Lục Sướng tìm không thấy Leo, hắn lật tung cả bộ lạc Viêm Hoàng, huyên náo cho gà bay chó sủa, trừ bỏ cái chỗ cho thú nhân “đã kết hôn” tụ tập trong truyền thuyết kia, hắn ngay cả nhà cây của Rick cũng đã bới móc rồi.
Rick lúc ấy nằm ở trong nhà gỗ toàn thân xích lõa vẻ mặt thú dục nhìn, hắn ngay cả cảm giác sợ cũng không có, chỉ phiền lòng nói câu “Không có thời gian nháo cùng ngươi đâu” rồi bước đi, càng thú vị là, đối với hành động gần như là tự đưa đến cửa này của hắn, Rick chỉ nhíu mày, không nhào lên hay làm chút chuyện rating cao gì, mặc dù thoạt nhìn từ vẻ mặt của người kia thì rất muốn làm như vậy.
Thế giới này giống như đã thay đổi, không phải thế giới hắn quen thuộc trước kia. Kỳ thật thay đổi chỉ có mỗi Leo, nhưng hắn cảm thấy cả thế giới không còn như trước.
Chạy đến chỗ Rick, là bởi vì hắn biết Leo tuy rằng không chịu gặp hắn, nhưng nhất định đang âm thầm theo dõi hắn, Lục Sướng thậm chí còn nghĩ, nếu Rick có ý đồ xâm phạm hắn, Leo có thể giống như ban đầu đột nhiên chạy đến, ôm hắn vào trong ngực hay không?
Nhưng Leo không xuất hiện, bất quá Lục Sướng biết, y nhất định ở gần đó, nếu không Rick không có khả năng thả hắn đi.
Để tìm người, ngay cả chuyện như thế này cũng đã làm, đầu hắn nhất định đã hỏng rồi. Lục Sướng kết luận vì bản thân khác thường trong đoạn thời gian này.
Hắn… Có lẽ chỉ là cảm thấy khó chịu đối với kiểu rời bỏ không minh bạch thế này thôi, cho nên mới chấp nhất tìm người như vậy. Nhưng Leo đến tột cùng vì sao đột nhiên né tránh hắn? Lục Sướng sau khi trải nghiệm ba nghĩ bốn nghĩ năm nghĩ, cảm thấy có thể liên quan rất lớn đến cái người tên Mộ Liên kia. Chính vì sau khi Mộ Liên trị bệnh cho hắn, Leo liền mất tích.
Hắn muốn tìm Mộ Liên để hỏi rõ ràng.
Mấy ngày nay hắn bắt đầu tiếp xúc mật thiết cùng giống cái độc thân, bởi vì mấy giống cái này thoạt nhìn rất có hứng thú với Mộ Liên, nhất định sẽ tìm cách tiếp cận người kia. Quả nhiên mấy giống cái có tâm tư riêng kia tự giác tìm đến Star, nói là muốn giúp Mộ Liên chăm sóc người bệnh, trẻ em sinh bệnh rất nhiều, một mình người kia nhất định rất bận rộn. Hơn nữa nghe nói Mộ Liên còn muốn điều chế một ít dược vật dự phòng, để tránh người lớn cũng sinh bệnh.
Lục Sướng đi theo các giống cái tới nơi duy nhất trong bộ lạc hắn không đến, nơi này mọi người không gọi là nhà cây, mà dùng củi kiến tạo phòng ở rắn chắc, Mộ Liên đang ở một gian phòng trong đó xem bệnh cho đám trẻ.
Hắn rốt cuộc thấy rõ ràng người trong truyền thuyết kia, cho dù hắn lấy thẩm mỹ hiện đại xem đến xem lui, cũng không thể không nói, Mộ Liên rất đẹp.
Mái tóc dài màu bạc xõa bên hông, thoạt nhìn thẳng tắp suôn mượt, không giống Leo, tóc tuy rằng dài, nhưng luôn lộn xộn, rậm rạp rối bù xõa khắp nơi. Khác phần đa thú nhân, màu da Mộ Liên trắng hơn, lộ ra sự lạnh lẽo. Đẹp thì có đẹp, đáng tiếc môi mỏng vô tình.
Mộ Liên giống khối lãnh ngọc, tản ra hàn ý, có thể làm nguội ngay cả người nhiệt tình nhất.
Trong các thú nhân Lục Sướng lần đầu tiên gặp người như vậy, nếu nói Leo là lửa, vậy Mộ Liên chính là băng, hoàn toàn là hai dạng người khác nhau.
Nắm lông trên đầu đứa nhỏ kéo lên, nắm chặt cằm, mặc kệ đứa nhỏ kia có giãy dụa hay không, trực tiếp đổ nước dược vào trong miệng.
Lục Sướng mơ hồ cảm thấy động tác này rất rất quen thuộc, hơn nữa sau gáy lại đau nhức, chắc không phải khi mình hôn mê người này cũng đút dược cho mình như vậy đó chứ? Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ lông xù kia nhăn thành một đoàn, mặt hắn vặn vẹo cả lại, người này, có phải hơi thiếu y đức quá không vậy? Thế không thể xem như đút dược, nên gọi là rót dược ấy.
Rót xong dược, Mộ Liên đứng dậy, thản nhiên nói một câu với mẫu thân đứa nhỏ: “Về sau cứ như vậy, vài ngày thì tốt rồi.”
Người mẫu thân tự nhiên là ngàn ân vạn tạ, biểu cảm nhìn Mộ Liên cũng mang theo một tia sùng bái, bạn lữ của nàng ở bên cạnh ôm nàng vào trong ngực, vẻ mặt khó chịu nhìn Mộ Liên.
Còn có đám giống cái độc thân kia, các nàng líu ríu chạy tới, chủ động giúp Mộ Liên thu thập dược thảo. Vẫn luôn là giống đực liều mạng theo đuổi giống cái, giờ trái lại giống cái theo giống đực, Lục Sướng lần đầu tiên thấy. Người này quả thật chính là thần tượng siêu sao trong thế giới thú nhân, chẳng lẽ nữ nhân chính trời sinh thích kiểu đẹp trai băng sơn sao? Ngay cả thú nhân cũng không phải ngoại lệ?
Mà Mộ Liên đối với tình huống này hình như rất quen thuộc, các giống cái hành động thế nào cũng không vào được đáy mắt, chỉ khi nhìn đến Lục Sướng, tầm mắt hơi hơi dừng lại một chút, sau đó liền dời đi, không có nửa điểm lưu luyến.
Lục Sướng hành động thật khác người, khi bọn Aids đều vội vàng để dán dính lên, tự thân hắn đứng ở một bên, nhìn chăm chú đánh giá Mộ Liên, nghĩ xem trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho Leo trở nên khác thường như vậy. Trên người Mộ Liên, nhất định có đáp án.
Đứa nhỏ kia sau khi uống thuốc liền ngủ, mà Mộ Liên cũng định đến chỗ kế tiếp. Khi đứng dậy đi qua Lục Sướng, dừng lại, nói với hắn: “Ngươi đừng đi theo, sẽ bị lây bệnh.”
Sự chú ý khác thường này trước giờ không hề có, làm cho nhóm giống cái còn lại đều trừng mắt nhìn Lục Sướng, Aids vẻ mặt khó chịu vỗ bộ ngực thật bằng phẳng của Lục Sướng một cái: “Sao người nào lão nương coi trọng cũng coi trọng ngươi vậy nhỉ?”
Lục Sướng rất bình tĩnh đi ra từ trong bụi cỏ phía ngoài phòng, lau lau máu mũi trên mặt, vỗ vỗ bụi trên người, âm thầm may mắn mình đứng ở cửa, nếu không va lên vách tường, có thể sẽ nội thương, lực Aids vẫn lớn như vậy.
Thấy bộ dáng hắn chật vật, Aids có chút hối hận, đang muốn tiến lên xem hắn có trọng thương gì không, có một người còn nhanh hơn so với nàng.
“Để làm gì?” Lục Sướng nhìn một đống cây cỏ trước mắt.
“Cầm máu.”
“Không cần.”
“Tùy ngươi.”
“Ngươi nợ ta một lời giải thích.” Lục Sướng không nhận dược thảo, mà nhìn Mộ Liên.
“Leo chưa kể?”
“Ta mấy ngày nay không gặp y.”
“Không liên quan gì đến ta.” Mộ Liên để dược thảo bên chân Lục Sướng, xoay người đến nơi khám kế tiếp, phía sau đi theo một đám em gái cường hãn, cùng lòng đố kị hừng hực của toàn thể giống đực.
Lục Sướng nhíu mi nhìn dược thảo trên mặt đất, đối với hành vi của Mộ Liên cảm thấy khó hiểu. Thoạt nhìn người kia hẳn là rất không muốn tiếp xúc với mình, nhưng vì sao lại biểu hiện ra sự quan tâm không bình thường? Cái loại quan tâm này, như thể rất không tình nguyện, nhưng lại phải quan tâm vậy.
Mặc kệ mục đích của Mộ Liên thế nào, tình huống hiện tại đều rất tệ, Lục Sướng đã thấy ánh mắt muốn giết người của các giống cái.
Trừng mắt nhìn dược thảo trên mặt đất, Lục Sướng cuối cùng vẫn nhặt lên, dù sao đây là thứ hữu dụng, không thể lãng phí.
Mộ Liên rõ ràng không muốn để ý tới chuyện này, hắn lại không có bản lĩnh bức cung, nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải dùng chủ ý tệ hại buổi sáng nghĩ ra kia sao? Vạn nhất không chuẩn bị cho tốt, phản hiệu quả là toi.
Cầm dược thảo đi ra khỏi nơi thú nhân “đã kết hôn” tụ cư, một người khoanh tay trước ngực nhìn hắn.
“Ngươi ngủ cùng Mộ Liên?” Rick hỏi trắng ra.
“Nơi này có vẻ không cho giống đực độc thân tùy tiện tới.” Lục Sướng nhướng mày, cùng người kia đối chọi gay gắt, hắn hiện tại càng ngày càng không sợ hãi thú nhân nữa.
“Vì sao giống cái các ngươi đều thích tên kia? Sức không mạnh, vóc dáng còn lùn. Cả ngày mặt vô cảm, giống người chết ấy.” Vóc dáng Mộ Liên cũng cũng chỉ cao hơn so với Aids một chút, Lục Sướng thoạt nhìn chiều cao đó xem như phi thường tiêu chuẩn, nhưng so với thú nhân giống đực, quả thật hơi lùn.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Hai người đối thoại rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, Rick híp mắt suy nghĩ một lát, mới nói: “Ngươi buổi sáng nhiệt tình như vậy, đáng tiếc lúc ấy Leo ở đó, cô phụ một phen tâm ý của ngươi. Hiện tại…” Hắn liếm liếm môi.
Lục Sướng lui về phía sau hai bước, phía sau là nơi thú nhân”đã kết hôn” tụ cư, hắn hoàn toàn có thể xoay người trở lại, Rick cho dù theo tới, cũng sẽ không ở trong đó làm cái gì hắn. Nhưng hắn chỉ muốn đánh cuộc một phen, xem thử nếu mình thật sự bị Rick bổ nhào lên, tên khốn kiếp nào đó còn có thể trốn tránh hắn nữa không! Buổi sáng hắn đã nghĩ làm như vậy, nhưng Rick lúc ấy không hề động thủ. Mà hiện tại Leo không ở đây, nếu y tới chậm hoặc là không đến…
Tim hắn đập thật sự nhanh, không rõ mình vì sao phải mạo hiểm thế này. Sư tử kia không đến quấy rầy hắn, chẳng phải là rất tốt? Dù sao hắn đã sớm muốn cắt cái đuôi Leo này đi, khó được tự y buông tay, vì sao còn muốn tìm y trở về.
Đáp án đã sinh động, Lục Sướng nắm chặt phần ngực áo, mơ hồ cảm thấy hô hấp có chút dồn dập. Hắn nhìn vào mắt Rick, cười: “Cũng tốt, ta thật ra muốn xme thử người ngoài Leo là cảm giác gì.”
Rick cũng cười, trên khuôn mặt màu mật ong hơn một tia đắc ý, ôm chầm bả vai Lục Sướng, nói: “Nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Lục Sướng cố nén xúc động phủi đi cái móng vuốt kia, thử hỏi: “Ngươi vì sao lại cho rằng ta cùng Mộ Liên làm?” Trực giác nói cho hắn Rick có thể biết một vài thứ.
“Ngươi hiện tại ở cùng ta, còn nghĩ đến y? Ta thật hoài nghi, Mộ Liên có cái gì hay, bộ dáng còn khó coi, vì sao nhiều giống cái tranh cướp hắn như vậy?” trong giọng nói của Rick mang theo một tia hờn giận.
Mộ Liên bộ dáng khó coi… Lục Sướng xác định đây là ghen tị trần trụi. Có lẽ hắn cùng với thẩm mỹ của thú nhân có điểm bất đồng, đã có thể khiến Aids nổi máu ghen, hắn có thể xác định giống cái trong mắt Mộ Liên cùng trong mắt hắn không khác là mấy, về phần trong mắt giống đực…
“Ngươi muốn ở đây? Nơi này cách chỗ bọn họ quá gần.” Bị Rick siết, hắn vội vàng đẩy ra.
“Vậy ngươi muốn ở đâu?” Rick đã động tình, hơi thở có chút thô.
“Tới nhà cây, ta không thích bị người khác nhìn thấy.”
Lục Sướng cắn răng, vạn nhất lần này hắn thua cuộc, nên làm sao bây giờ? Hắn không nghĩ đến hậu quả, này cũng là lần đầu tiên hắn làm việc không suy tính, hắn chỉ muốn biết, Leo có đến hay không.
“Được.” Rick tạm thời đè nén tình dục, khiêng Lục Sướng lên chạy về hướng nhà mình. Thú nhân thật sự là không có mấy sai biệt, phương thức cõng ai, ôm ai, bọn họ đều khiêng cả.
Khi hắn bị Rick đặt trên mặt gỗ lạnh lẽo, hắn bắt đầu hoài niệm da thú mà Leo trải ở dưới thân hắn. Leo biết hắn không phải thật sự sợ lạnh, mỗi lần đều sẽ nhẹ nhàng đặt hắn trên da lông mềm mại, dùng ánh mắt biết nói khát cầu hắn, mà hắn vẫn chưa từng để y như nguyện. Hiện tại, hắn lại cùng với kẻ trong mắt chỉ có dục vọng nảy sinh quan hệ, mãi đến giờ khắc này, hắn mới biết được, cho tới nay, Leo đối với hắn ôn nhu cỡ nào, Leo nhẫn nại vất vả bao nhiêu.
Tay Rick lành lạnh, cho dù động tình, tay hắn vẫn như trước lạnh như băng. Phát hiện mình không thể xé rách quần áo của Lục Sướng, Rick nhíu nhíu mày, rất nhanh liền nhìn ra cách, cởi áo sơ mi từ trên đầu Lục Sướng. Ngón tay xoa lồng ngực trắng nõn, tiếng hít thở lại nặng hơn.
Lục Sướng yên lặng nhắm mắt lại, Leo, ngươi có biết ta ở trong này không? Ngươi có đến không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT