Editor: Phác Hồng

—— Chúng ta đều là phụ thân.

Y Mặc biết rất nhiều chuyện hắn không tranh được Liễu Diên, tam sinh tam thế, đứng trước mặt y hắn luôn bại trận, rất ít khi toàn thắng.

Người này xưa nay luôn cố chấp, tranh biện xuất chúng, chuyện vô lý cũng nói thành ba phần có lý, huống chi lúc này y quả thật có lý.

Lúc còn là rắn, có lẽ hắn đã từng làm phụ thân. Trong lớp trứng trắng nõn ấp ra được một con rắn nhỏ không tên không họ, không hiểu tiếng người, không thông linh khiếu, mờ mịt mà sinh ra lớn lên, săn giết no bụng rồi mờ mịt mà chết đi.

Y Mặc không biết trong đàn rắn vừa mới ra đời kia ai là con hắn.

Rắn cái vì bảo vệ con sẽ cùng lúc giao hoan với nhiều rắn đực, để mỗi một con rắn đực trải qua giao hoan sẽ cho rằng nó mới là kẻ sáng tạo ra những sinh mệnh non bé kia mà không cắn nuốt trứng do rắn mẹ sanh hạ. Vậy nên lúc còn là rắn, hắn không thể xác định bản thân có con hay không, khi thành yêu quái càng không hề quan tâm hắn có là cha của bọn rắn hoang ngu dốt kia không.

Rong ruổi trăm năm ở nhân gian học được rất nhiều thứ, trong đó có tình thân. Y Mặc luôn cảm thấy đây là chuyện chẳng quan hệ đến hắn, dẫu có giao hảo cùng nữ tử phàm trần khiến nàng thụ thai, vậy có thể sinh ra cái gì? Y Mặc không biết. Không biết sẽ sinh rắn hay người, thậm chí Y Mặc còn lạnh lùng nghĩ, có thể sẽ sinh ra một quả trứng cũng chừng.

Nhưng nay hắn làm phụ thân. Không có gắn bó máu mủ tình thâm, hắn nuôi dưỡng đứa nhỏ của kẻ khác —— một tiểu quái vật bán nhân bán yêu —— Y Mặc chưa bao giờ nói với bất kỳ kẻ nào, lần đầu nhìn thấy sói nhỏ lớn cỡ bàn tay, hắn liền cho rằng đó là quái vật.

Người là người, yêu quái là yêu quái, trong cơ thể tồn tại hai thế giới hoàn toàn bất đồng, khoảng cách rộng lớn, dẫu là ai cũng không thể vượt qua. Sói con lại dễ dàng làm được, hắn là vật kết hợp giữa nhân loại và yêu quái, bán nhân bán yêu sinh giữa cõi đời này, dưới chân giẫm nát định luật thù đồ giữa phàm nhân và yêu quái xưa nay. Thế nên, Y Mặc cho rằng đó là quái vật.

Cố tình hắn và Trầm Thanh Hiên lại cùng nhau nuôi dưỡng quái vật này. Trầm Thanh Hiên vô cùng nghiêm khắc, mỗi ngày chồng chất dạy dỗ, phải đọc sách tập viết, phải học vô vàn đạo lý, phải tinh thông lục nghệ, xuất sắc kỵ xạ. Thế mà dẫu một con yến tước nó cũng bắn trật. Trầm Thanh Hiên dùng hết thủ đoạn để áp chế dã tính của tiểu quái vật. Bị nghiêm khắc áp chế, tiểu quái vật sẽ cầu xin vị phụ thân còn lại, trưng ra một đôi mắt to tròn sắp khóc, không ngừng níu tay áo của hắn. Sách lược van nài lòng thương của tiểu quái vật gần như chưa từng thất bại, thường thì sau hai nén hương cầu xin, Y Mặc sẽ dẫn nó vào rừng du ngoạn, rồi trông chừng không để tên oắt liều lĩnh ngộ thương.

Tiểu quái vật này sẽ luôn luôn nhỏ giọng gọi hắn: Phụ thân.

Một lần gọi, gọi cả ba trăm năm.

Không biết từ khi nào, hắn bắt đầu có thói quen nói với người ngoài, đây là nhi tử của ta. Cũng vì vậy mà bỏ ra tinh lực và thời gian tương trợ những lúc nó cần giúp đỡ, bầu bạn những lúc nó cần an ủi.

Tiểu quái vật không muốn rời xa hắn. Nó tín nhiệm hắn, muốn ở bên và phụng dưỡng hắn. Không cùng huyết thống nhưng thắng tất cả quan hệ huyết thống trên đời.

Y Mặc biết chỉ cần bọn họ tồn tại trên đời này, chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, tiểu quái vật vĩnh viễn đều là đứa trẻ, có nơi để dựa dẫm, gian khổ bao nhiêu cũng sẽ chịu đựng và sẽ luôn giữ trong lòng một tia hi vọng.

Bởi vì khổ bao nhiêu, mệt mỏi bao nhiêu vẫn luôn có một nơi chốn bình an dựa dẫm.

Nếu nơi này biến mất, tiểu quái vật sẽ trở thành dạng gì? Y Mặc nghĩ đăm đăm.

Thật lâu sau, Y Mặc nói: “Nếu ta đồng ý với ngươi, khi đó ta chỉ là một con rắn, trong trí nhớ sẽ không có ngươi.”

Liễu Diên đáp: “Ta sẽ nhớ ngươi.”

—— Ta sẽ nhớ ngươi. Nếu ta còn sống, dẫu cho ngươi biến thành bộ dáng nào, ta đều sẽ nhớ ngươi, ngươi vẫn luôn là Y Mặc của ta.

Vẫn luôn là Y Mặc bất luận tàn phá của ba trăm năm qua, chịu đựng tất cả tổn thương mà không bao giờ xuôi tay buông bỏ.

Sống, tự nó đã là một chuyện hư ảo. Không biết ngày nào sẽ bị giáng xuống tai họa bất ngờ, không biết ngày nào sẽ nhận lấy tật bệnh quanh người, nhân sinh ngắn ngủi chớp mắt đã hư vô, còn chẳng tìm được bất kỳ dấu vết.

Cho dù sống, khắp chặng đường đầy rẫy sát ý, bụi gai bủa vây, mỗi con đường đều chứa nguy hiểm, mỗi một bước đều là tuyệt lộ.

Hắn trằn trọc ba kiếp đến nay, nhiệt tình với sinh mệnh đã chẳng còn bao nhiêu.

Thế nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn sống.

Sống sót, tồn tại, thống khổ có thể quên, vết thương cũng có thể được thời gian xóa nhòa, còn sót lại chính là tốt đẹp không thể vứt bỏ, càng không thể buông tha.

Biết rõ hắn là một con rắn không có yêu hận nhưng lại muốn ôm, ôm vào trước ngực, đặt tại trái tim. Cùng nó đón ban mai, hoặc dưới những cơn nắng chiều còn sót chút rực rỡ, hưởng thụ làn khí mát mẻ không dễ dàng nhận ra, ngắm những lần hoa lạc hoa khai. Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.

Đúng vậy. Dẫu hắn là rắn, chỉ cần hắn còn sống, Liễu Diên sẽ cùng hắn hưởng thụ những tốt đẹp trên thế gian này.

Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu. Có thể giữ được bao nhiêu thì giữ bấy nhiêu.

Có thể không buông tay thì sẽ không buông tay.

Y Mặc biết cuối cùng hắn sẽ đồng ý. Dẫu nhất thời cự tuyệt thì thật lâu sau, hắn vẫn sẽ đồng ý, cũng giống như chuyện cưới gả lúc trước vậy.

Chuyện tình cảm vốn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Giãy giụa chống cự đều trở thành buồn cười vô ích, dẫu có không cam lòng mấy chăng nữa nhưng cuối cùng đều sẽ thành cam tâm tình nguyện.

Y Mặc đáp: Được.

Cứ quyết định vậy đi.

Lúc Y Mặc chấp thuận lại nhớ tới Liễu Diên từng hỏi hắn, tìm kiếm nhiều năm như vậy có khổ hay không? Y Mặc nghĩ sau này chính hắn sẽ không nhận ra y, chỉ là một con rắn nhỏ bình thường, có lẽ sẽ cắn y, cũng sẽ tổn thương y.

——  Vậy khi đó, ngươi có khổ hay không?

Y Mặc muốn hỏi nhưng không hỏi ra miệng. Đáp án nhất định là có. Nhưng Liễu Diên bằng lòng chịu đựng nỗi khổ này, tựa như lúc trước hắn cam tâm tình nguyện chịu đựng nỗi khổ Quý Cửu cho hắn.

Một khi cam tâm tình nguyện, nỗi khổ cũng sẽ hòa hoãn, sẽ không hoàn toàn là khổ.

Trên thực tế, Y Mặc muốn nói trước khi quen biết y, hắn không biết cái gì là khổ.

Sống ngàn năm, thanh tu ngàn năm, trong mắt những yêu quái khác kham khổ như vậy là khổ nạn khó mà chịu được, còn đối với hắn thì không. Tuy không hạnh phúc nhưng cũng không vất vả.

Cứ sống rất nhiều rất nhiều năm, không sung sướng cũng không thống khổ như vậy.

Sau đó hắn gặp Trầm Thanh Hiên.

Hầu hết mọi đời người đều bắt đầu bằng khổ, dần về sau mới ngọt.

Hắn lại tương phản, quen biết mười ba năm, lần đầu tiên hắn nếm thử ngọt, loại ngọt này không đặc ngậy khiến người phát chán, tuy nhạt nhưng lâu dài, vây hắn mười ba năm, ngâm hắn mười ba năm.

Sau đó, vị ngọt đột nhiên biến mất, để lại nỗi khổ xua mãi không vơi, bấy giờ hắn mới hiểu rõ mùi vị của đau khổ.

Lần đầu tiên trong sinh mệnh dài đằng đẳng ấy, hắn biết cái gì gọi là khổ, cũng hiểu được hóa ra mười ba năm thoáng qua chính là ngọt.

Tìm kiếm khắp nơi, theo đuổi không ngừng, không phải quen khổ mà bởi vì trong ký ức luôn có một chốn nhỏ chất chứa những chuyện cũ trong veo. Phần ký ức ấy càng khiến hắn chịu nhiều tổn thương, càng không thể buông tay, giống như người đói khát tìm kiếm thức ăn, động vật trong sa mạc tìm kiếm nguồn nước, phải bôn ba vất vả mới tìm được vui vẻ thỏa mãn.

Y Mặc duỗi tay kéo người bên gối vào lòng, tương lai hắn phải chịu đau khổ nhưng lại không có ý định ngăn cản.

Rất nhanh thôi hắn sẽ trở thành một con rắn hoang, không có ký ức của nhân loại, không nhận biết thân sơ, không yêu không hận. Nhưng trước đó, Y Mặc biết chắc tâm tình của mình, vô luận bản thân biến thành bộ dáng gì, hắn vẫn luôn hi vọng ở bên cạnh người này. Không nhớ cũng không sao, chỉ cần Liễu Diên không buông tay, bọn họ vẫn sẽ bên nhau như cũ.

Chỉ cần ở bên nhau, bọn họ có thể gánh chịu tất cả mọi điều. Đây là tâm tình của Liễu Diên.

Hắn hiểu tâm tình và suy nghĩ của Liễu Diên, tựa như Liễu Diên hiểu được lo lắng và băn khoăn của hắn vậy.

Vỗ về lưng hắn, Liễu Diên nói: “Không sao, chỉ cần ta sống thì sẽ che chở ngươi. Độc của ngươi vô dụng với ta, dù ngươi cắn ta, ta cũng không sợ.” Liễu Diên chợt nghĩ đến điều gì, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để người khác nhổ răng nọc của ngươi.”

Y Mặc lại thoáng suy tư, hỏi y: “Còn Trầm Giác?”

Liễu Diên nói: “Ta nhớ khi nó còn bé, ngươi đút nó một viên dược hoàn. Có lẽ nó cũng không sợ độc của ngươi.”

Lúc làm việc này không đặt trong lòng nên Y Mặc không nhớ rõ. Hắn đứng dậy ra cửa, không bao lâu trở lại phòng, trong lòng bàn tay cầm một bình sứ men xanh, đặt lên bàn rồi nói: “Trong đây có một ít dược hoàn, nhỡ tương lai ta ngộ thương ai, ngươi cho hắn ăn thì sẽ không sao.”

Liễu Diên gật đầu: “Ta nhớ rồi. Còn gì nữa không?”

Y Mặc ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Hết rồi.”

Liễu Diên thổi tắt nến, căn phòng ngập trong bóng tối, y kéo tay hắn. Ngoài song cửa vầng trăng sáng trong, sao giăng khắp trời. Ánh trăng hắt vào nhà, rơi bên giường, chiếu lên hai người.

Bọn họ nằm bên nhau, tay nắm tay, mười ngón đan xen. Tựa như bao nhiêu năm tuế nguyệt, bao nhiêu năm bôn ba đều chỉ vì một cái chớp mắt an lòng thực tế này.

Trong lòng vô hạn thỏa mãn.

Dẫu cho vẫn không kịp bạch đầu giai lão.

Lúc trời tờ mờ sáng, sói đen ngủ trên sập trúc chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi mượt mà sáng bóng mang theo chút mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ. Khi tầm mắt giữa không trung xanh u bắt gặp một đám mây lơ lửng từ phía chân trời, cơn buồn ngủ bỗng dưng biến mất, sát ý nổi lên.

Ngày đã sáng. Sói đen quay đầu, xoay người thoáng nhìn phiến cửa. Cửa phòng vẫn khép kín, không có một chút dấu hiệu muốn mở ra.

Sinh mệnh yêu quái rất dài, đến nay hắn đã sống ba trăm năm. Trong sinh mệnh có rất nhiều kẻ qua đường, trong đó không thiếu bằng hữu tri kỷ, hắn vẫn như trước đầy khí thế mà những người kia đã sớm không còn.

Cuối cùng bầu bạn gắn bó bên hắn chỉ có người thân.

Kiếp người chóng vánh, phồn hoa chớp mắt lụi tàn. Tiểu viện giữa núi này, trong phòng một đôi người, chính là phồn hoa kiếp người của hắn.

Cửa gỗ còn chưa mở, Trầm Giác nhảy xuống sập trúc, ngồi ngay ngắn trước cửa.

Xa xa phía tầng trời u xanh, tường vân càng tiến gần, khí tức của tiên gia vào giờ khắc này giống hệt địa ngục diêm la, tiến sát đến khoảnh sân thanh bình.

Trầm Giác lặng lẽ trông chừng, người trong phòng không ra, vậy ai cũng đừng hòng tiến vào. Ai cũng đừng nghĩ phá hoại chút thời gian tốt đẹp ít ỏi này.

Sói đen gác trước cửa kiêu ngạo ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh như nước tựa như tượng đá sừng sững gác cửa, không hề nhúc nhích.

Ai nói bảo hộ gia đình không phải là một chuyện hạnh phúc.

Cuối cùng, trên đời này vẫn tồn tại một nơi muốn bảo hộ.

Tường vân bên ngoài viện chợt biến mất. Tiên nhân đứng trước cổng tựa như có cảm giác, cũng không làm bừa, xếp bằng ngồi tĩnh tọa trên tảng đá bên hông, yên lặng đợi cửa viện tự mở. Lão cũng còn rất nhiều thời gian, đằng đẳng lê thê, từ lâu đã quen bình tĩnh trong thời gian vô cùng vô tận này.

Vầng thái dương bàng bạc nhô lên phía chân trời xa xa, những tia nắng rực rỡ mang theo chút lạnh nhàn nhạt của tinh mơ vung vãi khắp viện. Gốc đại thụ duy nhất trong sân cũng đắm mình dưới cơn nắng ban mai, khẽ đung đưa những chiếc lá biếc xanh như hổ phách, lấp lánh nắng ươm vàng.

Ánh nắng công bằng chiếu vào cả người sói lớn toàn thân đen nhánh, lớp lông màu mun được mạ mềm mại chảy một dòng sáng vàng. Hắn nhìn vầng thái dương rực đỏ, ánh mắt như một miệng giếng cổ giữa rừng cây sâu hút, ẩn chứa một bí mật thăm thẳm không ai biết —— Nếu có thể, hắn nguyện trả bất cứ giá nào để đổi lấy vầng thái dương không bao giờ dâng lên.

Cánh cửa phía sau khẽ “kẽo kẹt” một tiếng, chậm rãi mở ra.

Ánh nắng xán lạn, giấc mộng luôn dễ dàng tan vỡ. Canh giờ đã điểm.

Y Mặc từ sau cửa đi ra, nhìn sói đen trước mắt, sói lớn đứng thẳng thân, hai chân trước bám vào ngực hắn, con ngươi gợn nước.

Y Mặc vỗ về đầu sói, nói: “Con đi cùng ta.”

Sói đen thoáng sửng sốt, nhìn phía sau hắn. Liễu Diên đứng tại đó, nụ cười thanh minh mà hời hợt: “Lát nữa lại mang hắn về.”

Y Mặc bước đến cổng, kéo mở cửa soan.

Tiên nhân từ trên tảng đá đứng dậy, đến trước mặt hắn, hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”

Y Mặc “vâng” một tiếng, khóe môi khẽ nâng, cười nói: “Đánh trở về nguyên hình đi, lưu lại mệnh của ta.”

“Không đổi?”

“Không đổi.”

Tiên nhân nhìn hắn, hồi lâu thở dài một tiếng: “Đi thôi.”

Y Mặc quay đầu nhìn người nọ nơi cửa phòng, thanh bào mỏng manh, mái tóc chưa buộc, sợi tóc lả tả khẽ nâng lên rồi hạ xuống trong gió rừng.

Thanh cổ dã diễm, tú nhuận thiên thành.

Y Mặc bước đến, mặt đối mặt, môi kề môi, thì thầm: “May mắn bao nhiêu.”

—— May mắn bao nhiêu, để ta gặp được ngươi.

Kiếp người vô vị cằn cỗi, có ngọt và khổ, chua xót lẫn nhiệt liệt, đủ đầy ngũ vị, tẩy đi nhạt nhẽo.

Vui vẻ sống, vui vẻ yêu.

May mắn bao nhiêu, không phụ thời gian, không phụ khanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play