Lúc trước Cung Trác Lương đã phân phó gã sai vặt, đi đến tửu lâu nói bên này có việc bận sẽ tới trễ, cho nên sau khi hắn đến hai huynh đệ Kiều Ứng Trạch không hỏi nhiều, nhưng thật ra Cung Trác Lương thấy bộ dáng Kiều Ứng Hiên rầu rĩ không vui, lấy ánh mắt hỏi Kiều Ứng Trạch tiến triển sự tình, thấy đối phương nhẹ nhàng lắc đầu ám chỉ, xem ra hai người bọn họ vẫn là không thể làm cho lão phu nhân thay đổi chủ ý.

“Tổ mẫu kiên trì muốn đi Hưng thành, chúng ta khuyên như thế nào cũng vô dụng, ngày mai ta liền hộ tống các nàng lên đường, ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ đem tổ mẫu các nàng dàn xếp tốt rồi lại quay về kinh, cũng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, không cô phụ kỳ vọng của mọi người đối với ta.”

Kiều Ứng Hiên tất nhiên là nhìn thấu hành động của hai người, không muốn để cho bọn họ lo lắng cho mình, tức thì nở nụ cười trấn an hai người bọn họ một câu, sau đó chủ động nâng chén kính Kiều Ứng Trạch.

Kiều Ứng Hiên hôm nay nói chuyện riêng cùng tổ mẫu và mẫu thân rất lâu, tất nhiên là biết khó khăn trong nhà hiện nay, cùng tổ mẫu giống nhau, Kiều Ứng Hiên cũng không  muốn Kiều Ứng Trạch vất vả, cho nên tuy rằng luyến tiếc tổ mẫu cùng mẫu thân đi phương Bắc, nhưng hiện giờ cuộc sống của chính mình đều phải dựa vào ca ca trợ giúp, thật sự không có tư cách  tùy hứng, cho nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý an bài của tổ mẫu, nghĩ chờ mình đứng vững ở kinh thành, sẽ đem người nhà đều đón vào kinh.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”

Trải qua ngày này ở chung, Kiều Ứng Trạch cũng phát hiện thay đổi của đệ đệ, cảm thấy được hắn so với trước kia trầm ổn hơn nhiều, điều này làm cho Kiều Ứng Trạch thật cao hứng, đối Kiều Ứng Hiên cũng yên tâm không ít, hàm chứa ý cười uống rượu hắn kính.

“Ta cũng muốn cảm ơn Lương đệ cùng đại tẩu, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết tan, ân tình của các ngươi, Kiều Ứng Hiên vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.”

Kiều Ứng Hiên rót đầy rượu cho mình và Cung Trác Lương, nhìn ánh mắt của hắn tràn ngập cảm kích cùng tình ý phức tạp, từ lúc ban đầu đơn thuần là thích mông lung, từ sau khi đính hôn chủ động buông tha, lại đến cảm kích thật sâu bây giờ….. Nếu như mình bây giờ lưng không mang gia đình thì tốt bao nhiêu, Kiều Ứng Hiên có chút chua xót nghĩ, chung quy là vô duyên a.

“Hiên ca rất khách khí, đây đều là tiểu đệ phải làm.”

Trong lòng Cung Trác Lương lo lắng cho Cung Trác Nghiên, nghe vậy chính là sảng khoái uống rượu cùng Kiều Ứng Hiên, vẫn không chú ý tới thần sắc của hắn, nhưng là Kiều Ứng Trạch ngồi đối diện hắn thấy được, ánh mắt của hắn nhìn hai người đó giật giật, mở miệng đem đề tài dẫn đến trên đồ ăn, vì thế ba người đều có chút không yên lòng động đũa, một bữa cơm ăn có chút nặng nề.

“Hiện giờ sự tình đã định như vậy, vậy ngươi hôm nay cử vài hạ nhân đi Hưng thành  trước, chọn một căn nhà tốt, về phần đất vườn sản nghiệp vân vân thì quên đi, dù sao không ở lại lâu, để lại bạc cho tổ mẫu chi tiêu đủ hai năm, còn lại ngươi đem đi kinh thành đi, mua sắm chút đất vườn sản nghiệp, sau này để vợ chồng các ngươi sống, phần lễ đưa cho quan lớn, cũng không để cho người ta xem nhẹ.”

Sau khi ăn xong, Kiều Ứng Trạch đưa ra cái hạp đã được Cung Trác Lương chuẩn bị tốt đưa đến trước mặt Kiều Ứng Hiên, tuy nói là người một nhà, nhưng Kiều Ứng Trạch thật sự không tin được nhân phẩm của mẫu thân mình cùng các di nương, nếu lão thái thái có nhiều bạc bên người, sợ là lại gặp phải họa gì, không bằng đều để cho Kiều Ứng Hiên cầm, y tin tưởng Kiều Ứng Hiên không phải là người phá sản.

“Ca……..”

Kiều Ứng Hiên nhìn hạp tiền trước mặt, hốc mắt đã hơi phiếm đỏ, cứ việc hắn bây giờ cao lớn cường trán hơn Kiều Ứng Trạch rất nhiều, nhưng ở trước mặt Kiều Ứng Trạch, hắn lại vẫn như cũ cảm thấy được đối phương mới là người làm cho người ta cảm thấy tin cậy cùng dựa dẫm.

Lắc lắc đầu dứt bỏ ý thức muốn dựa dẫm vào ca ca, ở trong lòng Kiều Ứng Hiên yên lặng tức giận chính mình, phải là chính mình trợ giúp chiếu cố mới đúng a.

“Này đó cũng không phải đưa cho ngươi, về sau dư dả trả lại cho ta là được, chỉ là có một điều, vết xe đổ của phụ thân, chờ ngươi làm quan, cái gì nên làm cái gì không nên làm phải hiểu rõ…… Cái gì không hiểu, viết thư hỏi ta, hoặc là tìm Lư sư huynh cùng Cung đại ca thương lượng, không được tùy hứng làm bậy.”

Đem cái lắc đầu của Kiều Ứng Hiên trở thành ý không muốn nhận tiền, Kiều Ứng Trạch không tránh khỏi nói hắn hai câu, mặc dù có lòng muốn hắn lớn dần, cho nên cuối cùng vẫn là nhịn không được dặn dò mấy câu.

“Ta đã biết ca, ngươi yên tâm đi.”

Kiều Ứng Hiên không ngừng gật đầu đáp ứng, sau khi thu bạc đã bị Kiều Ứng Trạch đẩy về bên lão phu nhân, ngày mai sẽ khởi hành, hắn còn nhiều chuyện phải an bài.

Vốn Kiều Ứng Hiên còn muốn đi thăm ‘Cung Trác Nghiên’, nhưng bị Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương lấy lí do bệnh nặng cự tuyệt, hăn lo lắng đụng tới chuyện thương tâm của ca ca, liền không nói gì thêm nữa chỉ nói mong hai người mau chống được tái hợp, lòng tràn đầy tiếc nuối cáo từ đi.

“Thật là ca ca uy phong a.”

Đợi sau khi Kiều Ứng Hiên đi rồi, Cung Trác Lương chống cằm tựa vào trên bàn, cười tủm tỉm nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, nói thật, mỗi khi nhìn tướng mạo một bộ hiệp khách của Kiều Ứng Hiên, bộ dáng ngoan ngoãn nghe giáo huấn của Kiều Ứng Trạch  gầy mảnh khảnh, Cung Trác Lương cảm thấy thập phần buồn cười a.

Bất quá Cung Trác Lương phải thừa nhận, cái dáng vẻ kia của tiểu tướng công nhà mình, làm cho hắn rất muốn đẩy ngã a…….

“Hiện giờ sắc trời không còn sớm, ta muốn đi ngồi một?”

Đối với việc không được chung nhà với Cung Trác Lương, trong lòng Kiều Ứng Trạch ít nhiều vẫn có chút buồn bực, nhưng đổi góc độ khác mà nói, bởi vì không như hình với bóng như trong quá khứ, Kiều Ứng Trạch cũng càng thêm thấy rõ Cung Trác Lương đối với mình quan trọng như thế nào, nhất là tình huống mất ngủ mấy ngày nay…….

“Ân, được.”

Nghĩ thầm có Diệp Nhi ở nhà chiếu cố mẫu tử Cung Trác Nghiên, Cung Trác Lương cũng không vội vả về xem các nàng, mà trước mắt Kiều Ứng Trạch đang bề bộn nhiều chuyện trong nhà, cũng không thích hợp tăng thêm gánh nặng cho y, cho nên Cung Trác Lương trước hết không đem chuyện Cung Trác Nghiên xuất hiện nói cho y biết, sau khi ngồi một lúc, gặp phải Kiều Ứng Hiên có việc tìm Kiều Ứng Trạch thương lượng, Cung Trác Lương cáo từ rời đi trước, đi thăm Cung Trác Nghiên.

XXXXXXXXXXXXXXXX

“Thật là vạn hạnh, có thể gặp được đệ tế như vậy, Lương nhi ngươi thật là có phúc.” (Đệ tế có thể là chồng của em trai)

Hai tỷ đệ nếm qua cơm chiều, Cung Trác Nghiên liền lôi kéo Cung Trác Lương đến nói chuyện, nghe hắn kể lại mọi chuyện, quả nhiên cùng tin tức hai vợ chồng mình thám thính không sai biệt lắm, Cung Trác Nghiên nhẹ nhàng thở ra buông tiếng thở dài, cảm giác áy náy trong lòng rốt cục cũng tán đi.

“Đúng vậy, ít nhiều có y…… Tỷ, ngươi về sau có tính toán gì không?”

Bởi vì hai chữ đệ tế này mà co rút khóe miệng, Cung Trác Lương ôm cháu ngoại trai trong ngực, tâm nói kỳ thật người là em dâu ngươi.

Cung Trác Lương nói rõ ràng với Cung Trác Nghiên, tự nhiên là đem hết thảy công lao đều đổ lên người Kiều Ứng Trạch, dù sao lấy tính cách cùng tuổi tác trước kia của hắn mà nói, chỉ mấy năm mà thay đổi lớn như vậy rất dị thường, mà đối với Cung Trác Nghiên tinh thần bình thường đến mức dị thường này, Cung Trác Lương đã ẩn ẩn có chút lo lắng, dù sao tướng công nàng vừa mất, không nên bình tĩnh sáng sủa như hiện tại đi?

“Ta a, còn chưa nghĩ được, Lương nhi, tiểu Hiền Nhi và ngươi thật hợp ý, trước kia ngoại trừ ta cùng tỷ phu ngươi, ai ôm nó đều khóc a.”

Đem vấn đề của Cung Trác Lương trả lời có lệ cho qua, dựa vào trên giường Cung Trác Nghiên ôn nhu cưng chiều nhìn đứa nhỏ trong lòng Cung Trác Lương, toát ra tình thương của mẹ.

“Phải không? Hiền nhi cũng thật xinh đẹp, xem này ánh mắt cùng cái miệng nhỏ nhắn, giống tỷ tỷ như đúc, không biết, còn tưởng rằng là một tiểu cô nương a.”

Tuy rằng đứa nhỏ con nhỏ chưa có nảy nở, nhưng cùng mẫu thân giống nhau là ngủ quan thập phần tươi sáng, Cung Trác Lương nhìn thấy cháu ngoại trai này đã cảm thấy thập phần thân cận, mà lại nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Nghiên sủng ái đứa nhỏ, tâm đang treo lơ lững của hắn cũng buông lỏng một chút, cảm thấy được có đứa nhỏ làm vướng bận, Cung Trác Nghiên hẳn là sẽ không làm chuyện điên rồ đi? Phải biết rằng cổ đại chính là nữ tử lấy cái chết thủ tiết cho chồng đã mất làm vinh quang, loại tư tưởng này hại chết biết bao nhiêu mạng người a…….. Lấy tính cách kiên cường mạnh mẽ của Cung Trác Nghiên, hẳn là sẽ không làm xằng bậy.

“Cháu ngoại trai giống chú, nhìn ngươi a, ta thật giống như nhìn thấy bộ dáng Hiền nhi sau khi lớn lên……”

Ánh mắt Cung Trác Nghiên chuyển từ mặt đứa nhỏ đến trên mặt Cung Trác Lương, trong lúc nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

“Ha hả, ta cùng tỷ tỷ lớn lên giống nhau a, đúng rồi, đứa nhỏ này đại danh là gì?”

Cung Trác Lương bị nhìn có điểm sợ hãi, vội cười a a dời đi một chút đề tài, lần đầu không phải từ trong gương nhìn thấy bộ dáng nữ trang của mình, Cung Trác Lương cảm thấy thật là quỷ dị, chính mình đời trước cô đơn, đời này đã có tỷ tỷ giống nhau như song bào thai, cũng thật không tồi.

“Cung Cẩn Hiền, tỷ phu ngươi là một cô nhi, chỉ nhớ rõ nhủ danh của mình  là một chữ Cẩn, trước kia hắn theo họ nhà chúng ta, cho nên hai chúng ta liền lấy tên này cho đứa nhỏ.”

Nhận thấy được chính mình thất thố, Cung Trác Nghiên rũ tầm mắt xuống có chút miễn cưỡng cười cười, không để cho Cung Trác Lương nhìn ra suy nghĩ phức tạp của mình.

“Tỷ…… A, Hiền nhi khóc.”

Nghe Cung Trác Nghiên nhắc đến tỷ phu, tưởng lời của mình gợi lên chuyện thương tâm của nàng, Cung Trác Lương cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, tiểu bảo bảo trong lòng đột nhiên mếu máo oa oa khóc lên, Cung Trác Lương vội đem đứa nhỏ đưa trở về.

“Nó đây là đói bụng.”

Cung Trác Nghiên tiếp nhận đứa nhỏ sờ sờ trong quần nhỏ của nó, thấy không có bị ướt, lại đem hắn để vào trước ngực của mình. Mà Cung Trác Lương thấy thế, vội mượn cơ hội cáo từ rời đi.

“Hiền nhi, cữu cữu của ngươi cùng chồng của hắn đều là người rất tốt, về sau chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho con, con trai a, nương thật sự luyến tiếc ngươi, nhưng cha ngươi còn chờ nương a, nương không thể để cho hắn cô linh linh đi một mình được…..”

Sau khi Cung Trác Lương rời khỏi phòng, Cung Trác Nghiên nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của con trai cố gắng dỗ nó bú sữa mẹ, thì thào tự nói với nó rất nhiều.

“Diệp Nhi, tỷ tỷ bên này liền vất vả ngươi chiếu cố mấy ngày, chờ chuyện Kiều gia bên kia rõ ràng, ta lại an bài mẫu tử nàng đi nơi khác.”

Rời khỏi phòng của Cung Trác Nghiên, trong lòng Cung Trác Lương vẫn có chút bất an, kêu Diệp Nhi qua dặn dò vài câu, nghĩ thầm để giải quyết xong chuyện của Kiều gia, trước hết phải thay tên đổi họ cho mẫu tử Cung Trác Nghiên đến thành khác sống, chờ kế hoạch của mình xong, lại xem nàng muốn giải quyết ân oán với Cung gia như thế nào, nghĩ đến Cung Trác Nghiên cũng là có thể thông cảm.

“Thiếu gia yên tâm, Diệp Nhi sẽ chiếu cố thật tốt cho đại tiểu thư.”

Diệp Nhi mỉm cười thay Cung Trác Lương sửa sang lại quần áo cho tốt, đưa hắn ra cửa, trong lòng đã quyết định chủ ý, không thể để cho vị đại tiểu thư này phá hư chuyện của thiếu gia.

Bởi vì vội vàng đưa tiễn người nhà Kiều gia, cho nên sáng sớm hôm sau Cung Trác Lương liền cùng Kiều Ứng Trạch vội vàng đi, bất quá mới vài ngày không gặp Kiều phu nhân, liền phát hiện nàng cả người thật tiều tụy,sau khi nha hoàn của hồi môn của nàng, cũng chính là mẹ của Kiều Viện Âm nâng lên xe ngựa, liền trầm mặt không có chút động tĩnh, mà hết thảy sự vụ đều là mẫu tử Tôn thị Kiều Ứng Tử lo liệu, không biết, cơ hồ còn nghĩ nàng mới là chủ mẫu.

Kiều Ứng Hiên bận việc bên ngoài, chỉ cho là mẫu thân mình không thoải mái, nhị di nương cùng chiếu cố, tam di nương giúp đỡ lo liệu cũng là bình thường, không chú ý tới cách thức của những nữ nhân này, mà Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch thấy thế cũng không muốn để ý nhiều, cũng chỉ cho là không chú ý tới xe ngựa của lão phu nhân.

Một người thiếp thị ôm đứa nhỏ thứ tư Kiều Ứng Nhiên ngồi cùng với lão phu nhân, nhìn thấy Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đi lên, liền thủ lễ nghiêng người đưa lưng về phía bọn họ dỗ đứa nhỏ, mà lão phu nhân thì ôm Kiều Ứng Tử để cho ngồi đối diện hai bọn họ.

“Tử nhi, như thế nào lại khóc đến mắt thũng vào như vậy, lại đây để đại ca nhìn xem.”

Kiều Ứng Trạch hướng lão phu nhân thỉnh an, liền thấy tam đệ ngồi trong lòng nàng khóc đến mắt sưng đỏ chỉ còn thấy khe hở, vội đem nó gọi tới bên cạnh mình, có chút đau lòng nhìn nó.

Kiều Ứng Tử năm nay bảy tuổi, bộ dáng càng ngày càng giống mẫu thân ôn nhu xinh đẹp của nó, phấn điêu ngọc mày thập phần chọc người yêu thương, vì nó là do Kiều Ứng Trạch dạy vỡ lòng, cho nên hai năm nay hai huynh đệ thập phần thân cận, hiện giờ nhìn bộ dáng đáng thương của nó như vậy, thật có xúc động muốn giữ đứa nhỏ này lại, nhưng lại sợ chính mình không chiếu cố tốt cho nó.

“Đại ca, Lương ca ca……”

Kiều Ứng Tử mở to hai mắt có thể so sánh như cá vàng phao phao nhìn hai người, vừa tội nghiệp vừa muốn bắt đầu khóc, nhưng là nghe được thanh âm thở dài phía sau của tổ mẫu, nó liền ngừng khóc ngồi trở về.

Trong lòng Kiều Ứng Tử ngàn vạn lần luyến tiếc đại ca cùng nhị ca, nhưng hai ngày nay nó khóc nháo muốn ở lại, lại bị mẫu thân hung hăn mắng, tiểu PP bị đánh vẫn còn đau, nó lại không dám nói cho người khác biết, chỉ có thể tự mình cứng rắn chịu đựng, Kiều Ứng Tử biết mẫu thân muốn chính mình thay thế hai ca ca ở lại bên cạnh tổ mẫu, về sau có thể làm cho nàng thay thế vị trí của mẹ cả, nhưng Kiều Ứng Tử thật sự không muốn rời xa hai ca ca, ô ô…..

“Tổ mẫu, Tử nhi đang ở độ tuổi đọc sách, trình độ ở phương Bắc so với phía nam cùng trong kinh đều kém rất nhiều, chậm trễ sẽ không tốt, không bằng theo ta ở lại trong kinh, cũng là theo giúp ta làm một số việc.”

Cửa xe ngựa bị đẩy ra, vừa định cùng lão phu nhân xin chỉ thị khởi hành nhìn thấy tam đệ như vậy cũng thực luyến tiếc, ngồi phía sau đem Kiều Ứng Tử ôm vào trong ngực, trấn an sờ sờ khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nó.

“Đúng vậy tổ mẫu, Tử nhi là người thông minh, về sao thành tựu so với hai ca ca chúng ta không chừng đều mạnh hơn, chậm trễ thật luyến tiếc.”

Kiều Ứng Trạch thấy Kiều Ứng Hiên đã mở miệng, lại nhớ đến bộ dáng tự đắc khó nén của Tôn thị, liền cũng đi khuyên hai câu. Tuy rằng không phải muốn ra mặt cho Kiều phu nhân, nhưng bọn hắn làm con trai trưởng, cũng không thể mắt nhìn thiếp thị đàn áp uy phong của mẹ cả đi, lưu tam đệ lại bên người nhị đệ, đối đứa nhỏ cũng tốt, cũng làm cho Tôn di nương suy nghĩ lại phân lượng thân phận của mình, không dám xằng bậy.

“Nhị ca……”

Kiều Ứng Tử nhất thời bị Kiều Ứng Hiên ôm vào trong ngực, thật giống như rốt cục chiếm được chỗ dựa, ôm cổ hắn không chịu buông tay, dù sợ hãi mẫu thân nhưng vẫn còn các ca ca đáng tin cậy a,

“Vậy thì như thế, theo ý các ngươi đi, sau này tổ mẫu không có các ngươi bên người, huynh đệ các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái a.”

Lão phu nhân nhìn ba tôn tử che chở cho nhau, khuôn mặt nguyên bản nghiêm túc liền trở nên từ ái, kéo tay hai đứa cháu nắm lại, trong lòng thập phần thỏa mãn, có các cháu tốt như vậy, lão thái gia đối nàng không tệ a.

“Tổ mẫu yên tâm.”

Kiều Ứng Trạch cùng Kiều Ứng Hiên nhìn nhau cười, đồng lòng trả lời, mà Kiều Ứng Tử thấy thế híp mắt trái nhìn phải xem, cũng học theo đem tay nhỏ bé bỏ vào tay  lão phu nhân, cũng sợ hãi lên tiếng, làm cho lão thái thái yêu thích phải đem nó kéo ôm vào trong ngực kêu ngoan tôn.

Cung Trác Lương ngồi một bên mỉm cười nhìn người một nhà này, nhìn thấy Kiều Ứng Trạch tươi cười nhìn lại mình, trong lòng cũng không khỏi cũng tràn đầy ấm áp, đã từng a, chính mình cũng là một trong những thành viên này, về sau, chính mình cũng đem một lần nữa trở thành một thành viên trong bọn họ.

Thẳng đến khi đưa lão phu nhân các nàng đi xa, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương mới ngồi xe trở lại thành, dọc theo đường đi, Cung Trác Lương đem chuyện của Cung Trác Nghiên nói cho Kiều Ứng Trạch, Kiều Ứng Trạch nghe vậy cũng là thổn thức, bởi vì y hiện tại không tiện ra mặt, cho nên liền để cho Cung Trác Lương chiếu cố mẫu tử các nàng, về phần xử lí Cung gia như thế nào, y đề nghị Cung Trác Lương viết thư báo cho Cung Trác Tường biết.

Nguyên bản Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đều cảm thấy những người Cung gia này là trừng phạt đúng tội, hơn nữa bọn họ sống như bây giờ đã là chịu tội, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ như vậy còn có thể hại người khác, vậy không thể bỏ mặc như vậy, bọn họ có lẽ không có quyền đi chấm dứt sinh mệnh của người khác, nhưng đều là người có quyền lợi.

Cuối cùng, hai người thương lượng để cho Cung Trác Tường tránh khỏi chuyện của tỷ tỷ, chỉ là hiện tại lấy Cung lão gia đến nhà chính hỏi ý kiến, dựa vào chuyện mưu hại chồng, nhà chính có thể thu thập độc phụ Cung phu nhân.

Về tới Bạc thành, trong lòng Cung Trác Lương thủy chung có chút không yên, không đi ăn cơm cùng Kiều Ứng Trạch, mà là một mình đi đến tiểu trạch Cung Trác Nghiên ở, nhưng lúc hắn gõ cửa lại phát hiện cửa không khóa, trong lòng Cung Trác Lương cả kinh vội đẩy cửa chạy vào, chỉ thấy trên tháp thượng bị đẩy ngã Nhược Lam bị buộc thành cái bánh chưng, bên người nàng là Cung Cẩn Hiền khóc không ngừng, mà Cung Trác Nghiên đã không thấy bóng dáng……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play