*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vốn dĩ tân nương kính trà trưởng bối phải đến thỉnh an từng người trong từng viện, nhưng có Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch ở đây, lão phu nhân đem con trai con dâu cũng gọi tới trong phòng mình, để cho cháu dâu kính một chỗ thôi.
Tân nương tử của Kiều Ứng Hiên là Dương Doanh Mạt, trước lễ mừng năm mới là mười tám, nhỏ hơn Kiều Ứng Hiên một tuổi, dung mạo xinh đẹp lộ ra phần anh khí, dáng người cũng là cao gầy cân xứng, nàng lại mang đôi giày cao, so với cô nương phía nam bình thường thì cao hơn nhiều, đứng bên người Kiều Ứng Hiên tuấn lãng, có vẻ cực kì xứng đôi.
Mà không riêng gì Dương Doanh Mạt rất có phong thái đoan trang khí phái của đại tiểu thư nhà giàu, mà ngay cả bốn nha hoàn phía sau nàng, cũng thuần một dạng cao gầy thoải mái, tuy nói dung mạo cũng chỉ là thanh tú, nhưng lại lanh lợi giỏi giang, nhưng đem so với nha hoàn khác, đa số là không phóng khoáng.
Hai người vừa vào nhà, trên mặt của mọi người liền hiện lên tươi cười, nhất là Kiều phu nhân, bộ dáng vui mừng không có nửa điểm che dấu, giống như vị kia không phải là con dâu, mà là khuê nữ của mình, mà ngay cả Kiều lão gia xưa nay yêu sĩ diện, cũng cười tủm tỉm sờ chòm râu, xem ra thật sự rất vừa lòng với cuộc hôn nhân này, so với khi tân hôn của Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, thật đúng là hai bộ dáng hoàn toàn khác.
Chỉ có lão phu nhân, trên mặt tuy rằng cười từ ái, nhưng tầm mặt cũng thường nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, thấy trên mặt hai vợ chồng bọn họ không có dị sắc gì, lúc này mới ngầm thở dài nhìn về phía vợ chồng Kiều Ứng Hiên, cười đoan trang tiếp nhận chén trà, cầm lấy cái hòm trong tay đưa tới, giống như cái năm đó đã đưa cho Cung Trác Lương.
Lão phu nhân đối với vợ của Hiên nhi cũng không có ác cảm gì, chỉ là cảm thấy nàng khí phái như vậy, có chút lo lắng tính tình quá mạnh mẽ tôn nhi áp không được, nhưng đối với con dâu trưởng là Cung Trác Lương, cũng là yêu thương từ trong lòng, phần thân cận này không chỉ là vì hắn đã đến vãn hồi tính mạng của cháu yêu, cũng là bởi vì hắn rộng lượng thông tình đạt lý, còn có chính là rất nhiều ái náy, dù sao Kiều Ứng Trạch đã không thể sinh được con nối dòng…..
Nghĩ như vậy, lão phu nhân đối với chuyện khi họ ra ở riêng, đã đem hơn phân nửa vốn luyến riêng trộm cho vợ chồng bọn họ, càng cảm thấy là làm rất đúng.
Mà khi Dương thị kính đến Kiều lão gia cùng Kiều phu nhân, Kiều lão gia vẫn là có chút bộ dáng đoan chính của cha chồng mà nhận chén trà, Kiều phu nhân cũng là vội vàng nhận lấy, giống như sợ con dâu một đường mệt nhọc, sau đó tự đưa ra bao lì xì, không chỉ là lão phu nhân nhăn mi lại, mà ngay cả Kiều Ứng Hiên vốn đang vui mừng cũng xấu hổ lên, nhịn không được liếc mắt nhìn ca ca cùng tẩu tẩu của mình một cái.
Lúc trước Kiều phu nhân chuẩn bị lễ vật cho Cung Trác Lương là bao nhiêu, người khác có lẽ không biết đến, nhưng Kiều Ứng Hiên lại rất rõ ràng, còn thầm nói có chút ít, mà trước mắt nàng cho Dương thị một bộ trang sức, nhìn sơ qua cũng biết rất quý, đó là để chứng minh địa vị của con dâu trong phủ, làm trò như vậy trước mặt ca ca cùng tẩu tẩu cũng quá đáng đi.
“Tạ ơn bà bà.”
Dương Doanh Mạt thấy bà bà đối với người ngoài bày ra dáng vẻ khoan dung, ngại ngùng cười cười tiếp nhận cái hòm, lúc đưa cho nha hoàn ở phía sau, dư quang quét mắt qua lão phu nhân, thấy vẻ mặt của nàng quả nhiên không đúng, nàng lại hơi hơi động ánh mắt nhìn trượng phu, thấy thần sắc hắn cũng có chút xấu hổ, trong lòng liền rõ ràng, chỉ là nàng mặc dù có cân nhắc, trên mặt nửa điểm cũng không hiện ra, cười yếu ớt để Kiều Ứng Hiên nâng đứng dậy, hướng về phía ca ca cùng tẩu tẩu đi tới.
Trước khi định ra việc hôn nhân này, Dương gia liền cho người đến Bạc thành tra xét qua, cho nên đối với chuyện trong Kiều phủ cũng coi như có hiểu biết không ít, chỉ là sau đó thu người về, không biết đến sự tồn tại của Kiều Mẫn Ngôn mà thôi.
Vợ chồng Dương gia mặc dù có chút nhìn không vừa mắt nhân phẩm của hai vợ chồng đường muội, nhưng thấy nàng cam đoan là ấu tử sẽ kế thừa gia nghiệp, cùng với đem nữ nhi đến nhà xa lạ chịu ủy khuất, không bằng gả đến nhà đương bác hưởng phúc, vì thế cũng liền đáp ứng hôn sự này, mà Dương Doanh Mạt vốn là không thích Kiều Ứng Hiên loại người ‘không làm việc đàng hoàng’, nhưng sau lại nghe nói thanh danh của hắn không tồi, là một người trượng nghĩa hào sảng, cuối cùng cũng đáp ứng…..
Nhớ tới bộ dáng tối hôm qua hắn trịnh trọng thẳng thắng cam đoan cùng mình, Dương Doanh Mạt cúi đầu mím môi, lập tức lại cười yếu ớt nhìn về phía Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương.
“Đại bá* mời dùng trà, đại tẩu mời dùng trà.”
*Đại bá: anh trai của chồng
Người không phải trưởng bối không cần quỳ, cho nên Dương Doanh Mạt trước liền cung kính làm phúc lễ với Kiều Ứng Trạch, sau đó đưa lên chén trà, tiếp theo lại hướng Cung Trác Lương hành lễ kính trà.
Tối hôm qua nghe Kiều Ứng Hiên nói tốt ca ca và tẩu tẩu gần nửa canh giờ, Dương Doanh Mạt đối hai vị này cũng thật sự là tò mò, hơn nữa chuyện ở riêng và đứa nhỏ, nàng đối với hai vị này cũng ẩn ẩn sinh ra loại tình cảm cảm kích, tuy nói nàng cảm thấy trượng phu của mình là một người có trách nhiệm, nhưng nếu thật sự để cho mình vừa vào cửa đã làm nương, nàng thật sự là hòa nhã không được.
“Chúc mừng.”
Cung Trác Lương thấy ‘chị em dâu’ này vẻ mạng mang theo ý thân cận, tuy rằng không biết duyên cớ, nhưng là rất cao hứng nàng không giống người gây phiền toái, Cung Trác Lương không muốn ra vẻ mình rất tự kiêu, cho nên sau khi uống trà liền đứng dậy, mỉm cười đem lễ vật của mình đưa tới.
Đó là một cái dương âm hạp có dây cót được chế tác tinh mỹ, ở hiện đại mà nói đương nhiên là đồ vật rất rẻ, nhưng ở thời đại của Kiều Ứng Trạch, lại là một vật hiếm lạ, nếu nói giá cũng không coi là đáng giá bao nhiêu, dù sao chỉ là đồ chơi, nhưng trân quý ở chỗ là có tiền cũng mua không được, giống như xxx số lượng có hạn ở hiện đại, này là lễ vật năm trước Cung Trác Tường đưa cho hắn, nhưng hắn là một đại nam nhân sao có thể thích thứ này, liền vẫn để trong kho, vẫn là Kiều Ứng Trạch nhắc tới hắn mới nhớ, cảm thấy được tiểu cô nương sẽ thích, mượn đến làm lễ gặp mặt em dâu.
“Cảm ơn đại tẩu.”
Nhìn thấy lễ vật của Cung Trác Lương, Dương Doanh Mạt cũng không giấu được vẻ sáng ngời trong mắt, thanh âm gọi người cũng thêm vài phần thân cận.
Dương Doanh Mạt sinh ra ở quan gia tất nhiên là biết thứ này rất quý, tuy nói không phải đồ chơi đáng giá bao nhiêu, nhưng là thật có thể diện người ta mới có thể tìm kiếm được, riêng điều này, Dương Doanh Mạt đối với cái gọi là đại tẩu xuất thân thương nhân không khỏi lại nhìn cao hơn.
Cung Trác Lương lúc này thật không cố ý làm Kiều phu nhân khó coi, dù sao giá trị của lễ vật này thật sư so với cái năm đó lão phu nhân cho còn kém hơn, chỉ là tiểu cô nương thích đồ chơi thôi, nếu là Kiều phu nhân giống lão phu nhân cẩn thận đàng hoàng đưa lễ gặp mặt, không mượn cơ hội làm mình nan kham, kia lễ vật của Cung Trác Lương không tính là cái gì, nhưng kiều phu nhân bày ra dáng vẻ khoan dung ‘duy ngã độc tôn’, đảo mắt lại bị một cái âm hạp nho nhỏ của Cung Trác Lương áp chế, liền thật sự tự tìm nhục.
“Mới gặp Mạt nhi ta còn nghĩ vóc dáng cao lớn xinh đẹp, hiện nay hai chị em dâu đứng chung một chỗ, mới phát hiện Nghiên nha đầu cao hơn Mạt nhi một chút, trước kia thật đúng là không chú ý, nhìn một hai nha đầu, bộ dáng cũng là xinh đẹp như nhau, lão thái bà ta đây thật là có phúc khí.”
Mắt thấy Kiều phu nhân xoắn chặt khăn tay, lão phu nhân ánh mắt từ ái dừng ở dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Cung Trác Lương, gật gật đầu cười ha ha chuyển đề tài.
Chỉ là lời này có ý tứ khác, vẫn là nhắc nhở mọi người chớ quên quy củ lớn nhỏ, tuy nói hiện tại người thừa kế gia nghiệp chính là vợ chồng Kiều Ứng Hiên, nhưng là không thể quên mất cung kính với vợ chồng trưởng tử.
“Tổ mẫu đương nhiên là có phúc khí…..”
Lão phu nhân vô tâm nói một câu, cũng đem Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch dọa sợ đến tâm động, mắt thấy tất cả mọi người không để ý đến chuyện này, hai người bọn họ mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội thừa dịp vợ chồng Kiều Ứng Hiên quay về viện của mình để người khác kính trà, cáo từ ly khai Đông phủ.
“Xem ra, sẽ không giấu diếm được nữa…..”
Rời khỏi Đông phủ, hai phu phu Cung Trác Lương ngồi trong xe ngựa đều có chút phát sầu, từ dung mạo nói lên, Cung Trác Lương cải trang, dài nhất cũng chỉ được hai năm biến hóa sẽ không quá rõ ràng, nhưng này người cao lên sẽ không thể giấu diếm được nữa, hôm nay lão phu nhân chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng trong lòng mọi người có chú ý, liền dễ dàng phát hiện phương diện này không đúng, dù sao Cung Trác Lương cho dù lấy tên của tỷ tỷ hắn, kia qua năm cũng mới mười sáu, so với em dâu còn muốn nhỏ hơn hai tuổi.
“Nhưng trước mắt đệ đệ mới thành thân, chung quy chờ đến đệ muội có thai, lực cản kế hoạch của chúng ta mới có thể nhỏ đi.”
Kế hoạch trong lời của Kiều Ứng Trạch, đương nhiên chính là làm cho ‘Cung Trác Nghiên bệnh chết’, ý tưởng của bọn họ, tốt nhất là tại lúc Dương thị mang thai thì bị nhiễm bệnh, như vậy lão phu nhân các nàng vì không để ảnh hưởng đến thai phụ, tự nhiên liền kiêng dè sẽ không đi Tây phủ, chớ nói chi là để Cung Trác Lương đến Đông phủ dưỡng bệnh, như vậy liền dẹp yên rất nhiều phiền toái.
Sau đó lại chờ Dương thị lâm bồn thì mắc bệnh qua đời, như Dương thị sinh con trai, chuyện Kiều Ứng Trạch muốn lấy Cung Trác Lương ‘làm vợ kế’, lực cản sẽ giảm đi rất nhiều, nếu là sinh con gái, như vậy bọn họ cùng lắm thì chờ một chút xem, xem tình huống như thế nào mà quyết định.
Tóm lại vô luận như thế nào, hiện tại bọn họ đều phải che giấu thệt kỹ, không thể để thất bại trong gang tấc.
“Lập tức sẽ tới lễ mừng năm mới, cũng chính là năm thứ nhất chúng ta dọn ra ở riêng, thời gian này hai bên đều vội vàng, trừ bỏ tế tổ cũng không có đi lại gì, lại thêm chính là chọn đồ vật đoán tương lai của Mẫn Ngôn, vì đệ muội vào cửa, nghĩ đến tổ mẫu cũng sẽ không đón nó đi Đông phủ, chúng ta tự nói trong phủ của mình, tìm một cái cớ nói ta bị thương chân, không thể diện kiến các nàng là được, thương cân động cốt một trăm ngày, như vậy đến giữa tháng tư, chúng ta liền trực tiếp tránh sang điền trang ngoại thành đi, ngược lại cũng không kém nhiều lắm đâu.”
Cung Trác Lương khoanh chân ngồi lấy tay chống cằm, tự nói ra kế hoạch của mình, nghĩ vừa qua sống một cuộc sống yên ổn, sang năm lại có chút sóng gió, bất quá lại tưởng tượng chỉ còn có hai tháng chính mình liền mãn mười lăm tuổi, cuối cùng có thể……
“Hiện giờ xem ra, cũng chỉ có thể an bài trước như vậy, nhưng thật vất vả cho ngươi phải giả dạng thành hình dáng này.”
Kiều Ứng Trạch cảm thấy Cung Trác Lương an bài thực thỏa đáng, chỉ là thấy hắn nói xong trên mặt lại dẫn theo ý cười, Kiều Ứng Trạch có chút khó hiểu hắn nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
“Không khổ cực, thật sự tướng công, tuyệt không vất vả.”
Cung Trác Lương cười mị ánh mắt đi lên phía trước nghiêng người một cái, liền đem Kiều Ứng Trạch đè lên nhuyễn tháp, làm bộ như bộ dáng mệt mỏi ghé vào trên người y không chịu đứng dậy, kì thật tâm tư đã muốn chuyển đến phương diện phi thường không thuần khiết, mà đối với việc này Kiều Ứng Trạch không hề sợ hãi còn nằm im cho Cung Trác Lương có thể thoải mái nằm úp sấp, nửa điểm ý thức nguy cơ cũng không có a.
Chính là, bọn họ không nghĩ tới, biến hóa đúng là tới nhanh như vậy…….
XXXXXXXXXXXXXXX
Đảo mắt đã là mười sáu tháng giêng, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đón sinh nhật một tuổi của Kiều Mẫn Ngôn, mà bởi vì Cung Trác Lương ở ngày mười hai ‘không cẩn thận’ té bị thương chân, cho nên sinh nhật này không có làm lớn, chỉ là mời vài người bạn thân tụ hợp ở Tây phủ vui chơi náo nhiệt nửa ngày thôi.
Đông phủ bên kia lão phu nhân tự mình đến, cho nên Kiều phu nhân cùng tân nương Dương thị cũng đều theo đến, chính là thân phận đứa nhỏ này đối Dương thị mà nói nhiều ít cũng có chút xấu hổ, nàng cùng Kiều phu nhân lúc Kiều Mẫn Ngôn chọn đồ vật đoán tương lai có cho thêm chút lễ vật, chờ nó bắt lấy hết mới cáo từ rời khỏi, mà lão phu nhân thì ở lại đến hết tiệc mới trở về.
Nói đến việc này, Cung Trác Lương thật sự rất là bội phục dũng khí của Kiều Ứng Hiên a, cư nhiên trong đêm thành thân, liền cùng Dương thị nói rõ thân thế của Kiều Mẫn Ngôn, ý tứ trong lời nói chính là, thừa dịp bọn họ còn chưa có cảm tình, đem chuyện này giáp mặt nói rõ, miễn khó xử về sau, cũng chính thức cam đoan bồi tội, tuyệt đối không cưới vợ bé hoa tâm, mà Dương Doanh Mạt tiểu cô nương này cũng thật là có chủ ý, không biết hai vợ chồng bọn họ nói ra ước định gì, dù sao trên mặt vợ chồng son là thập phần nhu tình mật ý, che giấu người bên ngoài a.
Về phần nói Kiều Mẫn Ngôn chọn đồ vật đoán tương lai, trường hợp kia thật đúng là cực kì thú vị, cũng không biết có phải bình thường Cung Trác Lương giáo dục quá tốt, đứa nhỏ theo chân bọn họ thật sự rất thân, khi ngồi giữa sân chọn đồ vật đoán tương lai thì bắt, cấu, cào, ném trảo, cuối cùng trong tay cái gì cũng không giữ lại, một bên ném còn một bên ngửa mặt nhìn Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, cười kêu một tiếng thật đáng yêu, mà thấy bọn họ không giống bình thường lui tới ôm mình, tiểu tử kia thế nhưng chống tay đứng lên, sau đó uỵch lảo đảo chạy tới trước mặt hai người, một tay ôm lấy Kiều Ứng Trạch chân nhỏ cũng không tha, một tay bắt lấy vạt áo Cung Trác Lương, làm cho tân khách cả phòng đều cười, đều nói đứa nhỏ này về sau nhất định là cực hiếu thuận, ở trong mắt nó cái gì cũng đều kém hơn cha mẹ.
Tuy nói bất quá chỉ là nói cát tường, nhưng nghe thật làm cho người cao hứng, Cung Trác Lương thiếu chút nữa ôm lấy đứa con hôn lấy, cũng may mắn hắn còn có chút tự chủ, nhớ rõ chân của mình còn bị thương, để cho Kiều Ứng Trạch đem đứa nhỏ ôm lại giau74 phòng chọn đồ vât.
Mà Kiều Mẫn Ngôn lại khi cùng bọn họ ngoạn, nó đúng là rất nghịch ngợm, liền đứng lên muốn chạy đến bên người bọn họ, cười khanh khách rất là vui.
Sau hai lần như thế, Kiều Ứng Trạch thật sự không có biện pháp, liền cùng nó ngồi trên mặt đất. Lúc này tiểu tử kia cuối cùng cũng thành thật, bắt đầu ngoạn gì đó trên mặt đất, thập phần đương nhiên bắt một cái ném một cái, ném bất động liền đẩy ra, sau đó bắt lại vứt nữa…. Rốt cục, thời điểm mọi người tươi cười, tiểu tổ tông ngoạn mệt mỏi liền ôm một thanh tiểu loan đao tựa vào đùi phụ thân mình ngủ.
Đem mọi người chúc mừng sau này sẽ làm tướng quân cười ứng đối, trong lòng Cung Trác Lương kỳ thật là có cân nhắc, đứa nhỏ này không phải muốn làm cái gì đại tướng quân a, hắn là thấy thanh loan đao đó màu sắc rực rỡ bảo thạch lóe sáng mới cầm lấy, trẻ nhỏ thời kì này đúng là thích những thứ lóe sáng rực rỡ như vậy.
Qua lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Kiều Mẫn Ngôn, ‘Cung Trác Nghiên’ chân bị thương ở trong nhà tĩnh dưỡng, Cung Trác Lương cũng là có thể ra ngoài tát hoan, hiện giờ quyển sách thứ nhất của hắn đã chính thức kết thúc hơn một năm, toàn bộ bản hậu kì cùng bìa cứng đang là thời kì rực rỡ, hắn công tác thống kê tiền lời của hiệu sách cùng điền trang các nơi, thật sự là càng tính càng sảng khoái a, mà ngay tại lúc hắn cân nhắc mười lăm tháng hai là sinh nhật của mình sẽ trải qua như thế nào, Kiều Ứng Hiên lại phái người tới nói, ngày mai hắn cùng thê tử cùng nhau đến phủ thăm bọn họ…….
Cung Trác Lương nhìn nhìn ngày, thầm nghĩ ngày mai ngày sáu tháng hai, này cũng không đúng a, không phải cuối tháng mới đến thăm sao, hiện tại lại vội đến đây, chớ không phải xảy ra chuyện gì?
=^=^=^=^=
PH:Háp pi niu dia~~~~~~~~~~~~~~~~~ hihihiihi
*Âm dương hạp: theo gg ca ca thì nó thế này nè, giống như hộp âm nhạc í kéo dây cót là nó xoay xoay các kiều