Leo không phải đang trách Lục Sướng, cũng không phải ghét bỏ, ngay từ đầu, y chỉ có trách bản thân, tự trách mình không có năng lực cứu hắn, tự trách mình đưa hắn cho người khác.

Lục Sướng nắm tay y không buông, chờ Leo kể xong, hắn vẫn không buông tay.

“Ta muốn kể cho ngươi một câu chuyện cổ, có lẽ có những điểm ngươi nghe không hiểu, bất quá ý tứ đại khái ngươi sẽ hiểu.”

“Có một giống cái, lúc nàng đi ngoài gặp phải một giống đực rất xấu xa, giống đực kia muốn quấy rối nàng, mà nàng đã có bạn lữ. Nàng không biết đã dùng biện pháp gì mà liên lạc được với bạn lữ, nhưng bạn lữ lại ở rất xa, không thể đến cứu nàng, đành phải nói với nàng ‘đừng phản kháng’.”

“Còn có hai giống cái, các nàng đều nói một đứa bé là con của mình, hai người bên nào cũng cho là mình phải, đứa bé cũng quá nhỏ, không có cách nào phân biệt. Có người ra chủ ý, hắn để cho hai giống cái lần lượt bắt lấy hai tay đứa nhỏ này, ai khí lực lớn, kéo được về phía mình, thì người đó thắng. Cuối cùng một trong hai giống cái thả tay, nhưng người ra chủ ý lại nói đứa nhỏ là con của giống cái đã buông tay. kia ”

“Hai câu chuyện xưa này còn có phần sau. Giống cái trong chuyện xưa thứ nhất được cứu, không bị xâm phạm, nàng sau đó hỏi bạn lữ, vì sao lại nói nàng đừng phản kháng. Bạn lữ nói, ta sợ ngươi không thuận theo, hắn hung tính quá, giết ngươi mất. Cho dù ngươi thống khổ, ta cũng không muốn ngươi chết. Ta tin tưởng, chỉ cần ngươi còn sống, về sau ta sẽ khiến ngươi quên dần chuyện này đi, để ngươi sống vui vẻ.”

“Người ra chủ ý trong chuyện xưa thứ hai giải thích, giống cái buông tay kia, không phải khí lực không đủ, mà nhìn thấy bộ dáng đứa bé bị kéo đau đớn, thà rằng không nhận con mình, còn hơn nhìn nó chịu khổ.”

“Leo, nói nhiều như vậy, ngươi hiểu được ý của ta chưa?”

Leo nhìn hắn, đáy mắt một lần nữa dấy lên lửa hy vọng, Lục Sướng biết, y đã hiểu.

Có một loại tình yêu có tên là buông tay. Lục Sướng trước đây nghe câu hát đó, vẫn luôn khinh thường. Thích một người, sẽ tự tranh thủ, vì sao phải buông tay? Nhưng nhìn vết thương trên tay Leo, hắn đã hiểu.

Hắn ở trong động của Mộ Liên hai ngày hai đêm, Leo rốt cuộc là ôm tâm tình thế nào mới sống qua hai ngày này? Phải dùng lực đạo thế nào mới có thể làm thân thể rắn chắc của y bị thương thành như vậy?

Hắn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, rầu rĩ, phát không ra tiếng. Hắn chỉ có thể cúi đầu, thương tiếc hôn vết thương trên tay Leo.

Miệng vết thương đã kết vảy, nhưng Lục Sướng vẫn thật sự hôn nhẹ, giống như liếm hôn như vậy có thể làm cho miệng vết thương của Leo khôi phục nhanh hơn một ít. Kỳ thật động vật bị thương sẽ dùng cách liếm để trị liệu, bởi vì như vậy có thể cầm máu sát trùng, tránh uốn ván, nhưng nếu miệng vết thương đã kết vảy, có liếm cũng vô dụng. Lục Sướng vẫn muốn làm như vậy, lòng hắn đang phiếm đau, thầm nghĩ hôn lên vết thương vì hắn mà có, thầm nghĩ nương theo động tác để vuốt lên vết sẹo trong lòng Leo.

Yêu thương một nam nhân, một giống đực, một thú nhân cường tráng đến không thể cường hơn, chuyện này đối Lục Sướng là trải nghiệm chưa từng có, nhưng Leo, đáng cho tim hắn đập nhanh vì y.

Mắt Leo không hề chớp, nhìn trọn động tác cùng thần thái Lục Sướng vào trong mắt, hô hấp dần dần dồn dập, muốn hung hăng ép Lục Sướng vào trong cơ thể, nhưng lại không dám kinh động hắn.

Lục Sướng nhận thấy sư tử cứng ngắc, hắn buông ra bàn tay đáng thương kia, mở hai cánh tay, cố sức ôm lấy Leo, ôm lấy thân thể y, nhưng thân thể Leo quá mức cường tráng, hai tay ôm lên có điểm cố sức.

Quên đi, vẫn là hắn được ôm thì đỡ hơn, dù sao hắn cũng khá nhỏ nhắn. Lục Sướng buông Leo ra, đổi thành rúc vào trong ngực y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực kiên cố. Ngón tay trắng nhỏ trên da thịt màu đồng cổ, màu sắc rõ ràng. hầu kết Leo không ngừng rung động, vẫn không dám chủ động chạm vào hắn.

“Nếu đổi thành ta, nhất định cũng sẽ lựa chọn giống ngươi. Leo, ngươi không muốn ta chết, không phải là có niềm tin sẽ làm cho cuộc sống của ta về sau sẽ quên đi chuyện đã xảy ra ngày đó sao? Hiện tại ngươi không an an ủi ta, chẳng lẽ còn muốn ta an ủi ngươi?” Sư tử này… bình thường tích cực như vậy, hiện tại lại còn muốn hắn làm rõ, ai… Tương lai vất vả rồi.

Tương lai? Lục Sướng kinh ngạc, mình thế mà đã bắt đầu nghĩ đến tương lai, chẳng phải chứng tỏ muốn ở bên sư tử này sao? Không ổn, có một số việc phải nói rõ ràng mới tốt.

Mà bên này Leo nghe Lục Sướng nói xong, lộ ra thần sắc mừng như điên, nặng nề bắt lấy bàn tay Lục Sướng không an phận, áp đảo hắn, đáy mắt mang theo nồng đậm dục vọng.

“Ta có một vài chuyện phải nói rõ, ngươi trước hết hãy nghe rồi quyết định có chạm vào ta hay không.”

“Ngươi chạm ta rồi thì không được nhìn người khác, một khi đã chạm chính là liên kết cả đời. Nhưng ngươi phải biết rằng, ta không thể sinh con, không thể giúp ngươi sinh sản đời sau. Như vậy, ngươi cũng muốn sao?” Hỏi câu cuối cùng, giọng còn có chút phát run, hắn đang sợ! Hắn đang sợ sư tử mà mình vẫn khinh thường này sẽ không cần hắn! Bắt đầu từ khi nào, hắn đã cho đi nhiều tình cảm như vậy?

Sắc mặt sư tử hơi hơi trắng bệch, y nhìn Lục Sướng thật lâu, thời gian chờ đợi làm cho Lục Sướng hít thở không thông.

Cuối cùng Leo gắt gao ôm hắn vào trong ngực, lực đạo kia, giống như muốn khắc hắn vào trong lòng.

Hôn nhẹ tóc mai của Lục Sướng, Leo nói: “Muốn thì cướp về một đứa, không thì chỉ cần hai người, có gì đâu.”

Cướp… Kỳ thật ngươi có thể nói nhận nuôi hoặc kiếm con nuôi, không cần trắng ra như vậy. Trong lòng Lục Sướng thở dài thật mạnh, người hắn thích, háo sắc, bá đạo, vô lại, còn có điểm tự kỷ. Rối rắm nhất, y là giống đực.

Hoàn toàn không hợp gu của hắn a… Hắn thích nữ nhân nhỏ xinh nhu thuận tỉ lệ dáng người đều đặn, cố tình lại lật thuyền trong mương trong tay một sư tử.

Ông trời không biết từ khi nào lại thích đùa như vậy, khiến ngươi vừa bất đắc dĩ lại có chút vui mừng…

Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Leo kiên định, dùng sức thở dài. Hắn xong rồi, trước đây hắn thường thích kết giao một đoạn thời gian đã, về chuyện nam nữ, cứ cảm thấy thuận theo tự nhiên thì hơn, quá nhanh sẽ có cảm giác không theo kịp. Nhưng hiện tại vừa mới xác định tâm ý, Leo đã muốn…

Quên đi quên đi, hiện tại không riêng gì Leo muốn hắn, ngay cả hắn cũng rất muốn có được Leo.

Vì thế ôm lại thật mạnh, có chút lo lắng nói: “Ta biết ngươi muốn làm cái gì, ta hiện tại kỳ thật cũng rất muốn. Chỉ là… Ta rất yếu ớt! Ngươi nhất định phải nhẹ nhàng, chỗ nào không biết ta dạy cho ngươi, có gì không hiểu nhất định phải dừng lại, nếu không… Ta sẽ chết, thật sự sẽ chết!”

“Sinh con có thể sẽ chết người, chưa từng nghe nói làm cũng sẽ chết.” Bá đạo ở trước ngực Lục Sướng lưu lại dấu vết, chứng minh chủ quyền.

“Người khác không ta có! Còn có một chuyện, vốn ta rất không chắc Mộ Liên có làm cái gì với ta hay không, bởi vì khi đó ta vẫn luôn hôn mê. Nhưng, hiện tại ta nghĩ rõ ràng rồi, Mộ Liên tuyệt đối không làm gì. Bởi vì nếu hắn làm, ta nhất định sẽ có cảm giác, nhất định sẽ đau đến chịu không nổi!” Thật dùng sức hôn lại, nói đến kỹ xảo hôn hắn cũng không kém, đáng tiếc trên người Leo rất rắn chắc, rất khó lưu lại dấu vết.

“Ngươi chắc chắn?” Leo chút không che giấu mình nghe tin đó rất vui sướng, trong mắt chớp động quang mang vui sướng.

“Chắc chắn. Hơn nữa chờ qua đêm nay, ngươi cũng sẽ chắc.” Qua đêm nay, hắn có thể sẽ lĩnh lồng cơm về với ông bà luôn ấy. Quên đi, hắn chấp nhận, đau thì cứ đau đi.

Thở hổn hển đặt Lục Sướng trên da thú, còn chờ cái gì? Đêm nay nếu không làm, còn là Leo y sao? Thuần thục vuốt ve Lục Sướng, kỳ thật trước đó y động tay động chân, Lục Sướng đã sớm bị xem hết sờ hết, hiện tại quả thật như đang về nhà vậy, ngựa quen đường cũ, mẫn cảm thế nào xúc cảm tốt ra sao, y biết hết a!

Chỉ là… Thật sự đến lúc rồi, y do dự, y mơ hồ, y khó hiểu, y…

“Ngươi suy nghĩ cái gì!” Lục Sướng giận. Đừng có chơi trò đó nha, trêu chọc người ta muốn ngừng mà không được, chính y đột nhiên dừng tay. Hạ quyết tâm làm thụ hắn dễ dàng sao? Nhìn, nhìn, nhìn cái gì vậy? Cẩn thận ta công ngươi đó!

“Rốt cuộc… Ở đâu?” Leo thật khiêm tốn rất không ngại học hỏi.

“Ở… đây, là ở đây…”

“Đây… được hả? Quá nhỏ rồi đó?”

“Ta cũng biết nhỏ a… Chính, chính là đây. Ngươi nhất định phải nhẹ nhàng, thế giới khổ bức này ngay cả thuốc bôi trơn cũng không có… Ngươi phải nhẹ nhàng a!” Trộm liếc mắt một cái, quào! Kích thước rất không thích hợp, hắn nhất định sẽ lừng lẫy hy sinh…

“Nó… Không thể đút vào mà!” Leo cũng nhìn ra vấn đề kích thước.

“Vậy… Ngươi nghe ta chỉ huy, trước hết như vậy… rồi như vậy… Đúng đúng đúng! Đau đau đau, ngươi nhẹ tay chút! Chậm rãi đút ngón tay, sau đó thêm dần.” Trời ạ! Có tiểu thụ nào vất vả như hắn nữa không? Còn phải tự mình chỉ đạo? Đây là giáo dục hả? Nhưng rốt cuộc là ai dạy ai?

“Đúng này… Lớn hơn rồi.”

“Ngươi chậm một chút, còn có thể lớn hơn nữa.” Lại liếc mắt một cái, có lớn hơn cũng không đủ a… Hắn hiện tại cũng có được đổi ý không?

Hai người đều là tay mơ, Lục Sướng cũng may còn kiến thức nửa vời, Leo thì hoàn toàn không hiểu, bọn họ cùng tìm hiểu lĩnh vực lạ lẫm này.

“Tốt lắm tốt lắm, giờ sắp đủ lớn, đại khái có thể rồi. Ngươi chậm một chút nhẹ một chút, ta sẽ thích ứng một chút. Kháo! Đau quá đi!” Lục Sướng nhe răng nhếch miệng nghiến răng, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh nữa, thật sự có chút giống ác quỷ từ địa ngục. Đêm động phòng hoa chúc, đổi thành quỷ tân nương rồi sao? Không đúng, quỷ tân lang mới đúng.

Leo không giống hắn, bắt đầu y còn có chút không thích ứng, nhưng sau khi hoàn toàn quen rồi, động tác thật lưu loát a, nào còn chút bộ dáng tay mơ?

“Ê ê ê! Đã nói là nhẹ một chút, chậm một chút! Ngươi…” Cái miệng vẫn kêu khổ thấu trời bị hôn, Leo ôm hắn, đáy mắt tất cả đều là ý cười.

Hừ! Bắt nạt hắn? Kỹ thuật hôn của hắn cũng không kém, không phải là môi lưỡi tương giao sao? Hắn cũng chọc! Chỉ là…

Leo đầu lưỡi ngươi cũng quá dài rồi đó? Chuyện này làm cho hắn thật bị động? Nên có điểm nào đó để hắn chiếm thượng phong đi chứ?

Dù Leo tận lực khống chế, hắn vẫn rất thống khổ, Leo thấy hắn khổ sở không còn kiên trì, vội vàng xong việc.

Tình cảm mãnh liệt qua đi Lục Sướng thở hổn hển chăm sóc hoa cúc, rúc trong lòng Leo nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi chờ đó, lần tới ta đến!”

Thân hình Leo hơi hơi chấn động, nụ hôn lửa nóng tiếp theo dán lên mặt trên Lục Sướng, dày đặc dàn trải hôn. Từ trán, mắt, mũi đến môi, đều như chuồn chuồn lướt nước, như đang an ủi lại giống như khiêu khích. Dưới mưa hôn thuần thục của y, Lục Sướng rất nhanh lại mềm nhũn ra.

“Đừng đừng không được! Làm thêm nữa ta thật sự sẽ chết! Tuyệt đối không được, ta về sau phải học cách tiết chế. Thanh tâm quả dục, tâm lý sáng trong có biết là gì không? Dâm dục đứng đầu vạn ác có biết là gì không? Đáng giận a! Ngươi đừng mơ tưởng chạm ta nữa… A…” Giọng lại bị chặn, hắn trừng mắt nhìn Leo, trừng trừng trừng! Trong mắt ánh lửa văng khắp nơi, Leo ngươi thế mà còn dám, ngày mai ngươi chết chắc rồi!

Khụ khụ! Bên ngoài mưa đổ, trong phòng lửa cháy.
Các nàng đã đến được chương truyện mang tính chất quyết định khiến ta edit bộ này rồi đó:v:v:v

Chính vì đọc QT đến chương này mà ta cầm lòng ko đặng mới làm nó đó, đoạn kể chuyện xưa làm ta xúc động kinh khủng ấy TT^TT

Có ai cũng như ta ko????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play