Liễu Diên ôm hắn vào lòng, ôm chặt là vậy nhưng không biết khi nào hắn sẽ lại há mồm cắn y. Y không sợ bị cắn tổn thương, đau đớn này có hề gì với một người quanh năm chinh chiến, là y lo lắng theo bản năng mà thôi. Tựa như một người hành tẩu dưới cái nắng chói chang thì mặt trời trên đỉnh đầu chợt đổi, mưa như thác đổ trút xuống. Thế rồi thoáng chốc lo lắng, chật vật vì không thích ứng ngay được.
Những lời vậy dĩ nhiên y không nói, cũng chẳng thể nói với ai. Y không cách nào tưởng tượng sẽ nói với tên rắn trước ngực rằng: Ngươi muốn cắn thì nhân lúc này hãy cắn cho đã, cắn chết cũng được. Ta không muốn sau khi nghĩ ngươi đã tín nhiệm thì ngươi lại bất ngờ cắn ta.
Y sợ bản thân sẽ đau đến tuyệt vọng.
Liễu Diên không nói “sợ” nhưng nó vẫn luôn vướng víu y. Cuối cùng y vẫn sợ – sợ một điều gì đó trên thế giới này.
Trông về núi xa, hồng trần vạn dặm, thăm thẳm trời xanh. Nếu trong lòng không sợ hãi, vậy thì không phải người.
Có là xà yêu Y Mặc thì trong lòng vẫn tồn tại sợ hãi. Dù đạo hạnh ngàn năm, có khả năng hô phong hoán vũ nhưng hắn chưa bao giờ có suy nghĩ làm nghịch. Nếu không, có lẽ hắn sẽ không vâng lời để bị đánh trở về nguyên hình mà ngược lại dẫn Liễu Diên trốn chạy khắp nơi, trải qua kiếp này.
Chút tình lý này Liễu Diên hiểu, Y Mặc cũng hiểu nhưng Trầm Giác lại không thấu triệt.
Trầm Giác nói: “Con không tin phụ thân không có biện pháp khác.”
Liễu Diên nói: “Còn biện pháp gì tốt hơn bây giờ đây?” Đoạn, Liễu Diên lặp lại: “Thế này rất tốt.”
Ít nhất còn có thể bên nhau.
Bên nhau như vậy đã đủ rồi, Liễu Diên không tham cầu. Lần đầu nghe đến kết cục này cũng đã tính đến liệu có biến số không, Liễu Diên nghĩ dùng khả năng của Y Mặc chưa hẳn không thể trốn thoát. Nhưng thoát được thì thế nào? Y chỉ là một phàm nhân, đi theo bên cạnh Y Mặc chẳng khác gì trói buộc. Nếu không đi theo thì chính là nỗi khổ biệt ly, hoặc có lẽ trên đường chạy trốn, bọn họ phải trơ mắt nhìn người yêu dấu bị tổn thương, chết ngay trước mắt. Kết cục như vậy quá thê thảm, bọn họ không cách nào tiếp thu.
So với những thứ trên, bọn họ tình nguyện chọn trải qua cả đời như vậy —— Ở bên cạnh, dẫu cho không thể quen biết nhưng được gần nhau đến cuối đời, khi đồng hành trên đường hoàng tuyền biết bản thân đã dành cho đối phương một đời an bình vô lo, vậy là đủ.
Liễu Diên nhắm mắt, khẽ ôm rắn đen trong lòng, áp chặt hắn vào ngực. Mấy ngày kế, rắn đen theo thói quen không chống cự nữa mà lười nhác để y ôm, bản thân nó cũng thấy thoải mái.
Trầm Giác nhìn bọn họ, không thể phản bác lời của Liễu Diên, hắn biết ngay cả Liễu Diên thì Y Mặc cũng không kể hết, huống chi là chính hắn. Hoặc giả hắn không muốn cãi lại.
Bản thân là nhi tử nhưng trơ mắt nhìn sự thật tàn khốc rơi xuống đầu thân nhân, hắn chỉ có thể bất lực. Loại bất lực này xuất hiện rất nhiều trong sinh mệnh hắn, mỗi một lần đều đổ xuống người hắn yêu thương nhất, mỗi một lần hắn đều phải thừa nhận sự bất lực của mình.
Giống như hắn vẫn chưa trưởng thành, giống như hắn vẫn là đứa trẻ trước kia phải nhìn cha một đêm già đi, cạn kiệt sinh mệnh ngay trước mắt. Hắn vươn tay, một lần lại một lần muốn làm điều gì đó; thế nhưng mỗi một lần, hắn càng sâu sắc cảm thụ sự bất lực hơn trước của mình.
Cái gì cũng làm không được, cái gì cũng làm không đến. Hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ gặp nạn chịu khổ.
Hắn biết bản thân không thể thay đổi điều gì, phẫn uất phiền muộn vì tuyệt vọng bất lực ngày càng sâu.
Liễu Diên phía sau thấu tỏ hết thảy, y đành an ủi hắn, nói cho hắn biết không cần phải làm gì, con tốt lắm, như vậy cũng ổn mà.
Dẫu biết rõ đây không phải kết cục tốt nhất nhưng Liễu Diên đã nói vậy, Trầm Giác chỉ lặng lẽ khiến bản thân tin tưởng. Hắn tin Liễu Diên sẽ không vì đau lòng mà làm những chuyện liều lĩnh. Trầm Giác hiểu được điều này thì càng khiến bản thân tin tưởng kết cục này chính là kết cục tốt nhất của nhân yêu thù đồ. Không ai không vui, không ai không cam lòng. Họ không thể, hoặc chăng họ không dám.
Rất lâu trước đây trên sa trường, Quý tướng quân cũng đã từng nói, người phải có điều kính sợ. Vì sao y lại nói những lời này và nói trong tình cảnh thế nào, Trầm Giác không nhớ rõ. Nhưng hắn vẫn nhớ Quý Cửu ngày ấy đôi tay vấy đỏ, khắp người đều là máu tanh nhưng y dùng thần thái trang nghiêm để nói những lời này.
Trầm Giác không hỏi kính sợ điều gì. Có lẽ kính sợ một người, kính sợ một điều gì đó, hoặc có lẽ kính sợ một loại hư vô.
Bởi vì trong lòng kính sợ nên con người mới không dám càn rỡ làm ác; bởi vì trong lòng kính sợ nên tướng quân mới không tùy tiện giết người vô tội.
Bởi vì trong lòng kính sợ nên vừa mới sinh ra, điều đầu tiên học chính là nhân chi sơ, tính bản thiện.
Bởi vì kính sợ nên biết rõ kết cục không như mong đợi lại chẳng hề do dự. Anh hùng mạt lộ, mỹ nhân trì mộ. (1) Người trước bại dưới tay đối thủ vô địch cũng thật lòng khâm phục; người sau bại dưới trướng hùng mạnh cũng chẳng thể nói gì.
Quý Cửu từng nói, Liễu Diên cũng từng nói.
Trầm Giác không biết nói gì, chỉ thì thào: “Cha cảm thấy tốt thì tốt vậy.”
Liễu Diên thật sự cảm thấy tốt. Y có thể ở bên hắn, cùng ngắm một đóa hoa nở, diễm lệ vô ngần; cùng nhìn đồng ruộng bát ngát, xanh um cây trái; hoặc có lẽ dẫn hắn dạo khắp nơi, thưởng thức trăm vị khói lửa nhân gian. Rồi sau đó dưới hoàng tuyền lộ, họ kể về những nơi đã đi qua, những đóa hoa đã ngắm, những vò rượu đã nhâm nhi và những người đã gặp gỡ.
Nơi ấy y có thể bình thản nói với Y Mặc không phụ mấy năm qua, không phụ thời gian, cùng trải qua bốn mùa, cùng trải qua tháng ngày. Ngươi và ta cùng nhau trải qua, không hề chia lìa.
Liễu Diên cảm thấy như vậy thật tốt. Không tham cầu, vừa lòng thỏa dạ.
Y ngồi trong viện, trước ngực ôm một tên rắn no bụng tròn xoe, khẽ đong đưa xích đu nhìn hoa nở lại rơi bên ngoài. Quả cây xanh chát đầu cành đã dần thắm đỏ, vài chú chim non xòe đôi cánh nhỏ bé bay lượn. Y lặng yên nhìn, mặt đầy ý cười, năm tháng bình thản trôi.
Trầm Giác đã xuống núi mua sắm. Mùa thu gần qua, trời đông giá sắp đến, chăn trong nhà cần đổi mới, phải mua thêm ít y phục mùa đông, hỏa than năm ngoái cũng chẳng còn lại mấy. Hắn muốn chuẩn bị một khoảng hỏa than có thể liên tục bốc cháy suốt đêm khiến căn phòng sẽ luôn ấm áp, tim cũng sẽ ấm áp, nó cũng sẽ không bao giờ lạnh nữa.
Phải mua sắm rất nhiều thứ, Trầm Giác không về ngay được. Liễu Diên ngồi trong viện chợt nhớ đã quên nói với hắn. Không cần đặt mua nhiều, đầu xuân năm sau Y Mặc hết ngủ đông, bọn họ sẽ rời khỏi đây.
Lần trước du ngoạn, nửa đường mất hứng vội vã quay về, lần này Liễu Diên muốn mang rắn đen tiếp tục dạo chơi, ngắm hết phong cảnh sơn thủy rồi mới trở về.
Khi trở về, tên rắn trong lòng có thể đã già. Thời gian còn rất dài nhưng Liễu Diên không muốn lãng phí nữa.
Ngày ấy mạ non thoảng hương, hoa đào khoe sắc, hoa mơ trắng phớt, hoa lựu rực lửa, hoa cải dầu óng ánh sắc vàng gọi đến một mùa hoa. Năm sang, thiếu gia ngày ấy tuổi trẻ phóng khoáng dùng tánh mạng bản thân đánh cược mềm lòng của Y Mặc, là vì cảm thấy thời gian còn đăng đẳng nên mới thỏa thê phung phí. Y đâu nghĩ tới hoa năm sau dẫu có giống nhau nhưng nào phải đóa hoa khi trước.
Quả thật ngu muội.
Ánh mắt dịu dàng lưu luyến rơi lên người rắn đen. Liễu Diên nghĩ may mắn sao ba kiếp trằn trọc, y vẫn còn ở nơi đây, cạnh một người vẫn luôn cố chấp không chịu buông tay, để y có thể trở về nắm tay hắn và có cơ hội sửa đổi sự ngu muội của bản thân. An ổn ở bên nhau, một lần nữa cận kề cả đời.
Nắng ngày thu ấm áp mà hiu quạnh lặng lẽ rơi lên người y.
Khoảng chập tối, gió núi nổi lên, Liễu Diên chợt rùng mình, đứng dậy toan vào nhà, đang lúc xoay người thì khóe mắt liếc đến dãy tường viện. Trong khung cảnh đã dần khô héo thấp thoáng một bóng dáng xanh ngát nhỏ bé.
Đương lúc mọi vật lặng ngắt như tờ, tiểu tùng tinh đã lâu không gặp đứng ngoài tường viện đang do dự không biết nên vào hay không.
Liễu Diên theo bản năng muốn đến mở cửa, chân dợm bước chợt ngừng. Có lẽ không phải, sao y có thể tự tiện hi vọng đây? Nhưng chỉ do dự trong thoáng chốc, Liễu Diên ngay tức khắc mở cửa, nhìn gương mặt vẫn đơn thuần như cũ thì hơi ngạc nhiên, hỏi: “Lâu rồi không đến, ta tưởng ngươi xuống núi.”
Tiểu tùng tinh khẽ lắc đầu, nhìn y một lát thì lướt qua vai y nhìn phía trong viện, không thấy người kia thì thoáng nhíu mày, một chút mất mác mơ hồ. “Ta không thể rời quá xa, chỉ trở về tu hành thôi.”
“Không vào ngồi một chút sao?” Liễu Diên nói: “Ngươi thích ăn bánh hoa quế không.”
“Không…” Tiểu tùng tinh đáp, lúc cúi đầu chợt thấy bên trong vạt áo của y lộ ra một thân rắn. Tiểu tùng tinh vừa liếc mắt đã nhận ra khác thường, thân rắn kia nhỏ đi rất nhiều, không tráng kiện khiến người sợ hãi như ấn tượng. Lòng thoáng kinh ngạc mà gương mặt cũng chẳng biết che giấu, chỉ hỏi: “Hắn làm sao vậy? Bị thương sao? Tại sao lại nhỏ như vậy? …”
Tiểu tùng tinh còn muốn hỏi tiếp nhưng Liễu Diên đã cắt đứt nghi vấn ấy, thản nhiên đáp: “Hắn không phải yêu quái, chỉ là một con rắn.” Liễu Diên vừa nói vừa khép lại vạt áo, Y Mặc đang dán vào người y say ngủ được tơ vải bọc lại kín kẽ.
Tiểu tùng tinh không ngờ đáp án lại như vậy, dường như chỉ mấy tháng mà mọi thứ đã khác hẳn so với ban đầu. Tiểu tùng tinh bấy giờ mới phát hiện bản thân đường đột, không biết làm sao cho phải đành vội vàng nói câu áy náy rồi xoay người chạy mất.
Liễu Diên nhìn hắn luống cuống rời đi, cúi đầu thở dài với tên rắn trong lòng: “Không biết bộ dáng ban đầu của ngươi đã dọa sợ bao nhiêu người, sao nay nhỏ đi lại vẫn dọa người?”
Rắn đen vô tri khẽ ngọ nguậy đuôi quấn lên lưng y, chẳng thèm quan tâm mà mải mê ngủ.
Ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ sẽ trườn khắp nơi, hoặc lên cây hoặc chuyển quanh góc tường, ăn thêm vài thứ lại tiếp tục ngủ, đây là cuộc sống hiện tại của hắn.
Liễu Diên đưa tay vào vạt áo xoa đầu hắn, nói: “Nếu ngươi bị nuôi thành rắn béo cũng là lỗi do ta.”
Rắn trong lòng bị xoa vuốt nhưng phá lệ tốt tánh không động đậy, chờ Liễu Diên xoa xong và rút tay ra, hắn mới dịch lên, đặt đầu bên cổ Liễu Diên, trong lớp áo ấm tiếp tục đánh giấc mộng say sưa.
Trời vừa tối, Trầm Giác liền chạy về núi. Bao lớn bao nhỏ chẳng biết bao nhiêu thứ chất thành một toà núi nhỏ được hắn vác trên lưng giống như đang gánh bông vải tiến vào tiểu viện.
Trầm Giác buông đồ, múc nước rửa tay rồi lấy ra một phần thức ăn được gói cẩn thận đặt lên bàn. “Gà quay với rượu, cha có ăn không?”
Liễu Diên hỏi: “Con đã ăn chưa?”
“Rồi ạ.” Trầm Giác đáp: “Ăn xong rồi mới chạy trở về.”
Liễu Diên đang định nói chuyện, tên rắn bên cổ ngửi được mùi hương liền ló đầu ra, khè lưỡi về con gà quay. Liễu Diên xé một miếng thịt đưa đến, thật sự bắt đầu lo lắng có thể khiến bụng hắn vỡ ra.
Trầm Giác thấy thế nói: “Không sao, hắn sắp ngủ đông nên lúc này dĩ nhiên sẽ ăn nhiều.”
“Giữa trưa nó mới vừa nuốt hai quả trứng gà.” Liễu Diên chỉ ra ngoài viện: “Vỏ trứng bóc ra sợ còn chưa khô đâu.”
Cha con hai người đều chưa từng nuôi động vật, may là bọn họ đã sống thành nhân tinh, gặp chuyện này cũng không mất chủ kiến mà chỉ đưa mắt nhìn nhau.
“Bằng không…” Trầm Giác do dự: “Cho ăn ít lại chút?”
“Ừ.” Cũng chỉ có thể vậy, tuy Liễu Diên không ngại nuôi ra một tên rắn béo nhưng lại sợ khiến hắn thành một con rắn bệnh chỉ vì ăn quá nhiều.
Trầm Giác đứng cạnh nhìn một lát thì đột nhiên bảo có người đến nên đi ra ngoài. Liễu Diên nhìn hắn mở cửa, sau đó từ ngoài cửa đi tới một người. Trời tối lại vì cách xa nên không nhìn rõ khuôn mặt, người ấy vận áo trắng, mái đầu bạc nhòa.
“Trầm Thanh Hiên, ta đến thăm ngươi.” Người nọ mở miệng, âm thanh tuy lớn nhưng đượm vẻ già nua. Liễu Diên thoáng sửng sốt, cảm thấy giọng nói này có phần xa lạ, cũng có phần quen tai.
“Sao ngươi lại tới đây?” Trầm Giác đứng một bên ôn hoà hỏi.
“Ha ha, không có chỗ đi thì đương nhiên tìm đến các ngươi.” Người nọ vẫn là chất giọng tuổi già sức yếu nhưng cất chứa ít nhiều tinh quái. Liễu Diên bấy giờ mới tỉnh ngộ, hóa ra là Hứa Minh Thế.
Hứa Minh Thế đi đến trước mặt Liễu Diên thì dừng lại, ánh nến trong phòng khẽ đung đưa, lão nhìn y nói: “Ta đến thăm các ngươi vài ngày.”
Lưng lão đã còng, dường như thời gian mấy năm qua chất thành một ngọn núi đè cong sự cứng cỏi của lão. Lúc lão nói lời này thì ánh mắt nheo lại, tròng mắt đục ngầu, trên mặt ngang dọc những nếp nhăn. Chỉ một năm không gặp mà lão già hơn trước rất nhiều.
Hứa Minh Thế thoáng nhìn Liễu Diên rồi rũ mắt nhìn rắn đen trong lòng y, giọng vẫn cứ khàn khàn già nua, cúi đầu nói: “Lão xà này, ngươi không nhận ra ta sao? Ta muốn đến thăm các ngươi vài ngày, ngươi lại không nhận ra ta, lão xà nhà ngươi quả thật đáng ghét.”
Liễu Diên chợt hiểu ra lần này Hứa Minh Thế đến là để cáo biệt.
“Trầm Thanh Hiên.” Hứa Minh Thế nói: “Chuyện ta nên làm đã xong, cũng chẳng còn chỗ để đi, ngươi còn có thể như năm ấy nhận ta vào phủ làm khách không?”
Liễu Diên cong môi, đáp: “Khi nào mà Hứa Minh Thế lại có loại khách khí giả tạo này?”
Hứa Minh Thế hô hố cười. “Vậy ta không khách khí.” Nói xong quay đầu nói với Trầm Giác: “Tiểu tử, ta không đi nổi, ngươi tìm cho ta một gian phòng rồi dọn sẵn giường đi.”
Tuy có thù oán nhưng lần này Trầm Giác cũng không nói gì, chỉ xoay người vào phòng bên giúp lão sắp xếp. Liễu Diên mời lão vào, hai người ngồi bên bàn uống trà tán chuyện.
Không bao lâu đã dọn phòng xong, Hứa Minh Thế ngáp một cái, nói: “Thôi ta đi nghỉ ngơi, ngày mai lại nói tiếp.”
“Hứa Minh Thế.” Liễu Diên ở phía sau gọi lão, hỏi: “Năm nay có thể cùng đón giao thừa không?”
Hứa Minh Thế quay lưng về phía y, cười nói: “Mùa đông này ta còn chưa việc gì, đừng nói giao thừa mà nguyên tiêu cũng có thể ăn.”
“Vậy thì tốt.” Liễu Diên đáp.
“Ta đi ngủ.” Hứa Minh Thế nói, cong lưng chậm rãi đi ra ngoài.
Trầm Giác đứng một bên nhìn lão vào phòng thì tắt nến, phòng khách trở nên tối đen. Hắn bấy giờ mới xoay người nói với Liễu Diên: “Lão cũng chẳng có bằng hữu.”
Liễu Diên khẽ gật đầu, im lặng hồi lâu mới nói: “Đoạn đường cuối cùng lão đến tìm chúng ta tiễn thì hết lòng tiễn lão một đoạn vậy.”
“Vâng.” Trầm Giác đáp lời. “Đã biết.”
“Nói thế nào cũng là giao tình mấy trăm năm.” Liễu Diên khẽ nói.
Dẫu có giao tình trăm năm, cuối cùng vẫn không tránh được từ biệt.(1) Anh hùng mạt lộ – anh hùng cùng đường; mỹ nhân trì mộ – mỹ nhân bước vào tuổi xế chiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT