người dịch: idlehouse

Lúc mới lên lớp 9, Trần Tinh Trạch nói với bố cậu: “Con muốn thi vào Trung Học Thực Nghiệm với tư cách là chiêu sinh năng khiếu âm nhạc.”

Bố mẹ cậu hơi ngạc nhiên, nhưng tỏ thái độ rất hoan nghênh đối với quyết tâm này của cậu.

Thực Nghiệm là trường trung học tốt nhất trong toàn thành, thậm chí có thể nói nó là tốt nhất trên toàn tỉnh cũng không ngoa, đòi hỏi thành tích rất cao. Cuộc sống ở cấp 2 của Trần Tinh Trạch hầu như là dồn hết sạch tinh lực vào Vưu Tiểu Lâm, con đường học hành chỉ dựa vào chút thông minh để qua cửa, điểm tuy không đến nỗi dưới trung bình, nhưng cũng không đạt được yêu cầu của Trung Học Thực Nghiệm.

Ngô Hàng Chi và Trần Hà vốn muốn cho cậu đi học một trường trung học tư thục nằm trong tầm khả năng của cậu, không ngờ Trần Tinh Trạch lại tự mình đề nghị thi vào Trung Học Thực Nghiệm, lại còn đòi vào với tư cách là chiêu sinh có năng khiếu âm nhạc

“Nếu dùng thành tích của con để thi vào thì rất miễn cưỡng, nhưng nếu mang thân phận chiêu sinh thì số điểm tiêu chuẩn sẽ thấp hơn không ít, con sẽ có cơ hội rất lớn.” Trần Tinh Trạch rất ít khi nào nói chuyện một cách nghiêm túc kiểu này với bố mẹ cậu, thái độ của Ngô Hàng Chi và Trần Hà cũng nghiêm trang hẳn lên.

“Trung Học Thực Nghiệm…… Trước đây bố và mẹ con cũng chưa tìm hiểu nhiều cho lắm, chỗ đó có tuyển học sinh theo năng khiếu âm nhạc à?”

“Dạ, ba người.” Cậu đã tìm hiểu cặn kẽ. Không chỉ về chiêu sinh, mà ngay cả nội dung thi của từng năm đều đã hiểu rõ từ đầu tới cuối.

“Nếu mà thi được vào Trung Học Thực Nghiệm thì khẳng định là tốt nhất.” Ngô Hàng Chi nói, có thể là bà cảm thấy Trần Tinh Trạch hơi nghiêm túc quá độ, vỗ vỗ vai của cậu, “Con cũng đừng mang áp lực quá nặng nề, chỉ cần cố hết sức mình là được. Có điều sao tự dưng con trở nên cầu tiến thế, trước đây ép con kiểu nào con cũng chẳng chịu học.”

Trần Tinh Trạch cúi đầu lặng thinh, qua một lúc, đứng lên. “Con về phòng luyện đàn đây.”   Lúc ra đến cửa, chợt nhớ ra gì đó, “À mẹ, vậy con không đi học đánh cầu lông nữa đâu, mẹ gọi cho huấn luyện viên nhé.”

Trần Tinh Trạch ngồi xuống trước đàn dương cầm, không lập tức luyện đàn ngay, cậu nhìn dãy phím đàn đen trắng, rơi vào suy tư.

Sáng nay cậu gọi điện cho Trương Nghiêu.

Từ sau khi chuyện kia xảy ra, Trần Tinh Trạch giảm hẳn số lần đi tìm Vưu Tiểu Lâm, cú điện thoại vốn mỗi tuần gọi một lần, dần dần không gọi nữa. Cậu tự khuyên mình sau này đừng nghĩ về Vưu Tiểu Lâm theo hướng đó nữa, cậu cũng có thể làm bạn với anh.

Sự cố kia mang đến một đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với thiếu niên Trần Tinh Trạch, sau khi khỏi bệnh, có một dạo rất lâu cậu không sao vực được tinh thần. Cậu càng thu mình, hoặc ít hoặc nhiều, càng biết cách che dấu tâm trạng hơn. Bố mẹ cứ thấy cậu suốt ngày mang bộ dạng vất va vất vưởng đó cho nên mới ghi danh cậu vào lớp cầu lông, đáng tiếc hiệu quả không khả quan.

Trần Tinh Trạch vốn tưởng rằng chỉ cần bớt gặp mặt, bớt nghe tiếng anh nói, dần dần cảm tình sẽ phai nhạt đi. Nhưng sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, thầy giáo vô tình nhắc đến bên Vũ Điền có một học sinh đạt điểm tối đa trong 3 bộ môn (thi 4 môn), mức độ chấn động trong lòng Trần Tinh Trạch vượt xa những gì cậu tưởng tượng.

Chỉ nghe mỗi cái tên anh thôi đã thế rồi.

Nỗi nhớ trong lòng Trần Tinh Trạch mất hết khống chế.

Cậu không cách nào ngừng tò mò, hiện giờ anh đã ra sao? Đã cao hơn lên chưa? Có còn trắng như trước? Đã mập lên chút nào chưa?

Tình yêu âm thầm sinh sôi, có rất nhiều thứ mà ở độ tuổi non nớt của một cậu bé sẽ không sao phong kín được.

Trần Tinh Trạch lại liên lạc với Trương Nghiêu một lần nữa sau lâu ngày bỏ mặc, nghe được tin gần đây Vưu Tiểu Lâm học hành càng khắc khổ hơn trước

“Khắc khổ hơn? Cậu ấy còn có thể nào khắc khổ hơn nữa đâu? Trước đây ngày nào cũng đã không rời cuốn sách, lẽ nào bây giờ không ngủ luôn rồi?”

“Ngủ hay không thì không biết, nhưng mà bây giờ cậu ta không đi ăn trong căn tin buổi trưa nữa, mang mì gói theo.”

“Cái gì?” Trần Tinh Trạch cuống lên trợn trừng mắt, “Giáo viên các cậu không nói gì?”

“Nói cách nào chứ, giáo viên còn hận không bắt được nguyên cả lớp noi gương ấy chứ. Chủ yếu là cậu ta chẳng có lấy một mống bạn, không ai mang cơm đưa cơm giùm cậu ta.”

Trần Tinh Trạch siết chặt lấy di động, nếu như có cậu bên anh…..

“Hơn nữa lãnh đạo của trường kỳ vọng rất cao ở cậu ta.” Trương Nghiêu kể cho cậu nghe một cách bí mật, “Nhà cậu ta rất khó khăn đúng không, nhà trường đã miễn cho cậu ta một năm tiền ăn và tiền học, chính là để cho cậu ta chuyên tâm thi đỗ thủ khoa năm nay. Đã rất nhiều năm rồi Vũ Điền chưa có thủ khoa nào.”

Trần Tinh Trạch nghĩ đến dáng vẻ Vưu Tiểu Lâm cắm đầu lo học, lòng thấy xót xa, nỗi nhớ nhung gần như không sao khống chế được. Một lúc lâu sau, cậu hỏi thật khẽ: “Cậu ấy muốn thi vào trường nào?”

“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là Trung Học Thực Nghiệm rồi.”

Nguyên ngày hôm đó, Trần Tinh Trạch tra khảo tất cả mọi thông tin liên quan đến Trung Học Thực Nghiệm, săm soi trong ngoài, cuối cùng trong bữa tối, cậu nói cho bố mẹ biết quyết định của mình.

Cậu phải ở bên anh, cho dù chỉ là bạn bè.

Bắt đầu từ sau khi Trần Tinh Trạch quyết định thi vào Trung Học Thực Nghiệm, cậu liền vứt bỏ hết mọi tạp niệm. Cuộc sống ở cấp 2 của cậu tựa như chỉ bắt đầu vào năm lớp 9. Nguyên một năm học đó cậu không hề liên lạc Vưu Tiểu Lâm, bất kể là nhớ nhung bao nhiêu cũng không, cậu nhủ thầm, lần kế tiếp họ gặp nhau, nhất định phải là ở khuôn viên của Trung Học Thực Nghiệm.

Nghe như một lời hẹn ước, nhưng đáng tiếc chỉ do một người thực hiện.

Xuân đi thu đến, chớp mắt một năm đã qua, Trần Tinh Trạch được như nguyện, lãnh thư thông báo trúng tuyển của Trung Học Thực Nghiệm, còn Vưu Tiểu Lâm thì chỉ thiếu có 2% mà sẩy mất vị trí thủ khoa. Trần Tinh Trạch khi nghe tin này cảm thấy đau lòng không khác gì bản thân cậu bị rớt tuyển.

Thủ khoa Tần Bác chết bầm kia lại còn chui ra từ Dục Anh, Trần Tinh Trạch dường như có chút ấn tượng, cậu ta là cán bộ học tập ở Dục Anh, thành tích luôn đứng vững ở hạng nhất.

“Quân phá hôi……..” Trần Tinh Trạch nghĩ thế từ sâu tận đáy lòng.

Hôm báo danh, Trần Tinh Trạch bước chậm rãi quanh sân trường. Nhà trường đã chia lớp cho học sinh mới xong xuôi, đăng trên một tấm bạt lớn căng trong sân trường. Tấm bạt màu đỏ, trông vô cùng hoan hỉ. Tuy trước đó giáo viên chủ nhiệm đã báo cho tất cả mọi gia đình, nhưng vẫn có rất nhiều người vây quanh tấm bạt bàn tán hóng hớt, mọi người đều đua nhau tìm tên mình, sau đó lấy di động ra chụp ảnh lưu niệm.

Trần Tinh Trạch bị chia vào lớp 10/6, nhưng ánh mắt của cậu luôn dừng lại trên vị trí của lớp 10/1. 10/1 và 10/2 là hai lớp thực nghiệm được nhà trường phân chia theo thành tích nhập học của học sinh, Vưu Tiểu Lâm nằm trong danh sách của lớp 10/1, Trần Tinh Trạch ngắm nhìn 3 chữ thanh tú ấy, cảm thấy vô cùng tự hào và ấm áp trong lòng.

“Này! Đúng là cậu rồi! Tớ còn tưởng là tớ nhìn lầm!”

Người này vóc dáng cao lớn hơn bất cứ ai khác trong khối, nụ cười vô cùng phù hợp với sắc trời xanh lơ của đầu thu.

Thấy Trần Tinh Trạch ngẩn ra, nét mặt của anh con trai từ từ hiện lên vẻ thất vọng, kiểu như “tấm lòng thành của mình đã bị người ta giẫm đạp.”

“Không nhận ra tớ nữa rồi? Không thể nào!” Anh con trai ấy có một vầng trán sáng sủa và một cặp mắt sáng long lanh, anh mặc một chiếc áo thể thao có mũ, nơi cổ áo có thể dễ dàng thấy được chiếc cổ khoẻ mạnh với những đường gân.

Thấy tình hình có vẻ càng lúc càng lúng túng, Trần Tinh Trạch moi nát óc tìm kiếm, cuối cùng vớ được một mẩu manh mối từ trong một góc hẻo lánh. “……Cậu là từ trong lớp cầu lông trước đây?”

Nét mặt của anh con trai đó không đến nỗi đáng sợ như trước, nhưng vẫn chưa xong được với anh, anh khoanh tay, ngó Trần Tinh Trạch từ trên xuống dưới. Anh vẫn luôn giữ lưng thẳng tắp, túi sắc thể thao đeo trên vai xuôi bên hông, để lộ bình nước lọc màu xanh lam.

Người này chắc yêu thích thể thao, Trần Tinh Trạch lặng lẽ nghĩ, anh ta thật sự cao hơn bất cứ bạn học nào rất nhiều, trước đây trong lớp cầu lông rõ ràng là mình cũng đâu đến nỗi thua anh ta bao nhiêu.

“Tên gì?” Anh con trai lại lên tiếng.

“Hả?”

Anh con trai híp mắt, vẻ mặt doạ nạt.

“Tớ hỏi cậu tên của tớ là gì?”

“………”

Thế thì hơi làm khó con người ta rồi, lúc Trần Tinh Trạch học cầu lông còn đang đắm mình trong tâm trạng sau vụ Vưu Tiểu Lâm, cơm còn không nhớ để ăn, hơi đâu mà đi nhớ một cái tên bèo nước gặp nhau.

Sự im lặng kéo dài của Trần Tinh Trạch khiến anh con trai kia càng bất mãn, anh nóng nảy nhắc: “Tên của tớ có hai chữ! Họ bắt đầu bằng L, cậu ráng nhớ xem!”

Trần Tinh Trạch nhíu chặt mày, hơi thấy phiền. May quá chuông vào học của trường vang lên, cậu nhìn giờ, nói với anh ta: “Phải vào lớp rồi, tớ đi trước đây.”   Để lại Lục Hạo ngây ngốc như trời trồng, Trần Tinh Trạch đi về phía dãy lầu học. Lúc lên đến lầu ba, bỗng trong đầu Trần Tinh Trạch loé sáng, bước chân dừng lại, khẽ “À” lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục leo lầu như không có chuyện gì.

Anh trai đáng thương đứng đần mắt ra ngoài cổng, một chặp lâu sau, mới hung hăng vung mạnh cánh tay, tức giận đỏ tía mặt, cổ bạnh cả ra.  “Làm chó gì! Cái thằng chết giẫm đó làm cái chó gì thế!”

Kết quả 10 phút sau, anh con trai đang hầm hầm tức giận lại đụng mặt Trần Tinh Trạch trong lớp 10-6.  Bởi vì trước mắt chỉ mới vừa chia lớp chứ chưa chia chỗ ngồi, các học sinh đều tự mình chọn chỗ.  Con trai đứa nào cao, vào cửa một cái tự giác đi về phía sau lớp, mới đầu anh cũng chưa để ý đến Trần Tinh Trạch, nhíu chặt mày  đi thẳng một mạch tới hàng ghế cuối lớp, vừa ngước mắt, liền đụng ngay ánh mắt của Trần Tinh Trạch.

Anh con trai hít sâu vào một hơi, định nói gì đó, Trần Tinh Trạch đã cười.

“Lục Hạo.”

“……..”

“Mới rồi lúc lên cầu thang đã nhớ ra, tên là Lục Hạo, đúng không, là cái cậu ấm nhà giàu sụ.”

“………………………………..”

Khuôn mặt đang đen sì của Lục Hạo cứ thế mà thoắt chốc đỏ tía lên, không rõ là vì nụ cười của Trần Tinh Trạch, hay là vì lời trêu chọc của cậu.

“Trí nhớ thật tệ.” Lục Hạo lầu bầu một câu, móc túi thể thao lên một bên, ngồi xuống bên Trần Tinh Trạch. Hàng ghế ngồi của các bạn học cách nhau quá rộng rãi, cho nên đến hàng cuối cùng thì không gian còn có một tẹo. Dáng vóc của Lục Hạo đã vốn cao to hơn các bạn trong lớp, anh chỉ có thể ngồi xoay ngang, một chiếc cẳng dài thò ra giữa lối.

Lục Hạo có vẻ như còn rất để bụng chuyện Trần Tinh Trạch không nhớ tên của anh, anh có cảm giác là Trần Tinh Trạch có khả năng sẽ nói gì đó với mình, nhưng từ sau khi trêu anh câu lúc nãy xong, Trần Tinh Trạch không nói gì với anh nữa.

Chẳng mấy chốc, thầy chủ nhiệm bước vào, một Tạ Đính Nam băm mấy tuổi, chào hỏi làm quen với cả lớp rồi kêu mọi người lên trước lớp tự giới thiệu bản thân. Phần tự giới thiệu của Trần Tinh Trạch rất ngắn, chỉ nói tên họ của bản thân, trường cấp 2 của mình, và mình được tuyển theo tiêu chuẩn năng khiếu âm nhạc. Lục Hạo nghe xong, phần hậm hực bị lòng hiếu kỳ đánh văng, đợi lúc Trần Tinh Trạch về lại chỗ, liền sáp tới hỏi thăm.

“Cậu là tuyển sinh âm nhạc?”

“Ừ”

“Cậu biết hát?”

“Dương cầm.”

“Oàaaa, oách thật.”  Trần Tinh Trạch để ý thấy ánh mắt của Lục Hạo đã bắn đến tay mình, không khỏi chầm chậm cuộn ngón tay lại giấu.  “……..Cũng đâu có gì đâu.”

“Tớ thì dốt đặc, từ nhỏ tớ đã bị ngũ âm không hoàn chỉnh.”

“………..”

“Hơn nữa nói cậu nghe bí mật này nha, tớ cũng không phải là vào được đây nhờ thành tích.”  Lục Hạo sáp đến bên tai Trần Tinh Trạch, nói một cách vô cùng thần bí, “Không phải là trường cũng nhận vài người theo diện quyên góp tài chánh sao, mẹ tớ cứ thế mà nhét một đống tiền để đưa tớ vào trường thôi, cậu nhớ ngàn vạn lần đừng nói cho ai biết, mất mặt lắm!”

Cho nên, rốt cuộc vì sao cậu lại đi nói cho tớ biết, Trần Tinh Trạch nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc của Lục Hạo, nghĩ thầm trong bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play