Hứa Tư Văn cũng nổi giận, bởi vì nguồn gốc y lấy được băng ghi hình theo dõi không có cách nào nói rõ, cũng không có cách nào cung cấp làm chứng cứ được.

Cùng ngày Vũ Khánh Cương quả thật là uống rượu, tới lúc đó Triệu Thục Đình cắn ngược lại một cái nói Vũ Khánh Cương uống nhiều, vừa kiểm tra, trong thân thể cũng không sót lại bất kỳ thuốc gì, bản thân cũng không có biểu hiện ra tác dụng phụ của thuốc, Triệu Thục Đình khiến bọn họ người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được mà!

“Không có chứng cứ thì không có chứng cứ đi, chỉ cần người không có chuyện gì là tốt rồi, ngày sau chúng ta còn dài mà!” Tức thì tức, nhưng Hứa Tư Văn không khỏi khuyên bảo Vũ Khánh Cương, chuyện này nếu thật nói đến, Vũ Khánh Cương làm người trong cuộc, mới là người nghẹn khuất nhất.

“Anh không tức giận!” Vũ Khánh Cương hít sâu một hơi, ôm vai vợ: “Vợ, hai ta đi tắm trước, ăn chút gì đó lót bụng, mắt thấy trời sắp sáng rồi, ngủ một giấc ngắn đi…”

Vũ Khánh Cương quá bình tĩnh, hạ khí giận cũng quá nhanh, Hứa Tư Văn rất lo lắng nhìn hắn, luôn cảm thấy đặc biệt không hợp!

Nhưng mà dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm của Vũ Khánh Cương cũng chân thực đặt ở trước mắt y, tuy rằng đầu óc Hứa Tư Văn mơ hồ, nhưng lo lắng thân thể Vũ Khánh Cương, vẫn theo hắn lên lầu.

Để lại Bách Lý Hãn Mạc và Trương Lam Hà, nhìn hai người bọn họ lên lầu, vẻ mặt Bách Lý Hãn Mạc trước sau như một không hề có cảm xúc, nhưng Trương Lam Hà sau khi trợn mắt ngoác mồm, thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên, lôi kéo Bách Lý Hãn Mạc không buông tay, một cái tay khác chỉ vào bóng lưng hai chồng chồng kia: “Này, này, vậy liền xong việc à?? Hay là tôi chưa tỉnh ngủ nằm mơ vậy??”

Bách Lý Hãn Mạc không đáp lời, chỉ cúi đầu nhìn cái tay nắm lấy mình của Trương Lam Hà, mặc dù không có bất luận biểu thị gì, thế nhưng người đi theo bên cạnh Bách Lý Hãn Mạc lại là lần đầu tiên cảm giác được trên người gia chủ không phải bốc lên hàn khí, mà là bốc lên bong bóng màu hường phấn!

Tương phản quá lớn, cảm thấy gia chủ hơi manh…

Hai người tắm một lần không có bất kỳ tâm tư gì gì kia, sau khi lau khô tóc, bởi vì đều không đói bụng, cứ như vậy dựa vào nhau ngủ…

Vẫn ngủ thẳng đến lúc mặt trời chói chang, Hứa Tư Văn mới tỉnh lại, kết quả vừa mở mắt liền thấy Vũ Khánh Cương đang nện gối… Hả??

“Anh làm gì vậy?” Hứa Tư Văn lập tức tỉnh táo, con ngươi trợn thật lớn nhìn Vũ Khánh Cương.

“Anh vốn dĩ muốn làm chút gì đó cho em ăn, nhưng mệt mỏi không thích nhúc nhích, làm vài trận chiến với cái gối, vẫn là nó thắng!” Vũ Khánh Cương bỏ gối qua ôm vợ bẹp vài ngụm: “Thế nào? Chuyện cười này của anh có trình độ không?”

Hứa Tư Văn tức giận lấy gối nhắm ngay đầu hắn đập một trận: “Anh làm cái gì lung tung vậy hả? Sắp bị anh hù chết đó anh biết không?”

Vừa nãy Vũ Khánh Cương như vậy, giống như một bệnh nhân thần kinh ấy, ai thấy cũng sẽ bị sét đánh đến hoảng được chứ!

Vũ Khánh Cương mặc cái quần lót bự để trần cánh tay chạy loạn dưới đất, Hứa Tư Văn bị Vũ Khánh Cương quậy như thế, chờ xử lý Vũ Khánh Cương xong, ấm ức tức giận trong lòng y cũng đã tản đi sạch sành sanh.

Đám người Bách Lý Hãn Mạc đã sớm rời đi, ngay cả Trương Lam Hà cũng không ở đây, cơ mà có để lại tờ giấy, bảo hai người bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.

Ngụy Diên gửi tin nhắn cho Vũ Khánh Cương, thật dài, Vũ Khánh Cương xem hồi lâu; còn Hứa Tư Văn thì đem máy tính lấy ra từ trong két sắt ở công ty, bỏ vào két sắt trong nhà.

Vũ Khánh Cương không hỏi chuyện về cái máy tính này, Hứa Tư Văn nghĩ, nếu như hắn hỏi, liền nói cho hắn biết, nếu như không hỏi, y sẽ không nói, dù sao cũng là chuyện đã qua.

Cũng không biết có phải là hai người ngầm hiểu ý nhau hay không, dù sao thì đều không nhắc tới Triệu Thục Đình, thế nhưng Hứa Tư Văn chung quy vẫn không bỏ qua được!

Nam nhân của mình bị người ta mơ ước, khiến cho y như nghẹn ở cổ họng, ăn ngủ không yên.

Lúc Vũ Khánh Cương đi làm đồ ăn, y liền lên mạng, liên lạc một chút với đám người Mai Cảnh, chuyện Vũ Khánh Cương mất tích, có rất ít người biết, người biết được không cần phải nói, liền tự động im miệng, chuyện này nói ra, rất không vẻ vang!

Một đại lão gia bị một bà thím bắt lại, người ngoài biết được thì sau này ông chủ của bọn họ làm sao gặp người chứ?!

Cho nên tất cả những người Đông Bắc Hổ đều ngậm miệng không nói.

Thế nhưng trong lòng đều nghẹn một luồng hỏa khí rất lớn.

Mai Cảnh không biết chuyện của Vũ Khánh Cương, chỉ là hiếu kỳ sao giờ này mà thủ lĩnh còn chưa xuống?

Đi lên lầu gõ cửa phát hiện cửa không có khóa, bên trong cũng không có ai!

Gọi điện thoại cho Hứa Tư Văn, được nha, tắt máy!

Mãi đến giờ phút này Hứa Tư Văn login, Mai Cảnh mới tới hỏi thăm hành tung của y.

Mai Cảnh hỏi Hứa Tư Văn làm sao, Hứa Tư Văn chỉ nói cho cậu ta biết, có chút việc riêng, quá mệt mỏi ngủ quên.

Biết quan hệ của Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương, Mai Cảnh đánh tới thật nhiều biểu tình hai mắt bắn tim đỏ ám muội, ý tứ không cần nói cũng biết.

Hứa Tư Văn bật cười lắc lắc đầu, bảo Mai Cảnh mấy ngày nay hỗ trợ nhìn bộ kỹ thuật một chút, nếu như gặp phải nan đề không giải quyết được, cứ chờ y trở lại, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt.

Chờ đuổi Mai Cảnh xong, Hứa Tư Văn liền bắt đầu dùng một máy tính khác mới lắp ráp thế nhưng vẫn luôn không sử dụng tới, không dùng dây điện trong nhà, mà là dùng card mạng di động không có đăng ký tên.

Bên phía Vũ Khánh Cương tính thế nào, Hứa Tư Văn không biết cũng không muốn biết, thế nhưng thân là nửa kia của Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn cũng không muốn cứ như vậy mà tường an vô sự, Triệu Thục Đình cho rằng cô ta là một nữ nhân, thì y liền không so đo với cô ta à?

Đúng là chuyện cười!

Đúng là nằm mơ!

Hứa Tư Văn vừa giận dữ nghĩ, hai tay vừa không ngừng gõ bùm bùm.

Một chuỗi số liệu vô hình trải qua vô số biến chuyển, thông qua vô số điểm nối, vật trơn nhỏ nhắn không tiếng động xâm nhập vào văn phòng xí nghiệp Triệu thị, đặc biệt phòng tài vụ Triệu thị là trọng điểm chăm sóc…

Xí nghiệp Triệu thị

Triệu Khải Đức vừa mới tiễn bước đồng bọn tới đây ký hợp đồng, tâm tình tốt đi thang máy lên tầng cao nhất, nhìn quanh một vòng, tầng cao nhất chỉ có một người có thể làm việc cùng nghỉ ngơi ở bên trong, đó chính là tổng giám đốc xí nghiệp Triệu thị.

Bây giờ hắn còn chưa phải, chỉ là phó giám đốc mà thôi, chỉ kém một khoảng cách, là hắn có thể vào xí nghiệp Triệu thị ở.

Mà lúc này Triệu Thục Đình đã trở lại, trở lại xí nghiệp Triệu thị, mà không trực tiếp về nhà, hiện tại cô ta chỉ treo cái danh phó tổng thường vụ ở xí nghiệp Triệu thị mà thôi, trên thực tế, đã không có bao nhiêu thực quyền nắm trong tay.

Trùng hợp là, đều là phó tổng, cho nên phòng làm việc của hai chị em bọn họ, ở trong cùng một tầng lầu, cũng không biết ai an bài, hoặc là nói, người nhà họ Triệu chính là muốn xem diễn, đem phòng làm việc của hai người an bài thành cửa đối diện!

Triệu Khải Đức và Triệu Thục Đình, ở cửa không hẹn mà gặp nhau.

Triệu Thục Đình nhìn Triệu Khải Đức từ trên lầu đi xuống, biết hắn là đến tầng cao nhất, châm chọc cười trêu chọc người em trai dòm ngứa mắt này: “Đi lên xem một trăm lần cũng vô dụng, bùn nhão không dính lên tường được chính là không đỡ nổi tường.”

“Dù sao cũng tốt hơn một ít người chí cao hơn trời mệnh mỏng hơn giấy.” Từ nhỏ Triệu Khải Đức đã bị vầng sáng của người chị này bao phủ, người trong nhà đều khen Triệu Thục Đình làm sao như thế nào, nhưng Triệu Khải Đức hắn cũng rất nỗ lực, cũng rất ưu tú, tại sao lại không ai nói một lời công đạo?

Khi còn bé Triệu Khải Đức tức giận bất bình hồi lâu, sau đó lớn hơn cũng đã thấy rõ, không phải bọn họ không xem hắn là gì sao? Hắn liền đơn giản như bọn họ mong muốn, vò đã mẻ cho sứt luôn rốt cuộc thành công tử bột.

Không nghĩ tới Triệu Thục Đình cũng có lúc bị ngã nhào, trước đây Triệu Khải Đức có bao nhiêu chán chường, thì hiện tại mong muốn mạnh mẽ bấy nhiêu, nhất định phải ganh đua cao thấp với Triệu Thục Đình.

“Bên trung tâm thuơng mại Dương Quang sắp sửa làm xong, đây chính là đơn đặt hàng lớn nhất năm nay của Triệu thị.” Triệu Thục Đình cố ý nhắc tới cuộc mua bán này, ý là nhắc nhở Triệu Khải Đức, Triệu Thục Đình cô ta mới là tổng giám đốc thích hợp nhất của xí nghiệp Triệu thị.

Đơn đặt hàng của xí nghiệp Triệu thị với trung tâm thương mại Dươg Quang, khiến Triệu thị kiếm lời không ít.

“Đúng vậy đúng vậy! À mà, mới vừa cùng kiến trúc Thanh Vân ký cái hợp đồng, Thanh Vân mới khai phá một khu đất ở vùng ngoại ô, chính là muốn xây bốn tòa nhà ở cao tầng đó.” Triệu Khải Đức cũng không cam yếu thế, so với một cái trung tâm thương mại Dương Quang, bốn tòa nhà cao tầng của Thanh Vân, đủ cho Triệu thị qua một năm mập mập.

“Hừ!” Triệu Thục Đình nắm chặt túi da trong tay, tâm trạng không phục, nhưng cô ta biết phân lượng cái đơn đặt hàng này của Triệu Khải Đức, cơ mà vẫn nhìn không quen bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Triệu Khải Đức: “Chính mình cẩn thận chút, đừng để bị bán còn giúp người ta đếm tiền đó.”

“Cái này cũng không cần chị quan tâm.” Triệu Khải Đức cảm thấy một khắc này bản thân đặc biệt hãnh diện: “Chị vẫn là đi vào trước đi, chị xem nhân viên bên ngoài vẫn đang nhìn chị kìa…”

Sắc mặt Triệu Thục Đình chợt trở nên tái nhợt!

Bởi vì ở cuối cùng, Triệu Khải Đức dùng khẩu hình không tiếng động nói ra một câu, bốn chữ: Sơn pháo tiểu thư!

Sau khi đi vào Triệu Thục Đình đóng cửa đặc biệt vang, tựa như càng ra sức thì càng có thể ngăn cách mấy thứ ngổn ngang kia ở ngoài cửa.

Sau khi Triệu Thục Đình đi vào đóng cửa, nụ cười đắc ý trên mặt Triệu Khải Đức lập tức biến mất, hai mắt nham hiểm nhìn nhìn cánh cửa ngăn cách văn phòng của Triệu Thục Đình, quay người tiến vào phòng làm việc của mình…

Biệt thự hang hổ

Hai chồng chồng ăn cơm tối thơm ngát, anh gắp thịt cho em em cho anh đĩa rau, ngược lại cũng ấm áp, chỉ có điều Hứa Tư Văn rốt cuộc không chịu nổi, vẫn hỏi Vũ Khánh Cương vẻ mặt bình thường: “Anh thật sự tính cứ như vậy sao?”

“Sao có khả năng hở vợ?” Vũ Khánh Cương lập tức phủ nhận: “Con người anh không dễ dàng kiếm chuyện, thế nhưng mà, cũng không thể để cho người khác khi dễ, bà thím họ Triệu kia đã đắc ý cưỡi trên cổ anh mà ị rồi! Cô ta dám hạ xẻng trên đầu thái tuế, nếu anh không cho cô ta xem chút màu sắc, cô ta liền không biết Mã vương gia có mấy con mắt!”

“Đang ăn cơm đó!” Hứa Tư Văn cười gắp một cọng rau chặn cái miệng hổ của Vũ Khánh Cương lại: “Không cho nói mấy thứ kia, nhanh chóng ăn cơm, ăn xong rồi lại nói!”

Vũ Khánh Cương cười hì hì, múc một chén canh cho Hứa Tư Văn: “Cái này em cũng không cần biết cặn kẽ, em chỉ cần biết rằng cái gì anh cũng ăn, chỉ không ăn thiệt thòi thôi!”

Hứa Tư Văn: “…!”

Nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, yên lặng đứng dậy, đi ra vườn rau phía sau hái được hai trái khổ qua non non, vào nhà bếp chỉ chốc lát sau liền bưng ra một đĩa nhỏ khổ qua xào, bỏ vào trước mặt Vũ Khánh Cương.

Vũ Khánh Cương: “…!”

Mặt con hổ kia cũng cùng mùi vị với khổ qua trước mắt luôn rồi…

“Cái gì cũng ăn? Hả?”

“Ế??”

“Ăn đi!”

“Vợ ơi, anh sai rồi! Có thể không ăn cái thứ đắng nghét này không?” …

Hết chương 149

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play