Đợi đến khi Trương Lam Hà rốt cuộc khiến Hứa Tư Văn ý thức được đó là một khoản tiền tài không có cách nào lường được chứ không đơn thuần là con số, bọn họ đã vào kinh.

Chuyện lần này, nói trắng ra là bởi vì Triệu gia đột nhiên rơi đài, đồng thời dính líu không ít người, trong những người này có vài thân thích bảy quẹo tám cong, cũng giống Trương gia hoặc là tương tự Trương gia, mấy đại nhân vật chính khách rảnh rỗi cực nhàm chán liên thủ, nhất định muốn cho Đông Bắc Hổ, hoặc là nói, cho phần mềm Hà Văn một bài học.

Mâu thuẫn thăng cấp!

Vốn là chuyện này không náo động đến bao lớn, bất đắc dĩ Đông Bắc Hổ cũng không phải ngồi không, lúc Ngụy Diên mới vừa tiếp nhận Đông Bắc Hổ, liền xếp đặt một đại bản doanh trong kinh thành cho Đông Bắc Hổ, dùng khoản tiền lớn mua đất, mua phòng ở, mở cửa hàng, dù sao thì ở Đông Bắc Đông Bắc Hổ làm bao lớn, ở kinh thành cũng không làm nhỏ hơn bao nhiêu, có điều kinh thành nhân tài đông đúc, Đông Bắc Hổ vẫn cứ mở một đường máu đến, chiếm một vị trí, đã đủ cho Ngụy Diên thi triển, ngược lại cũng không hạ uy phong của Đông Bắc Hổ.

Chưa từng nghĩ tới, có một ngày, nước cờ này còn có thể tạo được tác dụng.

Bọn họ xem thường Đông Bắc Hổ, hoặc là nói năng lực của Vũ Khánh Cương; lập tức lại bị mấy lão học giả trong viện nghiên cứu khoa học trả thù!

Nguyên nhân là mấy ổng xem trọng Hứa Tư Văn!

Hứa Tư Văn là một trong số những nhân tài không nhiều lắm trong mấy năm gần đây dùng thành quả khoa học kỹ thuật tạo ra ngoại hối giá trên trời, làm sao có khả năng cứ để người ta đối xử với y như vậy chứ?

Mặc dù bọn họ không quen biết, nhưng cũng không trở ngại mấy ổng hỗ trợ giữ gìn, bởi vì mọi người đều là dựa vào trí tuệ ăn cơm!

“Ngày hôm nay, cậu có thể cường thủ hào đoạt thành quả nghiên cứu khoa học của Hứa Tư Văn, ngày mai, cậu có thể vì một thứ có giá trị càng cao hơn, mà đem mấy người chúng tôi đạp ở dưới chân tùy ý lãng phí!” Đây là viện trưởng viện nghiên cứu khoa học đương nhiệm Cao Khách, trên hội nghị hàng quý của hạ nghị viện, đối với bốn thành viên hạ nghị viện đưa ra đề nghị, phẫn hận mà cuồng nộ vỗ bàn rống lên.

Cao Khách là ai?

Rất nổi danh!

Hoàng đế Long Hoa chính là minh quân do ông dạy nên, từ khi còn bé vỡ lòng, đến tốt nghiệp đại học, Cao Khách vẫn luôn là lão sư phụ đạo của hoàng đế Long Hoa, cũng không phải là giảng viên trong trường học được hoàng đế Long Hoa gọi là “thầy”, chỉ có Cao Khách, mới được hoàng đế Long Hoa quy củ cung kính tôn xưng một tiếng “lão sư”.

Xưng hô của Cao Khách ở giới chính trị, chính là “đế sư” có thể thể hiện thân phận của ông nhất.

Ông là một trong ba mươi thành viên của thượng nghị viện, từ lúc còn trẻ, ông chính là đi làm ở viện nghiên cứu khoa học, kiêm nhiệm lão sư phụ đạo của Hoàng thái tử.

Sau đó hoàng đế Long Hoa học thành đăng cơ, ông liền trực tiếp trở về viện nghiên cứu khoa học, một đầu đâm vào âu yếm sự nghiệp nghiên cứu khoa học, ngay cả hoàng đế Long Hoa cũng không dễ dàng thấy được cái bóng của vị lão sư này.

Sở dĩ cho lão sư một cái thân phận thành viên thượng nghị viện, chỉ là để lão sư có thể tiện ra vào, với lại không cho người khác xem thường, khi dễ ông.

Thuận tiện chiếm một cái danh ngạch trong thượng nghị viện, một khi hoàng đế Long Hoa có chuyện gì cần giúp một tay, Cao Khách khẳng định không chút do dự chống đỡ cho học sinh của mình!

Vốn dĩ Cao Khách không quan tâm cục diện chính trị như vậy, ông chỉ là một học giả, một học giả yêu nghiên cứu khoa học, cục diện chính trị và vân vân, đều là được chăng hay chớ, không qua được thì liền tìm hoàng đế học sinh xử lý.

Nhưng mà lần này lại nghe thằng nhóc Đỗ gia nói, có người ức hiếp học giả, muốn cướp đoạt thành quả nghiên cứu khoa học để bản thân sử dụng, nghe đâu cũng đã phái gián điệp thương mại qua, muốn trộm cướp dữ liệu! Kết quả trộm cướp không thành mà lại còn sinh ra sóng lớn…

Đỗ Tử Hiên nói hàm hàm hồ hồ, hắn cũng chỉ là nghe nói, cũng không có đi nghiêm túc để ý cầu chân tướng và vân vân, cho nên không thể xác định rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Chính bởi vì cái thái độ “hàm hàm hồ hồ” này, lão bướng bỉnh Cao Khách liền tự mình đi thăm dò một chút, ông là ai chứ? Có việc thì đệ tử phải lao lực nha!

Hoàng đế Long Hoa không thể tự mình đi, thế nhưng thủ hạ phía dưới cũng không phải nuôi ăn cơm không, cũng không cần thông báo một tiếng với hoàng đế, trực tiếp liền đi làm trợ thủ cho lão gia tử.

Lão gia tử xem xong môt xấp tư liệu, trực tiếp lướt đến hội trường làm hội nghị quý của hạ nghị viện, sau đó giống như một lão rồng bị chọc giận phun một trận lửa, đốt hạ nghị viện thây chất đầy đồng…

Nơi có người thì có giang hồ.

Câu nói này quá có triết lý.

Vốn là xấu xa giữa mấy thành viên hạ nghị viện, kết quả chọc giận Cao lão gia tử Cao Khách, lão gia tử cũng có kẻ địch giai cấp, lập tức liền nhảy ra đánh lôi đài với lão gia tử, lúc này tốt rồi, thượng nghị viện và hạ nghị viện gần như loạn thành một nồi cháo, không quá hai ngày liền tuôn ra hạn mức ngoại hối của công ty phần mềm Hà Văn, bởi vậy, Hứa Tư Văn thành thịt Đường Tăng trong mắt yêu ma quỷ quái.

Đỗ Tử Hiên chỉ lo bọn Vũ Khánh Cương không có chuẩn bị bị người ta đánh trở tay không kịp, không ngừng mật báo cho bọn họ, còn kiến nghị bọn họ đến kinh thành một chuyến, ít nhất ở đây có thể quen biết mấy người, lôi kéo một ít quan hệ làm thành mạng lưới bảo vệ cho mình!

Kỳ thực Đỗ Tử Hiên không nói, Vũ Khánh Cương cũng phải đến một chuyến, Trương gia làm việc quá thiếu đạo đức, bách hóa Đông Bắc Hổ của Vũ Khánh Cương mới vừa bắt đầu kinh doanh, Trương gia liền tìm nhà cung ứng của bách hóa Đông Bắc Hổ, giống như Vũ Khánh Cương đối xử với xí nghiệp Triệu thị, chặt đứt nguồn cung cấp, tình nguyện bồi thường phí vi phạm hợp đồng gấp nhiều lần, cũng không cung ứng hàng hóa cho bách hóa Đông Bắc Hổ bán ra.

“Vậy anh vẫn ngồi ở nơi này làm gì? Còn không nhanh chóng nghĩ biện pháp đi?” Trước đây Hứa Tư Văn không nghĩ tới sẽ phát sinh phản ứng dây chuyền như vậy, chờ y biết nguyên nhân và hiện trạng của sự việc, cả người đều không ổn.

Đặc biệt là tới kinh thành, Vũ Khánh Cương liền dẫn bọn họ vào khách sạn, chuỗi khách sạn Đông Bắc Hổ… Đây là mấy người Ngụy Diên kiếm lời từ gia sản Triệu gia, trực tiếp mở ra một chuỗi khách sạn cho Đông Bắc Hổ, sau này bọn họ ăn cơm tụ hội ca hát nghỉ chân, đều ở trong tiệm nhà mình, đỡ cho ông chủ bị người ta mang đi.

Trước đây khách sạn Hồng Trình ở tân thành Lan châu, Vũ Khánh Cương dùng khoản tài chính ở nước ngoài của Triệu Thục Đình, cùng Bách Lý Hãn Mạc mua lại sản nghiệp Chung gia, sau đó trực tiếp sửa lại tên, thay đổi bảng hiệu, cũng không tân trang trang trí, lắc mình biến hóa, thành chuỗi công ty hữu hạn ăn uống chi nhánh Lan châu dưới trướng Đông Bắc Hổ do tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ độc quyền quản lý.

Câu cuối cùng đọc xong có cảm giác gì?

Dù sao thì sau khi Ngụy Diên nói cho Vũ Khánh Cương nghe xong, Vũ Khánh Cương hung hăng thay hắn ta thở ra một hơi…

“Gấp cái gì?” Vũ Khánh Cương căn bản là không động đậy: “Nếu tới thì anh có chạy cũng không được, còn không thì anh có cưỡng cầu cũng không được!”

“À há!” Hứa Tư Văn vươn tay liền nhéo mặt Vũ Khánh Cương một cái: “Da mặt này lại dày hơn không ít, ở chỗ này giả bộ nhà triết học cái gì hả!”

Vào giờ phút này, hai người đang ở trong phòng tổng thống tầng hai mươi mốt ở khách sạn Đông Bắc Hổ tại kinh thành, tầng hai mươi mốt là tầng cao nhất của căn khách sạn này.

Không có bốn mươi, năm mươi tầng mới mẻ độc đáo hoa lệ, cũng không có hơn trăm tầng như ở trên mây, đây là một loại cao cấp khiêm tốn.

“Vợ tha mạng mà!” Vũ Khánh Cương hi hi ha ha náo loạn một hồi lâu với Hứa Tư Văn ở trên giường, mới ôm Hứa Tư Văn tỉ mỉ giải thích với y: “Anh xem như là nhìn ra rồi, mở cửa hàng bán lẻ đi, nguồn cung cấp không thể nắm ở trong tay người khác, phải nắm trong lòng bàn tay của chính mình mới có thể yên tâm, không thì em xem Triệu gia xem, lại xem chúng ta, rất dễ dàng bị người khác bắt chẹt.”

Hứa Tư Văn thật sự không muốn phun tào hắn nữa, thật sự, bách hóa Đông Bắc Hổ ở trong miệng Vũ Khánh Cương chỉ là cái “cửa hàng bán lẻ”…

“Nhưng mà bây giờ người ta nắm chặt nguồn cung cấp hết rồi, giống như chiêu mà anh đối phó với Triệu gia, sổ vay tiền tháng chạp còn phải nhanh nha!” Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương một chút dáng vẻ gấp gáp cũng không có, liền biết hắn hẳn là có hậu chiêu.

“Dùng một lần, gọi là xuất kỳ bất ý (tấn công nhân lúc người ta không phòng bị), dùng hai lần, liền thành lấy thứ mà người ta bỏ ra… Ôi!” Vũ Khánh Cương vừa đắc ý, trên miệng sẽ không giữ được cửa.

Hứa Tư Văn nhéo miệng hắn một cái: “Nói chuyện cẩn thận, lại dám nói chuyện không qua đại não, liền nhéo sưng miệng không giải thích.”

Hứa Tư Văn biết mình so sức lực thì không sánh bằng Vũ Khánh Cương, cho nên y chưa bao giờ cùng Vũ Khánh Cương tích cực đến cùng, thế nhưng cũng có biện pháp trừng trị hắn, đó chính là nhéo hắn!

Y không nhéo nhiều thịt, y chỉ nhéo da, một tí tẹo như thế thôi!

Chỉ cần chiêu ấy, Vũ đại lão hổ lập tức liền khuất phục, hắn trồng dâu tây cho vợ, vợ liền nhéo ra chút đậu tím cho hắn…

“Ha ha ha…” Vũ Khánh Cương cười khúc khích chịu tội, nói dự định của hắn với Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn nghe xong quả thực bội phục Vũ Khánh Cương muốn chết rồi!

“Người khác đều nói anh xuất thân nhà quê làm người thành thật, liền cảm thấy tiền của anh dễ kiếm, tiêu chuẩn người ngốc nhiều tiền, hiện tại em nhìn ra rồi, anh chính là nhân vật giả heo ăn thịt hổ!”

“Nếu anh thật sự là người không có đầu óc, đã sớm bị người ăn đến vụn xương cũng không còn rồi!”

Vũ Khánh Cương không sợ để cho vợ biết chút tâm tư tính kế này của mình, không phải vợ cũng có sao?

Nhân vô thập toàn.

Trương Lam Hà làm người hợp tác duy nhất của Hứa Tư Văn, lại là người phụ trách đối ngoại ở công ty phần mềm Hà Văn, vừa tới kinh thành đã có mấy cuộc điện thoại gọi tới.

Đoàn người không có bất kỳ hành động gì, bắt đầu từ khi xuống phi cơ, liền vùi người ở khách sạn Đông Bắc Hổ, để làm người khác ghê tởm, Vũ Khánh Cương trực tiếp bảo khách sạn Đông Bắc Hổ treo bảng tạm thời sửa chữa, tạm thời ngừng kinh doanh chỉnh đốn nội bộ, không mở cửa làm ăn, thứ cho không tiếp đãi!

Vừa đóng cửa lớn, cửa trong vừa khóa, từ bên ngoài nhìn vào trong, ngay cả cái bóng quỷ cũng khôg thấy, muốn tìm một người hỏi một chút tình huống cũng tìm không ra!

Có mấy người xa lạ luôn luôn lẩn quẩn ở ngoài cửa lớn khách sạn Đông Bắc Hổ, nhưng mà không vào được cũng không nhìn thấy người đi ra.

Hành động này khiến những người vẫn luôn âm thầm chú ý bọn họ sờ không thấy đầu mối, không hiểu là tình huống thế nào?

Hứa Tư Văn ngược lại dùng mạng internet làm việc từ xa với bọn Mai Cảnh, hắn không bị chậm trễ, nhưng người bên ngoài vẫn luôn để ý hắn thì lại bị chậm trễ không chịu nổi.

Ngày thứ ba Vũ Khánh Cương vào kinh, tìm Đỗ Tử Hiên ăn cơm, thuận tiện cũng cho Đỗ Tử Hiên gặp vợ hắn Hứa Tư Văn.

Hứa Tư Văn cũng muốn gặp vị Đỗ tiên sinh này, Vũ Khánh Cương rất sùng kính hắn ta, mà Hứa Tư Văn cũng rất cảm tạ sự quan tâm của Đỗ Tử Hiên với Vũ gia trong những năm này.

Đỗ Tử Hiên tới một mình, ngay cả tài xế cũng không mang theo, cũng không hẹn với Vũ Khánh Cương ở khách sạn lớn gì, cứ khách sạn Đông Bắc Hổ, bảo đầu bếp của bọn họ làm vài món ăn vùng Đông Bắc là được.

Nay Đỗ Tử Hiên đã sớm rút đi sự ngây ngô đầy người, một chính khách thành công, chính là hình tượng bây giờ của Đỗ Tử Hiên.

Nhưng chung quy là tình cảm của hắn ta đối với Vũ gia khác biệt, cho tới giờ, Đỗ Tử Hiên luôn cảm thấy là mình ké vận may của Vũ Khánh Cương, mới có thể một đường đều xuôi gió xuôi nước thăng chức tới kinh thành.

Cho nên ở trước mặt người ngoài vẫn luôn treo cái mác cháu đích tôn Đỗ gia, đối với Hứa Tư Văn được Vũ Khánh Cương mang tới, lại vui vẻ ra mặt tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là Đỗ Tử Hiên, cậu cứ giống như Cương tử, gọi tôi một tiếng anh Đỗ đi.”

Hết chương 150

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play