Từ lúc tập đoàn Đông Bắc Hổ của Vũ Khánh Cương thành lập tại thành phố Đông Bắc, muốn cái gì có cái đó, có thể nói là nhân sinh người thắng cuộc, có điều chẳng qua là hôn sự của hắn cũng thành điểm chú ý của mọi người.
Lúc mới đầu kỳ thực Vũ Khánh Cương rất tích cực, nhưng sau đó phát hiện, mấy nữ nhân này muốn không phải là hắn, càng nhiều hơn chính là muốn tiền của hắn, đối tượng đầu tiên, nhìn không tồi, nhưng sau lưng lại luôn nói không tốt về anh chị hắn, Vũ Khánh Cương gặp mặt ba lần liền cắt đứt; thứ hai ngược lại là quan hệ tốt với anh chị hắn, thế nhưng bát tự còn chưa đưa lên, đã muốn biết bọn họ kết hôn rồi có thể có bao nhiêu tài sản; đối tượng thứ ba là du học trở về, bọn Ngụy Diên cảm thấy ông chủ không xài được thì bà chủ nhất định phải xài được, kết quả Vũ Khánh Cương cùng ăn cơm tây một lần, đau bụng hai ngày, triệt để bye bye; thứ tư….
Mãi đến về sau, Vũ Khánh Cương đã triệt để mất đi tự tin đối với nữ nhân, dứt khoát không bao giờ xem mắt, cũng không tin cái gọi là tình yêu, những năm này càng ngày càng có tiền, hắn cũng càng ngày càng nhìn rõ bản tính của con người, cuối cùng nói với người trong nhà, thuận theo tự nhiên.
Bởi vì hiện tại chuyện trong nhà nhiều, anh hai và chị hai Vũ gia cũng không buộc hắn nhất định phải tìm người kết hôn, chậm rãi chọn đi.
Người nhà họ Vũ không vội, nhưng người bên ngoài nhìn chằm chằm Vũ Khánh Cương lại sốt ruột….
Ví như cái vị hôm nay, là con gái lớn của ông chủ tập đoàn Cương Kiến, ông chủ Vũ chưa từng gặp cô, từng gặp thì cũng không quen biết, nhưng cô ta lại biết ông chủ Vũ, ngày hôm nay chính là cô hẹn ông chủ Vũ ăn cơm nói chuyện làm ăn.
Tập đoàn Cương Kiến là kho cung ứng hàng kiến trúc cho tập đoàn Đông Bắc Hổ, thời gian hợp tác hai năm, tự nhiên có thể nhìn ra được thực lực của Đông Bắc Hổ.
Đối với bản thân ông chủ Vũ, nói thật, thật ra vị đại tiểu thư tập đoàn Cương Kiến này không nhìn thuận mắt, nhưng lại để ý đến tiền của ông chủ Vũ, tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ là tư nhân, tất cả đều là của Vũ Khánh Cương.
Kim cương Vương lão ngũ như vậy, cô không muốn bỏ qua!
Cứng rắn tìm một lý do không thể không gặp mặt, cô ta rất có lòng tin với mình, cái tên nhà quê kia nhìn thấy mặt cô ta là có thể bắt được hắn liền!
Mày liễu, mắt phượng, vóc người cao gầy đầy đặn, một cái váy trễ ngực màu đen bao mông, đạp giày cao gót mười cm, lúc bước đi lắc tới lắc lui, nhất cử nhất động không có chỗ nào mà không phải là mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Thế nhưng nếu có người quen thuộc Vương Dung Dung, thì có thể nhìn ra được, cô cười có bao nhiêu miễn cưỡng!
Bà nó chứ tình huống như vậy, là nữ nhân nhìn thấy đều miễn cưỡng được chứ.
Vương Dung Dung là thạc sĩ quản lý thương nghiệp, tự nhận bất luận là mỹ mạo hay là tài năng, đều không thua bất luận người nào, thủ đoạn cũng cao minh, không thì Vương Cương Kiến cũng sẽ không thiên vị cô như thế, ngay cả con trai cũng xếp sau con gái. Nguồn:
Nhưng mà Vương Dung Dung lại không nghĩ tới, ông chủ Vũ lại ăn diện như thế, tới nhà ăn kiểu Tây!
Vũ Khánh Cương vô cùng tự nhiên tiến vào, cũng không ngại mình bị mọi người chú mục, sau khi đặt mông ngồi xuống, liền đưa hợp đồng cho Vương Dung Dung: “Cô xem trước đi, xem xong không có vấn đề liền ký tên, nếu có cái gì không hài lòng hoặc là không hiểu….”
Vương Dung Dung cho rằng lời kế tiếp của hắn, sẽ là “chúng ta có thể thương lượng lại”, đây là cơ bản nhất trong hợp tác thương nghiệp, là chuyện thường xảy ra.
Cô cũng là vừa ý điểm này, mới có thể yêu cầu định ngày hẹn bản thân Vũ Khánh Cương đến đây ký kết hợp đồng, dù sao thì đây là một cơ hội.
“… Vậy hợp tác đến đây là kết thúc.” Vũ Khánh Cương nói chuyện ngắn gọn, ý tứ cũng rất trắng ra, Vương Dung Dung từ đầu tới đuôi một câu còn chưa nói nữa.
Vương Dung Dung mới vừa muốn nói, Vũ Khánh Cương liền lớn giọng gọi: “Nhân viên phục vụ! Mau tới đây gọi món ăn!”
Vương Dung Dung: “…!”
Hết chương 10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT