Liễu Diên vừa dứt lời, âm thanh tuy nhỏ nhưng Trầm Giác bên cạnh lại nghe rõ ràng, trong lòng lập tức có tính toán. Hắn trở về phòng lấy mấy túi vải, chẳng nói chẳng rằng đi ra cửa viện.
Thân là nhi tử, đương nhiên phải hiếu thuận. Thế nên Trầm Giác không hề do dự luồn lách khắp rừng tìm kiếm dấu vết loài rắn để lại rồi theo mùi vị đó đến thẳng hang ổ của bọn chúng.
La Phù Sơn tuy lớn, trong núi không ít rắn nhưng rắn độc chỉ có vài loài, phần lớn đều là rắn thái hoa. Chúng bình thường chỉ ăn ít động vật nhỏ, trộm trứng chim nuốt nhằm no bụng thôi, gặp phải thợ săn lên núi săn thú đều nơm nớp lo sợ mà trốn vào hang, hoặc chui dưới lớp lá rụng, sợ bị người bắt lấy lột da tróc xương, hầm thành một nồi canh giảm nhiệt giải nắng thơm ngon. Thật sự rất vô hại.
Dù vậy, chúng nó vẫn không biết tại sao lại gặp họa. Cả nhà già trẻ, một ổ rắn hơn trăm con cứ vậy mà bị hung thần từ trên trời giáng xuống vươn năm ngón tay, tựa như cái bồ cào vậy, cào hết bọn chúng vào trong túi vải.
Ngay cả cơ hội chạy trối chết cũng không có.
Trầm Giác không phân biệt đực cái, dưới ánh trăng xuân ý dồi dào, sức sống tràn trề mà tìm kiếm từng ổ rắn, rồi bỏ toàn bộ vào trong túi vải. Trong túi đầy những rắn, còn không phân chủng loại, bọn rắn huyên nào chưa kịp đoán cái mạng sẽ ra sao thì đã quấn thành một khối, vặn xoắn quấn riết không buông.
Toàn bộ chúng nó không biết sở dĩ gặp kiếp nạn này là do một câu nói của người nọ: Nghĩ cũng đừng hòng.
Mà nhi tử của người nọ cũng chính là vị hung thần xách theo túi vải kia, vì câu nói ấy mà dọn sạch tất cả loài rắn trong núi —— bất kể đực cái đều đuổi đi hết.
Trầm Giác dùng công phu cả đêm, dựa vào khứu giác nhạy bén mà đóng gói tất cả rắn rồi vác trên lưng, chạy hơn hai trăm dặm mới dừng lại. Trong bóng đêm hắn ngắm nhìn chung quanh, dãy núi trùng điệp vừa mới chạy qua thật thích hợp để phóng sinh lũ rắn này. Hắn lập tức tháo túi vải trên lưng xuống, lúc vừa định cởi bỏ dây thừng lại do dự. Đoạn, hắn đỡ túi vải lên, ỷ vào pháp lực của mình mà một mạch chạy như điên, chạy thêm năm trăm dặm nữa thì tìm được một ngọn núi cô độc, thế rồi mới bắt đầu phóng sinh. —— Xa gần ngàn dặm, lũ rắn này sẽ không thể tìm đường trở về. —— Còn phần bọn chúng có chịu được khí hậu nơi đây không thì đâu phải phạm trù quan tâm của hắn.
Hiếu là ở tấm lòng, thuận thì cần rèn giũa, trăm ngàn năm qua, mọi người vẫn luôn như vậy. Mà đối với Trầm Giác thuận chính là thuận, chưa bao giờ có ý định đầu cơ trục lợi.
Nếu cha có phiền não, kẻ làm con phải tìm cách phân ưu. Việc hắn có thể làm là khiến khắp núi này không còn một con rắn (ngoại trừ Y Mặc.) Có vậy, dù Y Mặc không thể nhịn được cũng không thể tìm ra đối tượng thích hợp.
So với biện pháp dốt nát của nhi tử thì người làm cha cao tay hơn hẳn, Liễu Diên trực tiếp đến thẳng giếng lấy một thùng nước.
Nước giếng trong veo lạnh lẽo, vào những ngày hè oi ả, Trầm Giác thường lấy nước giếng pha thêm ít mật đường để cả nhà uống. Ngọt ngọt lạnh lạnh, quả đúng là thú vui của đời người.
Mà Liễu Diên thì múc cả gáo nước rồi ấn rắn đen đang khí thế bừng bừng xuống đất, cứ thế tạt từ đầu xuống đuôi cả gáo nước lạnh thấu.
Tên kia còn chưa hoàn toàn bộc phát tình dục, giống như một ngọn lửa nhỏ ốm yếu chưa kịp bốc lên tí khói nào thì đã bị dập tắt.
Vô cớ bị ướp lạnh một hồi, rắn đen đẫm nước nằm trên giường, dùng ánh mắt biểu đạt sự nghi hoặc và vô tội của bản thân. Mà đối tượng hắn nhìn chằm chằm thì đang khoanh tay đứng cạnh giường, dùng vẻ mặt lạnh lùng nói với hắn: “Ngươi là của ta.”
Rắn đen vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Liễu Diên không có vẻ tức giận, còn cái hừng hực khi nãy đã tạm thời bị áp chế. Hắn chợt nảy sinh thói cũ, trườn đến rồi thân thiết quấn lấy cánh tay Liễu Diên, đầu dò dẫm khạc lưỡi liếm mặt y.
Liễu Diên thấy vậy thì hôn một cái lên đầu hắn, khẽ lặp lại: “Ngươi là của ta.”
Đáp lại những lời này vẫn là chiếc lưỡi rắn đang liếm khắp mặt y.
Liễu Diên đã chuẩn bị tâm lí thật tốt để cùng hắn trường kỳ kháng chiến, y biết dội nước lạnh chỉ tạm thời áp chế xuân tình mà thôi. Một biện pháp có thể dùng một hai lần, dùng nhiều lại hóa ra vô ích.
Mỗi ngày y luôn suy nghĩ cách để chế ngự tên rắn đang khát khao gieo nòi giắt giống, y cần phải chặt đứt hoàn toàn ý định này của hắn. Nhưng gầy dựng giống nói vốn là bản tính của mọi vật. Mấy ngày nay, cách vài chập Liễu Diên lại tạt mấy gáo nước lạnh lên người hắn, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy bất lực. Rắn đen bộc phát hỏa nhiệt ngày càng rõ ràng, bị nhốt trong phòng nhưng cứ luồn lách khắp nơi, vô số lần chạy khỏi cửa rồi bị bắt trở về. Thậm chí dần dần có dấu hiệu điên cuồng, mỗi lần bị bắt hắn liền quay đầu, răng nanh chạm phải da thịt Liễu Diên thì thoáng ngần ngừ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong khoảnh khắc kia ánh mắt hắn chứa đầy hung ác.
Mỗi một lần bị răng nanh đặt nơi máu thịt, tâm Liễu Diên lại lạnh một chút, rồi mỗi khi nhìn nó chần chừ thì sẽ ấm trở lại. Hơn nửa tháng nay, không biết bọn họ đã trải qua bao nhiêu cái lạnh ấm.
Chuyện đến nước này đã hóa thành chiến tranh, Y Mặc giằng co và Liễu Diên ngoan cố chống cự biến cuộc chiến này thành một loại tra tấn mơ hồ.
Bọn họ ở trung tâm gây ra trận chiến còn Hứa Minh Thế và Trầm Giác nhìn vào lại bất lực thay đổi hiện trạng.
Cuộc sống chỉ vì một chuyện nhỏ mà dần dà bước vào khổ sở.
Kỳ thật Liễu Diên chưa hẳn không có biện pháp. Nếu y thật sự kiên quyết thì việc dẫn theo hắn tìm một ngọn núi tuyết mà ngụ lại chính là đánh một mẻ cá, suốt đời vô lo. Trời rét buốt đông lạnh, Y Mặc sẽ tiến vào ngủ đông chứ không phải bộc phát xuân ý như bây giờ.
Không phải Liễu Diên chưa từng có suy nghĩ này, mỗi lần nhìn thấy rắn đen nóng nảy thì ý định ấy lại nảy lên rồi rất nhanh lịm tắt. —— Y muốn cùng hắn trải qua mỗi ngày tươi đẹp chứ không phải để hắn trên núi tuyết lạnh buốt mà ngủ hết đời.
Hoặc là, y nên thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Lúc Liễu Diên nghĩ như vậy, cõi lòng bị biến hóa của ba trăm năm khiến cho trầm lặng nay lại gợn sóng, tựa như một vòng xoáy không cách nào dậy nổi ưu tư, dòng nước đục ngầu đầy đau khổ càng lúc càng lớn, cắn nuốt mất lí tính của y, chỉ chừa lại hai chữ chẳng cách nào che giấu: Không được!
Không được!
Liễu Diên siết chặt hắn vào lòng như thể khảm sâu vào máu xương, như vậy sẽ không có chia lìa, cũng không có buồn phiền nữa.
Buồn bực và hành động vô cớ của y càng khiến tên rắn thêm hung hãn. Rắn đen giãy khỏi lồng ngực y, thoáng cái trườn đến cửa giống hệt chim vừa thoát khỏi lồng, cá được dịp vẫy vùng nơi biển cả, một loại nóng ruột muốn lao đến tự do mà chẳng hề lưu luyến. Bản năng ương ngạnh của động vật có thể phá vỡ tất cả chướng ngại phía trước, mà giờ khắc này, tình cảm của Liễu Diên chính là chướng ngại của hắn.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới, dễ dàng nhấc hắn lên, rắn đen quay đầu, dẫu biết người tới là ai nhưng bởi vì liên tiếp bị cản lại khiến hắn vô cùng tức giận.
Liễu Diên ôm hắn vào phòng, trong lòng trống rỗng, càng không biết phải nên làm gì. Thậm chí y hoài nghi có nên giữ hắn lại không, y nhìn thấy chính là Y Mặc, mà Y Mặc nay đã trở thành một con rắn tầm thường. ——
Một con rắn tầm thường phải cùng những con rắn khác hoan hảo.
Đầu Liễu Diên hỗn loạn, thậm chí chẳng phát hiện cái bình tĩnh khác lạ trước ngực, y chỉ nhắm hai mắt, thủ thỉ với Y Mặc đã không còn là Y Mặc.
“Ngươi đừng tìm rắn cái được không?”
“Ta sinh rắn con cho ngươi, ngươi đừng tìm kẻ khác nha?”
Y vừa nói vừa tự cười chính mình, quả thật hoang đường, thế nhưng y không ngăn được bản thân bật ra những lời hoang đường ấy.
“Y Mặc, ta sinh rắn con cho ngươi, ngươi đừng tìm kẻ khác mà.”
“Đừng tìm kẻ khác.”
Y thốt lên câu nói của nhiều năm trước kia, khi y vẫn còn là Quý Cửu có thê tử —— đó vốn là lời thỉnh cầu chôn chặt ở đáy lòng, không cách nào nói ra của Y Mặc. Cuối cùng, y đã nói ra.
“Đừng tìm kẻ khác.”
“Ngươi là của ta.”
Y cúi đầu, mở ra đôi mắt chua xót, đối diện là cái đầu rắn nghênh lên vì bực tức và chiếc răng độc sắc nhọn. Một cái nhoáng lên trước mắt, ngay lập tức bên cổ truyền đến một cơn đau buốt.
Cuối cùng, rắn đen kiềm nén nhiều ngày đã giơ ra chiếc răng bén nhọn, găm sâu vào máu thịt của y. Hắn không thể lý giải tình cảm người này đối với hắn nên không thể hồi báo một tình cảm đồng dạng; ngay lúc này, hắn không biết bản thân đã thương tổn y, hắn nghĩ đó chỉ là phòng vệ. Người bị hắn cắn sau khi dữ dội run rẩy, thân thể cứng đờ mất hết tất cả hành động lẫn âm thanh.
Cửa phòng rộng mở, Trầm Giác bưng trà vào thấy rõ ràng mọi chuyện. Hứa Minh Thế đang nghịch hoa cỏ ngoài sân đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ mở tung trông thấy vết cắn thâm đen bên cổ Liễu Diên cùng những giọt máu đỏ chảy không ngừng, thấm ướt cả vạt áo.
Trước khi bọn họ kịp phản ứng, Liễu Diên đã lấy lại tinh thần, nhoẻn cười mà nói: “Ngươi thắng.”
Y nói, ngươi thắng. Sau đó liền buông tay.
Rắn đen lập tức giãy khỏi ngực y, nhanh chóng trườn ra ngoài sân, không quay đầu lại.
Trầm Giác bước đến, thi pháp khiến máu ngừng chảy, lúc này mới nói: “Cha, cả núi này chẳng còn rắn khác đâu.”
Liễu Diên thật lâu mới phản ứng, nhìn hắn một hồi rồi nói: “Vậy ngươi dẫn hắn đi tìm.”
Trầm Giác lắc đầu: “Không đi. Hắn muốn tìm sẽ tìm được thôi.”
“Không phải ta lo hắn sẽ không tìm được.” Liễu Diên tiếp lấy khăn trắng đưa tới rồi lau đi vết máu, chậm rãi nói:
“Ta sợ hắn đi quá xa, không tìm thấy đường về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT