Lúc này vào trong thành phố, chị dâu hắn Trương Thúy Hoa liền nói với hắn: “Mua đất cất nhà ở đi, ở nhà lầu thật không thoải mái, ngay cả khối đất trồng rau cũng không có, ăn gì cũng phải tiêu tiền, một cọng hành một nhánh rau thơm đều phải một đồng tiền, tiền dư kia làm cái gì mà không tốt chứ.”

Vũ Quốc Cương cũng là ý tứ này, cái hệ thống cung cấp nước uống gì đó uống vào một cỗ mùi vị tiêu độc!

Ba đứa cháu cũng tỏ vẻ, nhà lầu rất nghẹn khuất, tụi nó cũng không thể khoái trá chơi đùa.

Vũ Khánh Cương gật đầu.

“Nếu như muốn mua đất, vậy một mảnh đất cùng với nhà ở đi, vừa ra khỏi cửa chính là nhà máy, trước sau nhà đều xới đất trồng rau, về sau trồng đồ ăn ăn. Đào một cái giếng lấy nước uống.”

Vì thế lần này Vũ Khánh Cương cẩn thận hơn nhiều, đến cục đất đai, ngẩn ra nhìn bản đồ một lúc lâu, mới lựa chọn một địa phương.

Hỏi rồi lại hỏi, mới yên tâm, mảnh đất này sẽ không phun ra suối nước nóng, trong thành phố dù có xây dựng thêm cũng không mở rộng tới nơi này, lại càng không có cái đường cao tốc gì thông hành.

Đúng chỗ này rồi!

Vũ Khánh Cương bỏ năm trăm vạn mua vào!

Vũ Khánh Cương nói với anh hai chị hai hắn: “Bắt đầu từ hôm nay, Vũ gia chúng ta cũng là địa chủ của người ta!”

Bị chị hai Trương Thúy Hoa đập qua một bàn tay: “Phi phi phi! Có ngu mới là địa chủ đó! Vũ gia chúng ta trong trong sạch sạch!”

Ba đứa nhỏ đều chuyển vào trường trong thành phố.

Ba người thành niên Vũ gia lúng ta lúng túng bắt đầu xây nhà, mở nhà máy, cuối cùng Trương Thúy Hoa càng đem đồ ăn trồng đầy cả trước lẫn sau nhà.

Nhà máy thì mở ra, công nhân thì tìm tới, còn làm thì làm cái gì đây?

Vậy chế biến rau muối chua đi!

Trương Thúy Hoa thành chỉ đạo kỹ thuật, tay nghề ngâm rau của cô tốt, Vũ Khánh Cương thành ông chủ duy nhất, Vũ Quốc Cương thì cho anh làm tổng giám đốc, bên dưới còn một đống lớn giám đốc, nghiệp vụ, công nhân đang chờ.

Thu mua đồ ăn liền đến chỗ nhà cũ của mình thu mua, đều là bà con xóm giềng, coi như là tạo phúc cho mọi người, nhà máy hấp tấp phát triển, ba năm trôi qua, thời điểm cả nhà đều vui vẻ ha ha sống qua ngày, lại, có, chuyện, nữa!

“Sao lại là ông hả?” Dĩ nhiên là vị cán bộ cho nhà bọn họ một ngàn vạn kia!

“Nhà anh ở chỗ này?” Vị cán bộ kia cũng mơ hồ!

“A? Nhà tui ngay ở đây, lại sao nữa?”

“Nói cho anh biết một tin, mảnh đất này, trưng dụng.”

“Gì?” Lúc này biến thành người Vũ gia mơ hồ.

Lúc này tiền càng nhiều, chỉ là giá đất thôi liền cao hơn rất nhiều lần, còn có nhà máy, còn có tổn thất kinh tế của bọn họ, có thể là vị cán bộ kia thấy người Vũ gia đều là người thành thật, không ép giá khắp nơi, cho nên cho rất nhiều chiếu cố, đất đổi tám lần, biến thành bốn ngàn vạn, lúc tính ra nhà máy cũng cho giá cao, các loại đồ vật thượng vàng hạ cám tính vào, người Vũ gia lúc này lấy được trọn vẹn một khoản lớn một trăm mười triệu!

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc này không xây đường cao tốc, nơi này muốn xây thành sân bay…

Chỗ khác đều không gặp phải loại chuyện tốt này, chỉ có Vũ gia gặp trúng, các loại hâm mộ ghen tỵ đều đưa tới.

Vũ Khánh Cương, hai mươi bảy tuổi phú ông hàng tỉ…

“Lúc này chúng ta cách đây xa một chút, mua đất cất nhà, khai trương một lần nữa!” Vũ Khánh Cương nghiến răng nghiến lợi dậm chân.

Nhưng lúc này hắn bỏ ra năm nghìn vạn mua hoàn chỉnh một địa phương sắp có đô thị, lúc chuẩn bị chấn chỉnh khai trương lại, còn chưa đợi động thổ đâu, vị cán bộ kia lại tới nữa!

“Sao anh lại tới nữa!” Người Vũ gia nhìn thấy hắn tới cửa đều muốn khóc.

Vị cán bộ ngược lại vui vẻ: “Tôi đến nhà người ta đều vui hớn hở, sao đến nhà mấy người liền khóc vậy hả?”

“Bởi vì anh tới, tụi tui liền phải chuyển nhà.” Vũ Khánh Cương cũng có chút khó hiểu, người này sao lại không hợp tuổi với hắn như vậy chứ.

Hết chương 5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play