*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Trác Trác, ngươi biết, ta không phải để ý hư danh lợi lộc, ta mặc dù bách vô nhất dụng*, nhưng chỉ muốn dựa vào khả năng của mình, bảo hộ các ngươi chu toàn bình an, khoa thi là sở trường duy nhất của ta, chỉ cần lấy được công danh tiến sĩ, thì sẽ không có người coi khinh chúng ta, đó là ta không đủ sức để sinh tồn trong quan trường, cũng có thể tìm được một chức vụ nhàn hạ trong kinh, cũng tốt hơn cả ngày ở trong nhà như một phế nhân.”
Đối mặt với vội vàng xao động của Cung Trác Lương, phản ứng của Kiều Ứng Trạch cũng là phá lệ bình tĩnh, chỉ là từ sắc mặt tái nhợt của hắn có thể thấy được, trong lòng của hắn không bình tĩnh gì…… Tuy rằng biết Cung Trác Lương không có ý tứ khinh thường mình, nhưng thái độ của kẻ làm chồng, ngay cả người yêu của y cũng không có kì vọng gì đối với y, không phải đang nói lên sự bất lực của y sao?
“Ứng Trạch, ta không phải ý tứ này, ta là lo lắng cho thân thể ngươi, chúng ta bây giờ không phải tốt lắm sao? Tội gì phiền muộn hao tổn tinh thần đi làm lụng vất vả……”
Quay lại đối mặt với Cung Trác Lương, Cung Trác Lương vừa thấy y thay đổi sắc mặt, cơn tức trong lòng cũng vơi đi một nửa, vội ngồi trở lại bên người Kiều Ứng Trạch, đưa tay nắm lấy tay y để lên đùi mình.
Cung Trác Lương tự nhận không có giác ngộ làm đầy tớ nhân dân, đối với sự nghiệp to lớn trung quân yêu dân trị quốc bình thiên hạ thật sự xin miễn cho kẻ bất tài, nhất là tại làm quan ở vương triều thời phong kiến, cổ nhân mình đều nói rằng bán cùng đế vương gia, lãi nặng cùng với tính phiêu lưu cao.
Nếu là làm quan tầm thường, bọn họ một không thiếu tiền hai không thiếu quan hệ, thật sự không tất yếu đem tự do nhốt lại, tiêu dao qua ngày thật là tốt. Mà nếu cần cù thật thà chân thành vì dân, thân thể Kiều Ứng Trạch khẳng định chống đỡ không được bao lâu, để cho Cung Trác Lương mắt thấy Kiều Ứng Trạch lấy sức khỏe ra tiêu xài, hắn làm sao có thể đáp ứng?
“……….”
Kiều Ứng Trạch biết luận tài ăn nói mình tuyệt đối không nói lại Cung Trác Lương, chính mình nói một câu hắn có thể có mười câu đáp lại, cho nên Kiều Ứng Trạch rõ ràng trầm mặc mà chống đỡ, chỉ dùng một đôi con ngươi bi thương cùng ưu sầu nhìn hắn…… Đấu tranh tâm lí là thượng sách.
“Ứng Trạch, ngươi đừng không lên tiếng a, có ý kiến gì chúng ta cùng nhau nói rõ ràng, ngươi đừng buồn trong lòng.”
Bị bộ dáng của Kiều Ứng Trạch làm cho trong lòng bất đầu đau, tư thái Cung Trác Lương không khỏi lại cúi thấp xuống một chút.
Hắn từ trước đến nay không sợ cùng người khác cải cọ, thật không để ý cũng có thể chiếm ba phần thắng, nhưng thấy Kiều Ứng Trạch như vậy bên trong vừa giống như cái nút hũ, Cung Trác Lương có sức lực mà không có chỗ để sử dụng….. Biết vì cái gì bọn họ cùng một chỗ ba năm cũng chưa từng có cải cọ gì không? Bởi vì đó không phải thực là trah cải a, thanh âm Cung Trác Lương to tiếng một chút Kiều Ứng Trạch sẽ dừng lại không nói, sau đó cũng không rõ ràng hống ngươi, liền quan tâm nơi này, săn sóc noi kia, sẽ đem lửa giận của Cung Trác Lương đều mài đến không còn, mà thật sự là hắn chọc Kiều Ứng Trạch mất hứng, vậy trực tiếp ôm ôm cọ cọ chơi xấu một hồi, Kiều Ứng Trạch cũng sẽ không cùng hắn so đo.
Nhưng việc hôm nay không giống với những chuyện nhỏ trong quá khứ, là ý kiến hai người hoàn toàn trái ngược, Cung Trác Lương là không có khả năng dễ dàng thỏa hiệp.
“Việc này hiện giờ cũng không cấp bách, ngày mai chúng ta còn phải thức sớm, trước đi nghỉ đi.”
Kiều Ứng Trạch cảm thấy được chính mình đã muốn biểu đạt suy nghĩ của mình, này sẽ làm Cung Trác Lương sốt ruột, nói thêm gì nữa chỉ dậy lên tranh chấp thôi, chung quy thời gian còn dài, làm cho tiểu tức phụ lo lắng nhiều thêm, dù sao y cũng đã có chuẩn bị đánh lâu dài.
“Ứng Trạch, ngươi hãy nghe ta nói…….”
Cung Trác Lương còn muốn khuyên nữa, Kiều Ứng Trạch đã nắm lại tay của hắn đứng dậy đi đến bên giường rồi, Cung Trác Lương bất đắc dĩ đi theo y lên giường, Kiều Ứng Trạch liền nằm thẳng nhắm hai mắt lại, nhưng bàn nay giao vào nhau vẫn không buông ra, rõ ràng biểu lộ ‘ta không tức giận với ngươi, việc này chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn’ kéo dài thái độ.
“Ứng Trạch! Ân……..”
Cảm giác đấm vào chăn bông rất nghẹn khuất, Cung Trác Lương xoay người đặt Kiều Ứng Trạch dưới thân yêu cầu y nhìn thẳng vào vấn đề, lại bị Kiều Ứng Trạch dùng tay không ôm cổ hắn, sau đó chính là tiến lên hôn sâu một cái, đem lời nói của Cung Trác Lương tất cả đều ngăn ở bên miệng, mà Cung Trác Lương mới vừa bắt tay vói vào áo lót của Kiều Ứng Trạch sờ sờ ngực y, Kiều Ứng Trạch lại đè cái tay đang châm lửa của hắn lại.
“Ngoan, khó được Hiền nhi không có tới nháo ngươi, đi ngủ sớm một chút đi.”
Trán áp trán để bình phục hô hấp, Kiều Ứng Trạch trấn an sờ sờ lưng của Cung Trác Lương, sau đó buông hắn ra nghiêng người hướng mặt vào trong nhắm mắt lại, trực tiếp đem Cung Trác Lương bỏ sang một bên.
“……..”
Ngực Cung Trác Lương dán vào lưng Kiều Ứng Trạch, cọ cọ….. Không phản ứng, đỉnh đỉnh…… Còn không có phản ứng, rõ ràng phía dưới đã…… Vẫn là không phản ứng!
Cung Trác Lương hít sâu một hơi, sau đó tắt đèn trong phòng đi, chờ sau khi tắt hết đèn, hắn đen mặt tiến vào ổ chăn nằm úp sấp trên lưng Kiều Ứng Trạch, dùng cả tay chân quấn lấy, sau đó…… Ngủ!
Sáng ngày thứ hai, bọn họ vẫn là bị tiếng khóc của Cung Cẩn Hiền làm tỉnh dậy, bởi vì phải vội vàng đi bái tế Cung Trác Nghiên, Cung Trác Lương liền không nói đến chuyện khoa cử, mà Kiều Ứng Trạch cũng tỏ ra như không có chuyện gì, lúc sau lại là hơn trăm ngày của Cung Cẩn Hiền, lại đưa tiễn Kiều Ứng Trạch cùng Lư Tử Kiện trở về kinh thành, cho nên liên tiếp vài ngày, bọn họ đều không nhắc tới chuyện khoa cử, cũng không có làm chuyện yêu đương……
Thẳng đến khi mọi chuyện đều xong xuôi, lúc Kiều Ứng Trạch muốn quay trở về tiểu trạch của mình ở, Cung Trác Lương không thể nhịn được nữa liền đem Kiều Ứng Trạch nhốt lại trong phòng ngủ, tính toán muốn đem chuyện này nói cho rõ ràng.
“Tướng công đại nhân, ngươi vẫn không chịu nói với ta sao? Ta còn chưa đáp ứng đâu.”
Đối với thái độ thủy chung không nóng không lạnh của Kiều Ứng Trạch thực vô lực, Cung Trác Lương đem hai tay y trói ở phía sau rồi ôm y vào ngực, mặt đối mặt cắn răng hỏi.
“Trác Trác, ta cam đoan sẽ không bởi vì khoa cử mà làm tổn thương thân thể, cho dù là vì ngươi, ta cũng sẽ hảo hảo yêu quý chính mình, ngươi tin tưởng ta.”
Đối với phản ứng tạc mao của Cung Trác Lương, thái độ của Kiều Ứng Trạch lại thập phần bình tĩnh, việc khoa cử này y là thật sự có niềm tin mới có thể nói ra, cũng không cậy mạnh, mấy ngày hôm trước tránh nói đề tài này với Cung Trác Lương, là bởi vì khi đó Cung Trác Lương không có chuẩn bị tâm lý, nghe được ý muốn của chính mình liền một lòng một dạ muốn mình từ bỏ ý niệm đó trong đầu, nhất định sẽ không lí trí lo lắng chuyện này, hiện giờ trì hoãn hắn vài ngày, trong lòng hắn đã có chuẩn bị, sẽ có đủ lí trí để suy nghĩ.
“Này không chỉ vấn đề thi khoa cử, Ứng Trạch, tính cách của ngươi thật không thích hợp với quan trường, miễn cưỡng vấn thân vào, vất vả chính là bản thân mình.”
Thật vất vả mới có được sống tự do như bậy giờ, Cung Trác Lương thật sự không muốn từ dân tự do biến thành nô của đế vương, nhưng lời ‘đại nghịch bất đạo như vậy hắn tất nhiên là không trực tiếp nói ra trước mặt Kiều Ứng Trạch, nếu không tiểu tướng công cả đời bị giáo dục tư tưởng trung quân ái quốc, sợ là không thể chịu được!
“Cho dù ta thật sự không thích ứng với cuộc sống quan trường, nhưng ít ra ta sẽ cố gắn phấn đấu, ta tuyệt không hối hận, nếu là ngay cả thử cũng không thử đã trực tiếp buông tha, cả đời này ta sẽ nuối tiếc.”
Không có chút né tránh nào đối mặt cùng Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch hy vọng hắn có thể nhìn thấy được sự kiên quyết của mình, ba năm qua, Kiều Ứng Trạch tận mắt nhìn thấy Cung Trác Lương ăn bao nhiêu cực khổ, bị bao nhiêu ủy khuất mới có được thành tích như ngày hôm nay, nếu Cung Trác Lương có thể làm được, vậy tại sao y so với hắn lớn hơn năm tuổi lại không làm được chứ?
“……. Vậy ngươi có nghĩ tới, một khi ngươi thật sự làm quan, người khác sẽ dùng ánh mắt như thế nào nhìn vào quan hệ của ta? Đường đường là mệnh quan triều đình lại đi lấy nam thê, chỉ đồi phong bại tục này cũng đủ để Ngự sử áp chế ngươi, lại có con đường làm quan gì đáng nói?”
Cuối cùng đánh không lại cương trực vô tư của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương tránh đi ánh mắt của y, sau đó buông y ra lùi về sau hai bước, có chút mệt mỏi thở dài.
Nếu Kiều Ứng Trạch chỉ là một cử nhân nhàn tản, vậy cuộc sống cá nhân của y đương nhiên sẽ không bị người khác để ý, nhưng nếu y thật sự tên đề bảng vàng, vậy quan hệ của hai phu phu bọn họ sẽ được công khai rõ ràng khắp thiên hạ, nhất định sẽ nhận được nhiều lời phê phán, ‘nổi bật’ như vậy không phải người bình thường có thể chịu đựng được….. những lời nói khó nghe, hiện tại bọn họ muốn quang mình chính đại ở cùng một chỗ đã là hao tổn không ít tâm cơ, nếu Kiều Ứng Trạch thật sự ngày nào đó đề tên bảng vàng, đến lúc đó như thế nào đối mặt với áp lực xã hội, bọn họ có thể có cuộc sống hạnh phúc giống hiện tại sao?
Cung Trác Lương không phải là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ lãng mạn, ngược lại, hắn phi thường chân thật, chính hắn có lẽ có thể không cần để ý ánh mắt của kẻ khác, nhưng Kiều Ứng Trạch đã hơn mời năm đọc sách thánh hiền có thể chống đỡ được sao?
“Chúng ta hảo hảo sống cuộc sống của chính mình, làm sao cần phải để ý đến ánh mắt kẻ khác? Chúng ta kết hôn trước khi thi khoa cử, luật pháp cũng không quy đinh người dân không được cưới nam thê, nếu ta sau khi đỗ khoa thi liền bỏ ngươi lấy vợ khác, đó mới là kẻ bạc tình bạc nghĩa nên bị Ngự sử tham tấu, nếu con đường làm quan của ta thật sự bị ảnh hưởng, cùng lắm là từ quan về ở ẩn, tốt xấu gì ta cũng dùng được những thứ ta đã học qua, cuối cùng cũng không uổng phí ta đây mười năm khổ học.”
Tuy rằng biện luận Kiều Ứng Trạch còn thua xa Cung Trác Lương, nhưng nếu nói lấy ý phục nhân, Cung Trác Lương cần phải học tập nhiều hơn, hơn nữa hiện giờ y là nói những suy nghĩ ở trong lòng, y hy vọng Cung Trác Lương có thể tin tưởng y.
“Tội gì tự chịu khổ như vậy, chúng ta tự do tự tại sống không tốt sao?”
Lý do có thể nghĩ đều bị Kiều Ứng Trạch nhất nhất hóa giải, Cung Trác Lương có chút phiền não oán giận một câu, hắn có thể lí giải được tâm tình của Kiều Ứng Trạch là thân nam nhân muốn kiến công lập nghiệp, nhưng là thật sự không muốn lấy tự do của mình ra đánh đổi.
“Cố gắn của ta, trong theo ý ngươi là tự tìm khổ sao?”
Từ khi sinh ra đã bị cho là phế nhân, tồn tại dư thừa, Kiều Ứng Trạch cho là mình đã xem nó là một thói quen, nhưng là lúc cố gắn của mình lại bị nương tử cho là phiền toái, trong lòng của y vẫn là….. rất khó chịu.
“Ứng Trạch, ta không phải là ý tứ này.”
Nhìn thấy thần sắc thật vọng trên mặt Kiều Ứng Trạch, trong lòng Cung Trác Lương căng thẳng lên, thân thủ vội vàng muốn ôm lấy bả vai y, lại bị Kiều Ứng Trạch lui về sau vài bước né tránh, mà y tách ra lấy hai tay che ngực, tư thế đại biểu cho cư tuyệt.
“Trác Trác, chuyện ngươi muốn làm, ta bao giờ cũng ủng hộ….. Ta đi về trước, ngươi không cần tiễn ta.”
Có chút miễn cưỡng cười khổ, Kiều Ứng Trạch lui về phía sau đi tới cửa, nhưng một câu nói nặng lời cũng luyến tiếc nói ra, ngăn lại động tác muốn đuổi theo của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch nhìn hắn một cái thật sâu, cứ như vậy mà xoay người rời đi.
“Ứng Trạch!”
Chính là một câu chỉ trích cũng không nói ra, Cung Trác Lương lại cảm giác trái tim mình giống như bị hung hăng nắm chặt, đau thật đau, mà hắn nhìn theo bóng dáng Kiều Ứng Trạch rời đi, lần đầu có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Cung Trác Lương biết Kiều Ứng Trạch đối với mình rất tốt không giữ lại cái gì, nhưng là vẫn cho là mình vì y trả giá quá nhiều, nhưng hiện tại nghĩ lại, cái giá mình phải trả cùng Kiều Ứng Trạch xuất ra, lại là cỡ nào ích kỷ cùng tự cho là đúng?
Nghĩ rằng nuôi y ăn ngon là vì muốn tốt cho y, nghĩ đến để cho y giúp mình sửa sửa bản thảo cùng vẽ tranh minh họa, liền thỏa mãn nhu cầu tinh thần của y, lại luôn luôn vô tình xem nhẹ, trên giá sách của y trừ bỏ tứ thư ngũ kinh, thơ từ ca phú ra, còn có thật nhiều sách về luật pháp, chú thích về những giải thích thú vị về tin tức pháp lệnh của nhà nước, phong tục sinh sống các nơi cùng ghi chép về hoàn cảnh địa lí…….
Đời trước, Cung Trác Lương thờ phụng chính là ‘sinh mệnh quả thật đáng quý, giá của tình yêu rất cao, nếu là vì nguyên nhân tự do, hai người đều có thể từ bỏ.’ bởi vì sinh ra ở thời đại hòa bình hắn cũng không cần lo lắng cho an toàn của sinh mệnh mình, cũng chưa từng gặp qua người có thể làm hắn từ bỏ cả rừng rậm để lấy một mầm giống nhỏ, cho nên từ khi hắn độc lập về kinh tế, không còn phụ thuộc vào cha mẹ, cuộc sống của hắn thập phần tiêu sái……..
Nhưng sau khi bước vào thế giới này, ngay từ đầu hắn liền vì mạng sống, mà tạm nhâ nhượng vì lợi ích toàn cục mà buông tha cho tự do, vạn hạnh chính là hắn gặp được Kiều Ứng Trạch, cho nên không cần lại lo lắng cho tình huống của tính mạng mình, rốt cục lại một lần nữa có được tự do, nhưng hiện tại, nổi lên xung đột, rồi lại biến thành tự do cùng tình yêu của hắn.
“Này tính toán chọn đề tài gì a?”
Đem thân thể mình đỗ thật mạnh lên tháp, trong lòng Cung Trác Lương tuông trào nước mắt rong biển**, hắn quyết định đêm nay phải thống khoái uống thật say, vì lễ tế hắn sắp mất đi.
(*)Trích từ “Tạp cảm” của Hoàng Cảnh Nhân đời nhà Thanh:
“Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh”: trong mười người thì chín người chịu được ánh mắt khinh bạc của đời, trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh.(Nhật Nguyệt Lâu)
**Lệ rong biển: