Buổi đêm quay về yên tĩnh như vốn dĩ. Trầm Giác thu hồi kiếm, rời đi không một tiếng động hệt như khi hắn xuất hiện từ góc tối vậy. Mặc dù không biết Quý Cửu làm sao khiến những kẻ muốn gây rối biết khó mà lui, nhưng bất kể người này làm gì hắn cũng không bất ngờ.
Hắn không biết rằng Quý Cửu ở trong phòng cầm nguyên hình của phụ thân hắn mà dọa sợ cả đám người. Tóm lại chính là, ỷ vào “rắn” ức hiếp người.
Quý Cửu chẳng cảm thấy chuyện này có gì không ổn, y thiết nghĩ ban ngày tên rắn này chiếm thị vệ của y, ban đêm còn bắt y đích thân hầu hạ, đừng nói cầm lên dùng mà dù lột da hầm canh cũng vô cùng hợp lí —— huống hồ giữa bọn họ chồng chất oán hận chưa hóa giải, mà hóa giải cũng không được.
Nói cho cùng, Quý Cửu có thể hiểu hắn, nhưng hiểu không đồng nghĩa thông cảm.
Tuy Quý Cửu không phải kẻ keo kiệt, nhưng hiển nhiên chẳng phải người lương thiện. Huống chi chuyện kia đối với nam nhân quả thật là sỉ nhục, không phải muốn quên liền dễ dàng quên sạch. Dẫu rằng y thừa nhận lúc bị cưỡng bức không hoàn toàn là đau đớn, nhưng càng thừa nhận thì cảm giác khuất nhục càng hiện hữu.
Tận đến hôm nay, giấc mộng kia chưa từng biết mất. Lúc nửa đêm thường sẽ mộng thấy trong bóng tối đặc quánh, y bị người áp chế, bị bắt dang rộng chân, bị bắt mở ra thân thể, trở thành đồ vật thuộc sở hữu của hắn, tựa như một cái động nhỏ chuyên dùng để phát tiết.
Một cái động đánh dấu ba chữ, Trầm Thanh Hiên.
Quý Cửu đầy người mồ hôi tỉnh lại, mở choàng mắt rồi kịch liệt thở dốc trong bóng tối. Trên người lại có vật gì quấn quanh tựa như cảnh tượng trong mộng cứ mãi bám theo y. Quý Cửu vươn tay sờ soạng, xúc tua lạnh lẽo cứng rắn hệt như loài vật dây thừng đang gắt gao quấn y. Quý Cửu bắt lấy thân rắn, phải mất một phen khí lực mới có thể lột nó xuống, đẩy sang một bên. Lúc này y mới cuốn chăn nằm xuống.
Việc này lặp đi lặp lại gần tháng nay đã thành thói quen. Mỗi một lần bừng tỉnh đều tức giận lãng phí, mà tức giận vì gặp ác mộng đã sớm phai mòn, gần đây nó chuyển thành một loại mệt mỏi.
Quý Cửu trở tay xoa nhẹ thái dương, nhịn không được thở dài.
Vừa chập chờn ngủ thì rắn lớn lúc trước bị ném sang bên bắt đầu ngọ nguậy, nó chui qua khe hở chăn nệm rồi lẻn vào trong chăn của y. Thân rắn lạnh lẽo men theo nơi phát ra hơi ấm không ngừng tiến gần, thật gần thật sát, cuối cùng chui qua vạt áo rồi dán chặt lên da thịt y. Quý Cửu chả buồn mở mắt, hai mắt nhắm nghiền lần mò trong chăn bắt được đầu rắn đặt qua một bên.
Đuôi rắn bắt đầu linh hoạt uốn lượn cuốn lấy eo y, cái đầu lệch hẳn, còn thân thì trườn quanh nơi ấm áp sống chết không buông.
Quý Cửu tiếp tục nhắm mắt tháo bỏ đuôi rắn, vừa mới gỡ xong lại bị quấn ở cánh tay, ngay cả cổ tay cũng bị cuốn lấy, Quý Cửu dùng tay kia gỡ đầu rắn. Vì thế đầu rắn lại uốn éo tiến vào vạt áo, dán lên vùng da thịt trước ngực, dán được rồi thì ngoan ngoãn nằm yên.
Quý Cửu rốt cục mở mắt trừng cái đầu đen ngòm: Được voi đòi tiên.
Cũng chỉ có thể thán “được voi đòi tiên”, bằng không có thể làm gì? Một con rắn say ngất ngưỡng, y không thể lột da hầm canh, lại không muốn hạ thấp bản thân cáu bẳn với nó —— tuy hắn là yêu quái nhưng hiện tại cũng chỉ là một con rắn. Nếu không phải nó cố ý say đến bất tỉnh nhân sự, Quý Cửu sẽ cảm thấy chiêu thức của tên nhãi này mười phần vô lại.
Lúc này hắn mười mươi ỷ vào việc bản thân hóa rắn, Quý Cửu vừa nâng cái đầu say mèm không cho hắn đè lên ngực vừa nghĩ thầm. Để không bị đè cho gặp ác mộng, y đành phải nghiêng người, vươn tay để rắn kia gối đầu lên, cho nó dán vào trước người rồi đặt đuôi rắn quanh eo. Bấy giờ y mới nhắm mắt, dùng một tư thế ôm gần như là dung túng mà tìm Chu Công.
Rắn kia thật vừa lòng với cái tư thế này! Đầu dán trước người, một nửa thân vùi tại vị trí dưới vai, phần đuôi vòng quanh eo y, hơi thở ấm áp quen thuộc quẩn quanh, nó thỏa thê đánh giấc, say cũng say không ủy khuất.
Tư thế một người một rắn này khiến giằng co những ngày qua ít lại, cũng tạm thời bỏ đi ân oán khúc mắc, mỗi người ôm một giấc mộng đẹp.
Hôm sau thức dậy, Quý Cửu đặt rắn kia vào lại trong hòm, lúc đậy hòm nhìn đến rắn lớn toàn thân đen sì lại nghĩ chặng đường tiếp theo không nhà trọ cũng chẳng quán rượu, y sẽ bớt chút phiền não dây dưa ban đêm do hắn mang lại, kiềm không được buông một câu vui sướng khi người gặp họa: “Ngủ cho đã đi!” Rồi vô cùng cao hứng đậy lại.
Vừa lúc bộc lộ mấy phần tính tình bất hảo.
Rửa mặt xong, lúc Trầm Giác đến gọi dùng điểm tâm thì y đã khôi phục thân phận Quý tướng quân, vai ngang lưng thẳng, trưng ra nụ cười từ tốn. T dắt lạc đà bước vững vàng trên con đường mênh mông cát cháy.
Đã chẳng còn vẻ mỏi mệt bất đắc dĩ mỗi đêm, ngay cả chút nhu tình mơ hồ cũng bay biến vô tung.
Trong hòm gỗ sau lưng Trầm Giác, rắn lớn vẫn đang cuộn tròn gục đầu ngủ, nằm trên mảnh áo choàng hồ cừu cũ nát mà ngủ quên đất quên trăng, say sưa mộng đẹp.
Tựa hồ như đang mãi ngủ, ngủ đến thiên hoang địa lão.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT