưu vật!

Cũng coi như gã mạng lớn, Hổ Uy tướng quân dục hỏa đốt người là lúc thả lỏng cảnh giác, không chút nào phát hiện gã đang rình coi, nếu không đã sớm nâng đao chém người. Gã trở lại doanh địa, phát hiện mình rốt cuộc không cách nào nhìn thẳng thiếu niên yếu đuối ở trong ngực tướng quân, rồi lại nhịn không được đi hỏi thăm nhất cử nhất động của đối phương.

Dường như thiếu niên rất được đám người Lưu Ôn tôn trọng, tất cả chuyện lớn trong quân đều sẽ nghe ý kiến của cậu, tướng quân thì càng nói gì nghe nấy với cậu. Như vậy xem ra, cậu ta cũng không giống như mình, là một cái gối thêu hoa vô dụng. Cậu ta bỏ năm năm thời gian đào ra một cái kênh nước, đem nước Hoàng Hà dẫn vào các tỉnh Tây Bắc khô hạn, khiến nơi này từ đất cằn sỏi đá biến thành vùng Giang Nam dồi dào. Rất nhiều lưu dân chịu đủ nỗi khổ chiến loạn nghe tin tức di chuyển lại đây, hình thành một tòa lại một tòa thành trì phồn hoa.

Thiên văn, địa lý, thổ mộc, giống như không gì cậu không biết, không gì làm không được, vả lại còn đem Hổ Uy tướng quân cao lớn thô kệch dạy dỗ thành Tây Bắc vương không giận mà uy, sâu không lường được. Khi Hổ Uy tướng quân đánh hạ trung thổ, tự mình xưng vương, Thuần đế ẩn mình trong trăm vạn tướng sĩ, nhìn hán tử thô tục chạy xuống vương tọa dắt tay thiếu niên, thấp giọng phỉ hổ một hơi, “Phi, người quái dị, dựa vào ngươi mà cũng xứng!”

Bên cạnh có người nghe thấy được, dùng sức bóp bóp cánh tay gã, “Ngươi cũng không vung nước tiểu nhìn xem bản thân là dạng gì!”

Thuần đế hừ lạnh một tiếng, cuối cùng tự biết xấu hổ mà cúi đầu. Cái túi da đó gã từ bỏ, sợ giày xéo nó.

Ngày chủ tử băng hà, Hữu Xu cũng ngủ say theo, Lưu Ôn bí mật chuyển thi thể hai người về địa cung an táng. Lại là sáu trăm năm luân hồi, thi thể Mạnh Trường Dạ đã sớm hóa thành tro bụi, chỉ còn một bộ long bào kim quang lòe lòe nằm trong đáy quan tài.

Hữu Xu không đụng đến di vật của chủ tử, mà là đi ra khỏi quan tài, chuẩn bị từ mật đạo rời đi. Lục phán quan bị cậu phong ấn trên cửa đá vội vàng hô, “Cơ công tử, bao giờ ngài mới bằng lòng thả Lục mỗ ra ngoài? Hiện giờ đã qua hơn sáu trăm năm!”

Hữu Xu vốn đã bước ra cửa đá lúc này mới quay lại, đầu ngón tay điểm cách không, thiêu hủy giam cầm phù. Lục phán quan như được đại xá, lần nữa dập đầu nói lời cảm tạ sau đó liền chui vào dưới nền đất, chạy trốn cực nhanh. Hữu Xu nhìn chằm chằm cửa đá tự dưng trống rỗng, không khỏi nhăn chặt mày: như vậy hình như có chút khó coi, nếu không thì bắt người trở về?

Thôi, tùy hắn đi. Một lát sau, cậu chậm rãi lắc đầu, cuối cùng không nhanh không chậm đi ra ngoài điện, vừa mới bước ra cửa điện, chỉ thấy trên một cây cột dán một tờ giấy, trên viết: lấy chút tiền tài lại đi, miễn cho làm mình bị đói!

Đúng, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, ra bên ngoài sao có thể không có bạc? Hữu Xu bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng mở cung thất trong cùng ra, xách một bao vàng lá đi ra, đang muốn đóng cửa đá, lại thấy phía trên dán một tờ giấy: không được lộ ra, cẩn thận cất kỹ!

Không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là chủ tử phân phó, mặc dù hắn gần chết cũng vẫn quan tâm mình. Khóe mắt Hữu Xu phiếm hồng, vội mở lớp trong xiêm y ra, đem từng mảnh từng mảnh vàng lá bỏ vào, lại giấu mấy viên dạ minh châu cực lớn trong tay áo, lúc này mới thỏa mãn. Trải qua mấy đời tích lũy, bảo tàng trong địa cung nhiều hơn vài lần so với dĩ vãng, tràn đầy, chồng chất thành núi, nếu để cho người đời biết, chắc chắn vì thế điên cuồng.

Sau khi Hữu Xu ra khỏi hố trời lập tức đem mật đạo phong kín, bày một tầng lại một tầng pháp trận, bảo đảm trừ mình và chủ tử, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào, lúc này mới từ bỏ. Mắt thấy trời sắp tối, cậu làm một cây đuốc, gập gập ghềnh ghềnh sờ xuống núi, mới vừa đến quan đạo chỉ thấy một đám quan sai cưỡi ngựa phi nhanh tới gần.

“Tìm được rồi, người này đúng là Tống Hữu Xu!” Quan sai đi đầu cẩn thận nhìn chăm chú thiếu niên vài lần, sau đó giương giọng hô lớn.

“Chạy đi! Xem ngươi chạy chỗ nào!” Mọi người sôi nổi xuống ngựa, không nói hai lời liền đeo gông xiềng lên trên đầu Hữu Xu, cột xiềng xích ở dưới chân.

“Các ngươi bắt ta làm gì?” Hữu Xu không thể hiểu nổi, thầm nghĩ chẳng lẽ lại giống lần trước, gặp người có bộ dạng giống mình như đúc, còn để lại một cục diện rối rắm?

“Giả ngốc cái gì? Đại thiếu gia của chúng ta bị ngươi trị cho chết, không bắt ngươi thì bắt ai?” Quan sai vội vã trở về phục mệnh, đem người đẩy vào xe chở tù liền giục ngựa chạy như điên.

Đáng thương Hữu Xu bị lắc đến ngũ tạng lục phủ dời vị trí, thiếu chút nữa ngay cả mật cũng phun ra, cùng lúc đó, cậu cũng không quên tự hỏi tình cảnh của mình: đầu tiên, ở đời này dường như có một người có bộ dạng cực kỳ tương tự cậu, thế nên mấy quan sai này mới bắt lầm. Hiện tại đối phương ở chỗ nào, sống hay chết, đều cần nghiệm chứng. Nếu còn sống, Hữu Xu tất nhiên phải tìm ra đối phương, tuyệt đối không chịu tiếng xấu thay cho người khác; nếu chết, liền cũng đâm lao phải theo lao, lấy hộ tịch của người này, cũng tiện đi lại các nơi, tìm kiếm chủ tử.

Nói là “trị chết đại thiếu gia”, có thể thấy người nọ hẳn là một đại phu, vả lại còn đắc tội quyền quý, muốn thoát vây thì phải cứu sống khổ chủ. Nghĩ vậy, Hữu Xu cảm thấy xác định, vói tay vào tay áo, sờ sờ âm dương điểm hóa bút.

Khi đoàn người tới quan nha thì đã vào đêm, trên cửa treo hai ngọn đèn lồng, trên viết năm chữ to thiếp vàng “phủ Thái Thú Ký Châu”. Lúc này Hữu Xu mới rõ, cái người gọi là đại thiếu gia kia hẳn là đại thiếu gia phủ Thái Thú, con cháu quan lớn, chỉ không biết là đích hay thứ. Trong lúc suy nghĩ, cậu đã bị quan sai giải vào đại lao chờ thẩm vấn, vài tên ngục tốt biết người này hại chết đại thiếu gia, muốn xử lí, cũng phải chờ Thái Thú đại nhân tự mình đến xử lí, cho nên mang theo bình rượu đi ra gian ngoài, không bao lâu liền hi hi ha ha đi uống rượu.

Hữu Xu ngồi dưới đất, chậm rãi mở miệng, “Nói đi, tình huống thế nào?”

Một quỷ chết đói lang thôn hổ yết ăn xong một tấm âm dương nguyên khí phù, kỹ càng tỉ mỉ bẩm báo, “Đại nhân, ngài thật là xui xẻo! Tống Hữu Xu kia tự biết chạy không khỏi kiếp nạn này, đã nhảy sông tự vẫn chết, thi thể trôi tới hóa long đàm, bị cá gặm thành khung xương, đổi thành ngài đến chịu tiếng xấu thay cho người khác…”

Câu chuyện này hơi dài, còn có chút ly kỳ, khiến Hữu Xu nghe đến sửng sửng sốt sốt. Nếu thật sự muốn bàn tới, Tống Hữu Xu này cũng là một nhân vật, hắn là nhân sĩ Thương Châu, xuất thân từ y dược thế gia, mẫu thân là con dâu trưởng Tống gia, nhưng không được trượng phu yêu thích, cuối cùng bị một sủng thiếp hại chết, để lại ấu tử không chỗ nương tựa. Tống lão gia cũng không được hảo báo gì, hai ba năm sau bạo bệnh mà chết, gia nghiệp để hết lại cho thứ trưởng tử mà sủng thiếp sinh ra, bởi vì thứ trưởng tử này y thuật cực kỳ cao siêu, được chân truyền của Tống thái gia.

Tống Hữu Xu đã sớm bị sủng thiếp nuôi đến phế đi, đọc sách không thành, học y cũng không thành, còn nhỏ tuổi đã bị đưa đến Ký Châu, dựa vào huynh trưởng mỗi tháng bố thí một lượng bạc sống qua ngày. Vừa được mười lăm mười sáu tuổi, cũng không biết hắn đụng phải đại vận gì, lại nhìn thấy một con hươu dùng một gốc thần thảo cứu sống đồng bạn gần chết ở dã ngoại, vì thế như nhặt được chí bảo, vội đem gốc cây còn dư nhét vào trong ngực.

Hắn vốn định dựa theo bộ dạng thần thảo đi ngắt thêm vài cọng, tìm vài ngày lại không thu hoạch được gì, chỉ đành buông tha, sau đó liền dựa vào số thần thảo đó chữa bệnh cho người ta. Nói đến cũng lạ, mặc kệ người khác bị bệnh gì, chỉ cần uống nước sôi ngâm gốc cây thần thảo, có thể trong khoảnh khắc khỏi hẳn, chậm rãi tạo ra danh tiếng thần y cho Tống Hữu Xu. Nhưng thần thảo có tốt nữa cũng có một ngày dùng hết, khi Thái Thú mạnh mẽ chộp hắn tới chữa bệnh cho trưởng tử, thần thảo của hắn đã nấu đến cặn cũng không dư thừa, chỉ đành chà lung tung ở trên người lấy ra mấy cục đất đưa lên, nói là thuốc đến bệnh trừ, sau đó thừa dịp Thái Thú thả lỏng mà tận lực bỏ trốn mất dạng.

Thái Thú là quan to một phương, Ký Châu nơi nơi đều là tai mắt của ông ta, chạy trốn nhất thời sao có thể chạy trốn một đời? Chỉ cần vừa nghĩ tới Thái Thú tìm không thấy mình liền tìm tới Tống gia xa tại Thương Châu, sau đó đem những việc gièm pha mình làm ra nói cho thứ mẫu và huynh trưởng, Tống Hữu Xu đã cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, vừa luẩn quẩn trong lòng liền nhảy sông tự vẫn.

“Cho nên nói, đại công tử kia quả thực đã chết à?” Hữu Xu nhíu mi.

“Chết ba ngày, linh hồn đã bị quỷ sai địa phủ bắt đi, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.” Quỷ chết đói thề son thề sắt.

Hữu Xu gật đầu, cũng không cảm thấy khó xử, đang muốn bảo ngục tốt đi trước truyền lời, lại thấy một trung niên nam tử dáng người béo tròn vội vàng đi tới, trên mặt mang vẻ giận dữ rõ ràng, “Tống Hữu Xu, bản quan muốn ngươi đền mạng! Người tới, gia hình, đừng khiến hắn chết quá thống khoái!”

Thái Thú chỉ có một độc đinh này, ngày thường nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nào ngờ lại bị một lang băm hại mệnh, tất nhiên là ngay cả tâm tư lóc sống đối phương cũng có.

Hữu Xu thấy ông ta làm thật, vội vàng đứng lên chắp tay, “Chậm đã, trên đời này còn chưa có bệnh nào mà Tống mỗ ta trị không được. Chớ nói quý công tử vừa mới chết ba ngày, dù là chết ba năm, chỉ cần xác chết không hư thối, Tống mỗ cũng có thể kéo hắn từ quỷ môn quan trở về!”

Thái Thú thấy giọng điệu cậu chắc chắn, biểu tình ngạo nghễ, không khỏi có chút chần chờ. Tùy tùng bên cạnh ông vội nói, “Lão gia, ngài đừng nghe chuyện ma quỷ của hắn. Đây có lẽ là kế hoãn binh, đợi ngài thả hắn ra, ước chừng lại chạy trốn.”

Hữu Xu chỉa chỉa xiềng xích dưới chân, “Nếu các ngươi không tin, chỉ cần dùng xiềng xích này buộc ta lại. Thái Thú đại nhân, cứu người quan trọng, còn mong ngài mau chóng định đoạt. Đã là lúc này rồi, ngoại trừ Tống mỗ, ngài còn có thể xin ai giúp đỡ, cứ ngựa chết cho là ngựa sống đi. Lúc đó nếu đại công tử vẫn không tỉnh lại, ngài lại chém ta cũng không muộn.”

Thái Thú nghĩ cũng đúng, vội bảo ngục tốt thả người, dùng gông xiềng khóa lại đưa đến hậu viện. Trong viện đã đốt đèn lồng màu trắng, treo cờ chiêu hồn, tôi tớ lui tới đều vẻ mặt bi thương. Chưa tới gần linh đường, chợt nghe một phụ nhân khóc hô, “Con à, đều là nương hại ngươi! Nếu nương không đắc tội Chu thần y, nếu nương đồng ý hạ mình đi cầu xin nàng, ngươi tất sẽ không chết! Nương sai, không bằng nương đi cùng với ngươi đi…”

“Chu thần y?” Hữu Xu liếc quỷ chết đói.

Đối phương vội vàng giải thích, “Chu thần y là một nữ đại phu, y thuật có thể nói vô cùng kì diệu, có thể mổ tim mổ bụng cho người ta, còn có thể giúp ngươi khâu lại lần nữa, không quá hai tháng liền nhảy nhót vui vẻ. Nàng vốn là người Ký Châu, mở một dược điếm trong Ký Châu, vừa vặn, Thái Thú phu nhân cũng mở một dược điếm, chuyện làm ăn đều bị nàng cướp đi, vì thế hai người liền tranh đấu gay gắt. Thế đạo hiện giờ, dân chúng tóc húi cua chỗ nào đấu lại được quan? Chu thần y thiếu chút nữa bị Thái Thú phu nhân khiến cho thân bại danh liệt, cuối cùng dưới sự trợ giúp của quý nhân dọn đến Thương Châu, việc này mới coi như chấm dứt. Đại công tử mắc phải chính là tràng thư, đặt ở dĩ vãng là bệnh bất trị, Chu đại phu này lại liên tiếp chữa khỏi bảy tám người, sau khi Thái Thú nghe nói vốn tính tìm nàng đến, Thái Thú phu nhân lại kiên quyết phản đối, lúc này mới mời Tống Hữu Xu. Cũng do Tống Hữu Xu mệnh không tốt, nếu trong tay của hắn còn dư lại một ít thần thảo, dù chỉ là nửa cái rễ, cũng có thể nổi danh thật lớn. Đáng tiếc a đáng tiếc…”

Lúc quỷ chết đói thổn thức, tâm thần Hữu Xu lại bị Chu thần y kia hấp dẫn. Cái gọi là tràng thư chính là bệnh viêm ruột thừa, ở cổ đại đích thật là bệnh bất trị, người bệnh ngoại trừ đau chết thì không có lựa chọn thứ hai. Nhưng Chu thần y lại có thể chữa khỏi, vả lại còn mổ bụng khâu lại lần nữa, không khó nhìn ra nàng thừa kế y thuật Tây y ngoại khoa.

Này hiển nhiên đã vượt xa trình độ phát triển chữa bệnh ở thời này, có thể thấy lai lịch người này rất cổ quái, nhưng mà có cổ quái nữa cũng không có gì liên quan đến Hữu Xu, cậu chỉ cần dẹp yên phiền toái, tìm được chủ tử là được, căn bản không muốn tế thế cứu dân.

Hữu Xu lạch cạch vào linh đường, mới vừa đối mặt với Thái Thú phu nhân, liền thiếu chút nữa bị cào thành diễn viên hí khúc. Cậu nghiêng người tránh đi, từ trong tay áo lấy ra một lá bùa, lại lấy âm dương điểm hóa bút, rất nhanh viết xong chiêu hồn phù, dán trên trán người chết. Đại công tử đã chết ba ngày, may mà bây giờ trời rét đậm, thời tiết băng hàn, xác chết vẫn chưa bị hỏng, còn có thể cứu.

Thái Thú vốn tưởng rằng cậu sẽ bắt mạch kê dược, hoặc là xoa bóp mát xa, nào ngờ vừa đến liền viết bùa chiêu hồn, trong lúc nhất thời có chút không rõ. Thái Thú phu nhân cũng ngừng khóc nỉ non, hai mắt trợn lên.

“Thất thần làm chi? Nhanh chóng gọi tên hắn!” Hữu Xu lạnh giọng thúc giục.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, mang tâm tình “thà tin là có chứ đừng không tin”, một tiếng tiếp một tiếng mà gọi, “Ngô Tử Hiên, ngươi mau trở lại đi! Cha nương ở nhà chờ ngươi này! Ngô Tử Hiên, Ngô Tử Hiên…”

Trong linh đường âm phong từng trận, dưới ánh nến, còn có cờ trắng, lại không hề hiện ra mặt người, nghe cứ như thật, khiến vài bà vú già đứng gần thiếu chút nữa bị dọa choáng. Nhưng mà càng như thế, Thái Thú và Thái Thú phu nhân lại càng tin tưởng không nghi ngờ, liên tục kêu đến khi cổ họng đều khàn đi còn không dám tự tiện dừng lại.

Hai mắt Hữu Xu chặt chẽ theo dõi xà nhà, không biết suy nghĩ cái gì. Thái Thú vừa rồi còn cảm thấy cậu hồ ngôn loạn ngữ, ý đồ thoát tội, hiện tại lại cảm thấy cậu sâu không lường được, khó có thể đo lường.

Hô có ba khắc, chợt có một luồng gió xoáy từ ngoài cửa thổi vào, đem tiền giấy đầy đất cuốn thành một trụ. Nó đầu tiên là quay quanh phu thê Thái Thú vài vòng, lúc này mới chậm rãi tới gần quan tài. Mọi người nhìn đến trợn mắt há mồm, ở trong lòng đồng loạt nghĩ ngợi: hay là đại thiếu gia quả thực hoàn hồn?

“Không cần hô nữa, hắn trở về rồi.” Hữu Xu giải đáp nghi hoặc của mọi người, gỡ chiêu hồn phù trên trán thi thể, nhẹ nhàng rung lên liền thiêu đốt nó.

Một chiêu này lại dẫn tới mọi người kinh hô, thế nên không nghe tiếng Tống đại phu phân phó.

“Ta nói lấy cho ta một chén nước ấm lại đây, nhanh chóng.” Hữu Xu không thể không lặp lại một lần.

“Được được, thiếp thân lập tức đi!” Lúc này Thái Thú phu nhân mới hoàn hồn, tự mình chạy đến phòng trà nước lấy một cốc nước ấm.

Hữu Xu đem bùa đã sắp đốt trụi ném vào trong nước, dùng đầu ngón tay hơi khuấy khuấy, sau đó nâng thi thể dậy, mở hàm dưới, một mạch rót vào yết hầu, còn phân phó nói, “Lấy một cái ống nhổ lại đây.”

Mọi người không dám chậm trễ, tất nhiên là muốn cái gì cho cái đó, liền thấy Tống đại phu đặt ống nhổ ở trước ngực đại thiếu gia, nhẹ nhàng điểm một cái sau lưng hắn, quát, “Ngô Tử Hiên, nên tỉnh!”

Ọc ọc một trận, thi thể vốn đã lạnh như băng lại hé miệng, phun ra rất nhiều nước đen tanh hôi, dọa mọi người sợ tới mức kêu thét chói tai, “Xác chết vùng dậy kìa! Này, này này này, đây là xác chết vùng dậy! Lão gia phu nhân nhanh chóng chạy đi!”

“Ngươi mẹ nó không biết nói chuyện à? Đây không phải là xác chết vùng dậy, đó là con ta sống lại!” Thái Thú mừng rỡ như điên, Thái Thú phu nhân theo sát hỏi, “Tống tiên sinh, con ta thật sự sống dậy à? Sao nó lại phun ra nhiều vật bẩn như vậy?”

“Đây là nước trong sông Vong Xuyên, nếu không nhổ ra, hắn sẽ không nhớ rõ các ngươi là ai, lại càng không nhớ rõ chính mình là ai. Nhổ ra liền tỉnh táo, không ngại.” Hữu Xu đơn giản giải thích một phen.

Hắn vừa dứt lời, Ngô đại thiếu gia liền mơ hồ chuyển tỉnh, đầu tiên là nhìn nhìn thiếu niên đỡ mình, sau lại nhìn nhìn cha nương, nói giọng khàn khàn, “Con, con làm sao vậy? Sai lại nằm trong quan tài?”

Ngay cả người từng uống nước sông Vong Xuyên cũng có thể cứu về, đến tột cùng Tống đại phu có lai lịch gì, khen một câu thủ đoạn thần thông cũng không đủ! Thái Thú vừa tiến lên nâng nhi tử, vừa nghĩ mà sợ không thôi: vạn hạnh không đắc tội vị thần này, vạn hạnh mà!

Thái Thú phu nhân vội vàng giấu hai tay từng cào Tống đại phu vào trong tay áo, đầu ngón tay không thể khống chế mà run rẩy.

Người phụ tá lúc trước nói Tống đại phu là bịp bợm giang hồ đã sợ tới mức hồn phi phách tán, thấy mắt cá chân đối phương còn đeo xiềng xích, vội vàng cao giọng hạ lệnh, “Nhanh, nhanh đi đại lao tìm chìa khóa, Tống tiên sinh còn bị khóa kìa!”

Thái Thú cũng ra một thân mồ hôi lạnh, chờ chìa khóa đưa tới sau đó tự mình ngồi xổm xuống mở khóa. Đối với thái độ trước trách sau cung của mọi người Hữu Xu cũng không để bụng, chậm rãi nói, “Cứu người cứu tận gốc, đưa phật đưa đến tây, lệnh công tử tuy rằng sống lại, nhưng bệnh căn lại chưa trừ, các ngươi tạm thời lảng tránh một khắc, đợi ta thi thuật.”

“Được được được, làm phiền Tống tiên sinh, làm phiền làm phiền!” Thái Thú vừa lui về một bên vừa thở dài, biểu tình kinh sợ.

Hết chương 109

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play