Sáng ba mươi, Trầm Thanh Hiên xử lý xong xuôi mọi chuyện liền gọi tiểu tư đưa y đến phòng bếp nhìn xem thức ăn chuẩn bị thế nào rồi. Trầm gia quá lớn nên phòng bếp cũng chia thành ba gian. Gian ngoài cùng đầy một gò rau dưa trái cây, thịt cá gà vịt đã qua chế biến đặt trong từng chậu nhỏ, bên trên ướp gia vị hấp dẫn cùng rắc thêm muối, đợi đến tối liền cho hết vào nồi. Gian thứ hai lớn hơn nhiều được ngăn bằng một cánh cửa, hơn mười đầu bếp đang tất bật đốt lửa hầm canh. Gian trong cùng chính là nơi nấu ăn, vừa vén rèm cửa liền nhìn thấy một hàng lồng hấp xếp chồng lên nhau tựa một tòa núi, bên cạnh là chiếc thang gỗ để tiện việc quan sát trên cao. Chảo thiết nhiều vô kể, lớn có nhỏ có, bếp lò đầy đủ hình thù, để hầm để nấu để rán để đun… không thiếu một thứ gì. Các đầu bếp vận đoản quần, hai tay thoăn thoắt như thoi, hết bầm vụn nhân bánh rồi vò nhỏ thành viên. Trên mặt họ phản chiếu ánh hồng từ lửa than bập bùng.
Có người nhân lúc rỗi quét mắt ra cửa, nhìn thấy Trầm Thanh Hiên liền vội hô một tiếng, hắn ngừng tay chạy tới: “Sao thiếu gia lại đến đây? Người mau rời khỏi, kẻo khói dầu ám mùi vào người.”
Trầm Thanh Hiên khẽ cười, hiếm được mấy khi vui vẻ, y khoát tay nói: “Ta xem các ngươi chuẩn bị thế nào.”
“Thiếu gia yên tâm, tay nghề các đầu bếp lão luyện lắm, sẽ không xảy ra sai lầm gì đâu.”
Trầm Thanh Hiên gật đầu, nhìn thêm một lúc mới nói: “Làm trước vài món ăn thật ngon, bỏ vào thực hạp rồi mang đến cho ta.”
Người nọ khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Thiếu gia muốn đưa cho ai sao?”
Trầm Thanh Hiên gật đầu nhưng không giải thích, phân phó hắn xong cũng liền rời khỏi.
Chưa đến một khắc, một giỏ thực hạp đầy ắp được đưa đến tay Trầm Thanh Hiên. Y mở ra kiểm tra, xong thì đậy lại, sai nha hoàn bỏ vào tay nãi màu đỏ đã chuẩn bị từ trước rồi mang ra cổng. Tiểu tư hầu sẵn ở đó nghênh đón, nhận đồ vật bỏ vào trong xe, dõng dạc nói “Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân nhất định đưa đến tận tay”, đoạn hắn thúc ngựa rời đi.
Xe ngựa phóng như bay đến bến đò thì đổi thuyền, chưa đến trưa đã mang được đồ vật đến biệt viện của Tiểu Đào, tiểu tư vội vã phóng về phục lệnh, hả hê vì được Trầm đại thiếu gia cấp thưởng.
Xế chiều, Hứa Minh Thế sau mấy ngày nghênh phong đạp tuyết đã trở lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng, chạy ào vào trong viện, tìm khắp một vòng mới biết được Trầm Thanh Hiên đang ở chánh viện chào hỏi khách khứa. Nha đầu thấy hắn cấp bách cũng không dám trì hoãn, nói hắn chờ một lát rồi tự mình khoác áo choàng đi tìm chủ tử.
Trầm Thanh Hiên biết Hứa Minh Thế có việc liền nhanh chóng đến hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Hứa Minh Thế thấy chung quanh không có ai mới tháo vạt áo, lấy từ trong ngực ra một vật lông lá đen sì.
“Ấy? Là gì vậy? Chó nhỏ hả?” Trầm Thanh Hiên định đưa tay đón liền bị Hứa Minh Thế ngăn lại. Hắn cất vật kia vào ngực rồi dùng bộ mặt đau khổ nói với Trầm Thanh Hiên: “Ta không biết nên kể cho ngươi thế nào nữa.”
Trầm Thanh Hiên nhìn vẻ mặt chua xót kia liền biết sự tình không nhỏ, y mời hắn vào phòng đặng thuật lại tường tận.
Té ra lại do cái tánh hay kích động của Hứa Minh Thế. Vật lắm lông đen tuyền vốn là một con sói nhỏ mới sinh được hơn tháng. Mẹ của sói nhỏ có chút căn nguyên, nàng sau ba trăm năm tu luyện thành tinh thì hóa được hình người, do không chịu nổi cô đơn nên chẳng muốn dốc lòng tu luyện thêm nữa, bỏ xuống trần gian du ngoạn. Kế tiếp chính là tình tiết mọi người nghe riết thành quen, lang yêu mến một kẻ phàm, một người một yêu lưỡng tình tương duyệt, kết duyên đã được một năm. Một năm sau, chàng trai kia bệnh nặng, lang yêu biết do nàng nên chạy khắp nơi tìm đường giải quyết, rồi gặp Hứa Minh Thế.
Hứa Minh Thế vừa thấy dáng vẻ chết yểu trên mặt người kia liền cho rằng yêu quái rắp tâm hại người, chưa phân trắng đen đã vội ra tay với lang yêu.
Kết quả lang yêu vì lòng lo lắng trượng phu, lại thêm mới sinh sản, thân thể chưa lành nên cứ thế chết trong tay hắn.
Lang yêu vừa chết, sói nhỏ không có yêu lực bảo hộ nên biến thành nguyên hình. Trên giường tre, chàng trai thấy Hứa Minh Thế gây gỗ với nương tử, nghĩ hắn nói hưu nói vượn nhưng do chẳng chút sức lực nên không thể ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn thê tử ngã xuống đất. Kết quả là phụ nhân ngã xuống rồi nháy mắt hóa thành một con sói đen tuyền, mà đứa nhỏ đang khóc trong lòng hắn cũng nháy mắt hóa thành sói con, nó bi thương gầm rú. Hắn chỉ là một kẻ phàm tục, thân mang trọng bệnh gặp phải sợ hãi như vậy cũng một phát quy tiên.
Nhìn hai cái mạng trước mắt, Hứa Minh Thế biết hắn phạm sai lầm to rồi, không biết giải quyết thế nào đành bế sói con lên rồi gấp gáp trở về tìm Trầm Thanh Hiên. Hắn ở nơi đất khách chẳng quen biết ai, gặp chuyện vậy lại tự nhiên nghĩ đến Trầm Thanh Hiên.
Trầm Thanh Hiên nghe xong không nói lời nào. Y nghiêm mặt, ánh mắt lạnh như đao chằm chằm nhìn hắn. Ánh mắt kia cực lạnh, lạnh đến vô cùng, như một lưỡi dao khắc từ hàn băng ngàn năm cắm thẳng vào tim hắn.
Hứa Minh Thế sợ run.
Chừng một nén nhang, Hứa Minh Thế cứ đứng mãi như đứa trẻ làm sai chuyện cúi đầu suy sụp, miệng thì thào không biết là nói ai nghe, “Nên làm thế nào cho phải?”
Trầm Thanh Hiên hừ lạnh một tiếng, đang định trách hắn thì chợt nghe một tiếng rên xót xa phát ra từ ngực Hứa Minh Thế. Giọng điệu nhỏ mềm không hề hay biết thế đạo vô thường. Chẳng qua vì đói bụng mới ư ử kêu, cái đầu nho nhỏ rúc quanh tìm mẹ.
Trầm Thanh Hiên thay đổi ánh mắt, cuối cùng không nói gì. Y lay chuông gọi nha đầu, sai nàng tìm lão quản gia, mặc kệ biện pháp gì cũng phải mang đến một bát sữa.
Nha đầu cảm thấy không khí trong phòng vô cùng bất thường liền vội vàng lĩnh mệnh lui ra, đóng chặt cửa.
Sói nhỏ dùng cái cổ non mềm phát ra tiếng kêu nức nở, ủn đi ủn lại trong lòng Hứa Minh Thế.
Hứa Minh Thế do dự một chút, Trầm Thanh Hiên thản nhiên nói: “Ngươi là kẻ thù diệt môn của nó.” Lời vừa dứt, thân thể Hứa Minh Thế bật run một cái, gương mặt lộ vẻ đau khổ, thật là đáng thương. Cho dù đáng thương cũng không thay đổi được ý chí sắt đá của Trầm Thanh Hiên, y vẫn dang tay, không hề nhúc nhích.
Hứa Minh Thế đưa sói nhỏ ra, Trầm Thanh Hiên ôm nó vào lòng, lấy vạt áo bao lại, vừa dỗ dành an ủi vừa nói: “Từ trước ta đã nói, tính tình ngươi cứ vậy không sớm thì muộn cũng gây họa, không những hại mình mà còn hại người. Ngươi vẫn không phục nhưng nay đã xảy ra rồi đó.”
Hứa Minh Thế không nói được câu gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn mũi chân.
“Việc đến nước này ta cũng không nói nữa, ngươi đến trướng phòng(1) lấy ít ngân lượng an táng cho đôi phu thê kia đi.”
Hứa Minh Thế nghe vậy ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “An táng? An táng thế nào?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là táng cùng một chỗ.”
“Nhưng, nhưng nàng là yêu quái.”
“Chàng trai kia lấy nàng, nếu hắn không bỏ nàng, đừng nói là yêu quái, cho dù là ác quỷ cũng phải táng một chỗ!” Trầm Thanh Hiên gia tăng âm lượng.
Hứa Minh Thế sững sờ.
“Ngươi giết thê tử hắn, lại dọa hắn chết, lẽ ra ta nên đưa ngươi gặp quan. Nhưng ngươi ta cũng xem như bạn cũ, còn có chút giao tình nên ta không làm vậy.” Trầm Thanh Hiên thản nhiên nói: “Nhưng ngươi phải viết cho ta một tờ giao ước, trước khi hàng ma trừ yêu phải hỏi rõ sự tình. Nếu chuyện này tiếp diễn ta sẽ mang ngươi đến nha môn. Ngươi là đạo sĩ nhưng cũng là người, vẫn do quan phủ cai quản. Đến lúc đó, lấy mạng đền mạng, ta tuyệt không giúp ngươi.”
Hứa Minh Thế sửng sờ gật đầu.
Sói nhỏ trong ngực nháo mãi không thôi, Trầm Thanh Hiên một tay ôm chặt nó, một tay đẩy luân y đến trước giá sách, từ giá sách lấy ra hòm gỗ, y mở nắp, bên trong là một chiếc áo choàng tuyết trắng cùng một vật nhỏ – Tử Đồng Đỉnh.
Hứa Minh Thế trông thấy hai vật đó, không biết rốt cục là y muốn làm gì, chỉ im lặng nhìn.
Trầm Thanh Hiên lấy áo choàng đặt sang một bên rồi đậy hòm gỗ cất lại chỗ cũ. Y cầm áo choàng, nhìn hắn một lát mới nói: “Không biết lang yêu kia lai lịch thế nào, có lẽ là dã thú tu luyện trong núi, cũng không phải chỉ có mình nàng. Lần này nàng chết oan, tộc nàng tám chín phần sẽ tìm ngươi trả thù. Vốn nên lấy mệnh đền mạng, nhưng ngươi còn trẻ, chết thật đáng tiếc. Nay ta cho ngươi mượn áo choàng hộ thân, ngược lại ngươi tháo xuống tất cả vũ khí trên người giao cho ta. Chờ qua chuyện, ta sẽ trả lại.”
Hứa Minh Thế im lặng, dù biết y nói không sai nhưng vẫn có một ngày bản thân hắn vô lực phản thủ, hậu quả ra sao chẳng thể lường được, bảo y hộ thân có giữ được tánh mạng cũng không tránh được da thịt thương tổn. Nhưng Trầm Thanh Hiên đã nói rõ ràng, y muốn hắn chuộc tội. Dẫu lang tộc đánh hắn tàn phế cũng là đáng đời hắn.
Chọn hay không chọn là do hắn quyết định.
Hứa Minh Thế đứng đực ra đó, qua một nén nhang mới tháo tay nải lấy toàn bộ bừa chú cùng mực đỏ đưa cho Trầm Thanh Hiên, tháo tiếp bảo kiểm bên hông đặt lên bàn. Cuối cùng hắn cầm lên bảo y, hốc mắt chua xót, hắn vừa nhìn vừa rơi lệ.
Hắn nói: “Thực xin lỗi.”
Trầm Thanh Hiên không nói gì, bởi vì y biết tiếng xin lỗi này không phải cho y.
Sói nhỏ trong ngực càng phát ra âm thanh nức nở đáng thương. Cửa phòng đột ngột vang lên tiếng gõ, giọng lão quản gia cất lên: “Thiếu gia, ta tìm được một con dê mẹ, như vậy được không?”
Trầm Thanh Hiên nói: “Vắt một bát sữa mang đến.”
Lão quản gia đáp: “Đã mang đến rồi.”
Bát sữa ấm nóng được đưa vào phòng, Trầm Thanh Hiên thử độ nóng rồi ôm sói nhỏ từ trong ngực ra, kê bát sát lại. Sói nhỏ còn chưa được tập ăn đâu, hơn nữa miệng chén lại lạnh, sữa cứ trơn tuột xuống, nó căn bản còn chưa với được. Vừa tức vừa vội, sói nhỏ kêu còn lợi hại hơn, cọ quậy mãi thôi. Trầm Thanh Hiên đặt bát xuống, không rõ nó không muốn ăn hay không biết cách ăn, y đành lấy ngón tay quết sữa đưa đến miệng nó. Sói nhỏ đói lắm, lại chẳng có thân thích bên cạnh nên nó rất cảnh giác, chờ ngón tay kề đến nó liền há miệng, cắn một cái.
Hứa Minh Thế bị dọa la “oái”, ngón tay Trầm Thanh Hiên lập tức chảy máu. Sắc mặt Trầm Thanh Hiên chẳng chút thay đổi, cứ như bị cắn là người khác vậy, y vẫn đưa ngón tay đến miệng sói nhỏ, máu hòa với mùi sữa thơm ngon, sói nhỏ khẽ liếm, cũng không cắn ngón tay y nữa.
Biết cho ăn không đúng cách, Trầm Thanh Hiên tìm một cái muỗng, cầm cán nhỏ rót sữa cho sói con. Một là sói nhỏ đói bụng đến phát điên, một là cái anh chàng chưa hề tiếp xúc với động vật, một bát sữa dê hết ba phần rơi vãi, uống được ba phần còn ba phần lại bị nôn ra. Cố gắng mãi, cuối cùng cả hai cũng được chút ăn ý.
Chén thứ hai thì dễ đút hơn, đến chén thứ ba, Trầm Thanh Hiên chậm rãi đút còn sói nhỏ thì thong thả uống.
Hứa Minh Thế đứng nhìn, cả người chảy ròng mồ hôi, một bên bội phục tính nhẫn nại của Trầm Thanh Hiên, một bên thì thương tiếc cho sói nhỏ mất mẹ mất cha. Nếu không tại hắn thì sao sói nhỏ lại tốn nhiều sức lực chỉ vì no bụng như vậy?!
Đến khi cái bụng sói nhỏ căng lên tròn tròn thì Trầm Thanh Hiên đã mệt, chính nó cũng mệt mỏi lắm. Sói nhỏ ghé vào bên đùi ướt đẫm của Trầm Thanh Hiên cọ cọ, cọ mãi mới được một nơi ấm áp khô ráo, nó cuộn tròn lại say ngủ.
Ôm sói nhỏ vào lòng, Trầm Thanh Hiên đến bên chậu than vén áo lên hong. Thật là, lúc này mới được chút an tĩnh! Hứa Minh Thế lướt mắt quan sát, nhìn đến gương mặt hơi nghiêng của Trầm Thanh Hiên, ở bên chậu than tản ra hơi thở điềm tĩnh cùng mệt mỏi.
Chợt hắn trợn mắt, cao giọng quát: “Trầm Thanh Hiên, trên người ngươi có yêu khí!”
Trầm Thanh Hiên đang nhắm mắt sưởi ấm, nghe hắn gọi vậy liền nhảy dựng, y mở mắt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ta biết.”
“Ngươi gặp phải yêu quái hả?” Hứa Minh Thế hỏi, vẻ mặt nghiêm lại, theo bản năng quan sát bốn phía.
Trầm Thanh Hiên cười nhẹ: “Không có.”
“Lừa gạt, yêu khí trên người nặng như vậy, rõ ràng là cùng yêu quái…” Nói đến đây thì im bặt. Hứa Minh Thế chợt hiểu, đúng vậy, yêu khí này… không phải cùng yêu quái tầm thường ở chung mới bị lây nhiễm, hơn nữa… hắn không xa lạ với loại yêu khí này. Đầu óc mọi khi hồ đồ chợt trật tự rõ ràng. Hứa Minh Thế nhớ đến y từng quên mình cứu xà yêu kia, nhớ đến lão xà ngàn năm dễ dàng tặng y da rắn trân quý, nhớ đến không lâu trước đây có một người gầy yếu mà ngang bướng chờ đợi ai đó… Hứa Minh Thế gần như run lên, chất vấn: “Ngươi đang chung sống cùng với xà yêu kia, phải vậy không?”
Trầm Thanh Hiên nhìn hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Y chỉ nhìn, đáy mắt lướt qua vài tia châm chọc như giễu cợt hắn vừa hỏi chuyện dư thừa.
Hứa Minh Thế đờ đẫn, suy nghĩ trong đầu bị ánh mắt kia cắt phựt, rối như tơ vò.
Trầm Thanh Hiên vẫn dùng ánh mắt ung dung nhìn hắn hỗn loạn, tựa như tất cả chẳng can hệ đến y. Mãi đến cuối cùng y mới cười khẽ, giọng nói mang chút giễu cợt: “Ta sống cùng hắn được một năm rồi, ngươi muốn trừ hắn… hay là diệt ta?” Trầm Thanh Hiên kéo dài giọng mũi: “Hửm?” Âm cuối ngân lên, chẳng kiêng nể ai.
Hứa Minh Thế hít một hơi lạnh.
“Như vậy ngươi sẽ chết! Cùng một chỗ với yêu quái, có là yêu quái tu luyện ngàn năm thì ngươi cũng chết!” Hứa Minh Thế quát to.
“Ta biết.” Trầm Thanh Hiên lập tức đáp lại, giống như biết hắn đang nghĩ gì, y thản nhiên nói: “Hắn nói với ta rồi.”
“Hắn…” Hứa Minh Thế câm lặng.
“Ta không giống ngươi, ta biết mình đang làm gì. Ngươi không cần quan tâm ta.” Trầm Thanh Hiên buông vạt áo xuống, nhìn hắn nói: “Ngươi trở về an táng cho đôi phu thê kia đi.”
Hứa Minh Thế lùi lại hai bước, hắn giống như bị đả kích thật lớn, ngỡ ngàng nhìn y, mãi một lúc lâu mới giậm mạnh chân, quay đầu trối chạy.
Vuốt ve mớ lông mềm mượt trong lòng, Trầm Thanh Hiên ngồi một lúc lâu thì thở dài, lẩm bẩm với sói nhỏ đang say ngủ: “Bảo y ta cho cũng không mang theo, chuyến đi này… không biết có về được hay không.” Lại nghĩ, hiện giờ sói nhỏ ôn thuần nhưng không biết về sau sẽ thế nào, chỉ sợ muốn tìm Hứa Minh Thế trả thù thôi.
Nhìn vật nhỏ trong lòng cuộn lại, Trầm Thanh Hiên trở nên phiền muộn.
Rồi sau đó, giống như Hứa Minh Thế gặp chuyện liền nhớ đến y, lúc này y nghĩ đến, lại chỉ có mỗi… Y Mặc.
Xà kia lúc nào cũng lạnh như băng, đem sói nhỏ giao cho hắn, không chừng nó cũng biến thành một khối băng, cả ngày tu luyện chẳng màng thế sự. Mai sau trưởng thành tâm tánh bất thiện đã có Y Mặc khống chế nó, đến khi tu luyện thành hình muốn đi báo thù thì xương cốt Hứa Minh Thế cũng hóa tro rồi.
Trầm Thanh Hiên nheo mắt, khuôn mặt hiện lên ánh mắt hồ ly giảo hoạt. Vô cùng, vô cùng, vô cùng đắc ý!!
Y Mặc đang ngâm mình tại ôn tuyền đột nhiên mở mắt, hắt xì một cái.
Đối với cái hắt hơi đột ngột này, Y Mặc liền phát huy trực giác của dã thú, hắn vung tay, y phục đã chỉnh tề trên thân.
Hắn xuống núi, đi thẳng đến phủ trạch Trầm gia.
Đèn lồng trải rộng, trong phủ ngập tiếng nói cười vui vẻ, lượn quanh bên tai là mấy câu thăm hỏi đôn đả.
Dọc theo đường đi, vô số lần vang lên “chúc mừng năm mới Y công tử” làm bước chân Y Mặc cũng trở nên thong thả.
Trầm Thanh Hiên đang ngồi trong phòng, vừa lúc quay đầu, mặt y đầy ý cười:
“Ngươi đến rồi.”[1] trướng phòng: phòng thu chi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT