Editor: Minh

Buổi sáng thử bảy, không cần phải đi học.

Chung Nhất Minh thức dậy từ rất sớm, thậm chí còn tỉnh dậy sớm hơn trước kia. Trời còn chưa sáng, anh đã không còn buồn ngủ, ở trong bóng đêm đen kịt sờ lấy điện thoại di động ở bên gối, nhìn thời gian một chút, 4:50 rạng sáng.

Hôm qua anh và Diệp Mỹ Linh ngủ trưa cùng một chỗ, từ một giờ trưa đến chạng vạng tối, sáu giờ mới đi ra ngoài ăn cơm tối, rồi ai về nhà nấy.

Anh cầm điện thoại di động dùng tay lướt lên lướt xuống không ngừng, trong điện thoại di động có trò chơi, nhưng mà anh đã chơi chán rồi, không muốn chơi nữa.

Cái này... Thời gian từ rạn sáng đến hừng đông, phải làm gì cho qua đây?

Anh nhấn mở Wechat, gửi một biểu tượng hoa hồng cho Diệp Mỹ Linh.

Không phải anh muốn tìm cô để nói chuyện phiếm, dù sao bây giờ là rạng sáng, thời gian này, bạn gái của anh vẫn còn đang ngủ.

Chỉ đơn giản là anh nhớ cô.

"Làm sao vậy?" Diệp Mỹ Linh trả lời.

"Không ngủ à?" Anh rất kinh ngạc, cô thế nhưng lại không ngủ.

"Dậy rồi, ban ngày ngủ quá nhiều."

"Anh cũng thế."

"Mình muốn nghe giọng nói của cậu, có thể phát giọng nói sao?"

"Muốn trò chuyện cái gì?" Chung Nhất Minh phát giọng nói sang.

"Cái gì cũng được!" Diệp Mỹ Linh phát giọng nói tới.

"Có thể hát một bài cho mình nghe được không?" Diệp Mỹ Linh hỏi.

"Yêu giống một trận gió, thổi xong nó sẽ đi..." Anh nhẹ giọng, thâm tình hát cho cô nghe một bài của Chu Kiệt Luân ( Long Quyển Phong).

...

Hai người một mực cầm Wechat phát giọng nói, trò chuyện rất nhiều vấn đề, cũng rất ăn ý không có nói đến chuyện  xuất ngoại hay chia tay. Nếu như không biết nói gì, thì sẽ hát một bài cho đối phương nghe, cho đến hừng đông, mẹ Diệp thúc dục Diệp Mỹ Linh dậy ăn điểm tâm mới kết thúc đề tài.

Hôm nay cả nhà Diệp Mỹ Linh phải trở về Hương Trấn, cùng tụ hợp với thân thích một chút, tạm biệt trước khi xuất ngoại.

Nhà có một gian nhà tổ tiên, nhà tổ được xây thừ thời Thanh Mạt. Phòng có dấu hiệu biến chất, sau này có tu sửa mấy lần, đã không còn giống trong ấn tượng khi còn bé của Diệp Mỹ Linh.

Bên trong nhà tổ có rất nhiều người, thân thích nhà họ Diệp rất nhiều. Bà Diệp có sau người còn, hai đứa con trai, bốn đứa con gái, mỗi người bọn họ sau khi lập gia đình đều sinh hai ba người con. Cha mẹ của Diệp Mỹ Linh là nhân viên trong xí nghiệp nhà nước, lại có hộ khẩu ở thành thị, kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, thế nên chỉ có một đứa con gái là Diệp Mỹ Linh.

Cha mẹ của Diệp Mỹ Linh ở trong nhà thờ tổ nói chuyện với thaanh thích, mặc dù cô không thích sống chung nhưng cũng không nói gì. Mẹ Diệp luôn lấy việc học của con gái làm trọng, cuối năm về hội họp ở nhà tổ, cũng không cho Diệp Mỹ Linh đi cùng, để cô ở nhà một mình ở trong thành phố học tập. Thế nên Diệp Mỹ Linh có chút lạnh nhạt đối với những họ hàng gần, thân thích này.

Diệp Mỹ Linh nhàm chán cầm điện thoại di động gửi hai biểu tượng mặt cười cho Chung Nhất Minh, thế nhưng rất lâu cũng không có tin nhắn trả lời. Mãi sau cô mới nhớ đến, cuối tuần anh còn phải đi học bổ túc, chắc chắn không có thời gian rảnh để xem điện thoại di động.

"Chị họ, đôi giày này chị mua ở chỗ nào thế?" Em họ Lý Giai Đồng nhìn đôi giày của Diệp Mỹ Linh hỏi, con gái đều rất có hứng thú đối với quần áo, trang sức và giày đẹp. Lý Giai Đồng nhỏ hơn Diệp Mỹ Linh một tuổi, sống tại Hương Trấn, tuy nhiên bây giờ đang học ở trường cấp  3 trong thành phố, không cũng trường với Diệp Mỹ Linh, nếu không vụ hình hôn môi mấy hôm trước đã sớm đến tai mấy người lớn trong nhà rồi.

"Bách hóa Đông Sơn." Diệp Mỹ Linh duy trì mỉm cười nói.

"Ừm, hôm nào em cũng đi xem một chút." Lý Giai Đồng nhìn đôi giày không chớp mắt.

Cửa chính nhà tổ bị mở ra, có ít hàng xóm nhìn thấy trong nhà có rất nhiều người, cũng đi vào nhìn xem, nói chuyện. Đều là thế hệ ông, các hàng xóm bậc cô chú trong thôn từ nhỏ đã quen biết.

Một bà cụ dẫn theo một cậu thiếu niên có khuôn mặt đẹp trai, mặc quần áo hip hop đi vào nhà tổ của nhà họ Diệp.

Diệp Mỹ Linh nhớ kỹ bà lão kia, chính là người mà khi còn bé người trong nhà nói gọi là bà ba. Là một người bà con thân thích, tuy tất cả mọi người ở cùng thôn, bà bà thường xuyên đến nhà họ Diệp. Cô có ấn tượng sâu sắc với bà ba, nhất là khi họ hàng thân thích trong nhà không biết sinh nhật của Diệp Mỹ Linh, chỉ có bà bà nói: "Mỹ Linh nhà chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cháu trai ở nước Mỹ của tôi, đều là ngày mùng sáu tháng giêng."

Cháu trai của bà bà sinh ở nước Mỹ, nếu dựa theo múi giờ thứ tám ở phía đông mà nói thì Diệp Mỹ Linh sinh sớm hơn cậu ta một ngày. Diệp Mỹ Linh thấy tuổi của cậu thiếu niên ở trước mắt này ngang với mình, chẳng lẽ là cháu trai sống ở Mỹ trong miệng bà ba hay nói trước kia sao?

"Ôi, chị ba, chị mang ở đâu đến một bé trai đẹp trai như vậy." Bà Diệp nhìn thấy bà ba cùng cậu thiếu niên vào cửa, ngạc nhiên nói.

"Đây là đứa cháu trai sống ở nước Mỹ của chị, tên là Diệp Thừa Hoa. Mấy ngày nay nó theo cha của nói về nước thăm người thân." Bà ba cười nói, sau đó vỗ một cái lên bả vai của cáu trai nói: "Chào bà tư đi."

"Chào bà tư ạ." Diệp Thừa Hoa lễ phép chào hỏi.

"Tốt, tốt, thằng bé thật đẹp trai." Bà Diệp nhìn Diệp Thừa Hoa gật đầu nói.

Bà ba chuyển ánh mắt, nhìn thấy Diệp Mỹ Linh ở trong phòng, vui mừng giống như phát hiện ra đại lục mới: "Ôi, đây là Mỹ Linh sao? Mấy năm không gặp, dáng vẻ lại xinh đẹp như vậy!"

"Chào bà ba ạ!" Diệp Mỹ Linh lễ phép chào hỏi.

"Ôi, con bé này vẫn còn nhớ rõ bà à! Thật không uổng công trước kia thương cháu." Bà ba đi qua, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của cô, không khỏi tán thưởng: "Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp..."

"Nhà cháu muốn đi đến chỗ nào của nước Mỹ?" Bà ba biết chuyện nhà cô muốn di cư sang nước ngoài, hỏi.

"Washington." Diệp Mỹ Linh trả lời.

"Washington à, nhà cháu của bà ở New York, rất gần."

"Ừm, rất gần." Diệp Mỹ Linh cũng không biết Washington cách New York bao nhiêu cây số, chỉ nhìn qua trên bản đồ thế giới, thấy Washington được đánh dấu ở ngay bên cạch New York, cũng cái bản đồ kia có tỷ lệ là bao nhiêu.

"Hai đứa add wechat với nhau, đến lúc đó ở nước Mỹ có thể hẹn nhau ra gặp mặt..." Diệp Mỹ Linh cũng không ngờ một bà lão sống ở nông thôn từ rất lâu rồi mà cũng thời thượng như thế, thế nhưng lại biết wechat là gì. Cô cũng biết bà Diệp có ý định gì, chỉ có thể là muốn hai người trẻ tuổi bọn họ quen biết nhau một ít, có cơ hội phát triển một chút...

Cô cũng không tiện từ chối lời nói của người lớn, kiên trì add Diệp Thừa Hoa vào wechat.

Sau khi mọi người uống trà, tán gẫu xong, nấu cơm làm tiệc ở nhà tổ, sau khi ăn xong thì ai về nhà nấy.

Cả nhà Diệp Mỹ Linh trở lại nhà trong thành phố cũng đã hơn 7 giờ tối.

"Trở lại chưa, anh muốn gặp em..." Chung Nhất Minh gửi tin đến từ wechat.

"Ừm."

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút." Diệp Mỹ Linh đi đến cửa trước mang giày.

"Trời đã tối, con muốn đi đâu?" Mẹ Diệp đang xem tivi ở phòng khách, sáu đó nhìn về phía cửa hỏi.

"Lệ Hồng và các bạn tổ chức buổi tiệc chia tay cho con, qua hát karaoke." Diệp Mỹ Linh tùy tiện biên một lý do.

Mẹ Diệp cầm túi tiền, đi đến cửa trước, lấy mấy tờ 100 tệ từ trong ví tiền ra đưa cho Diệp Mỹ Linh nói: "Con mời các bạn của con đi chơi, nhớ không được uống rượu đâu đấy."

"Cảm ơn mẹ." Diệp Mỹ Linh có chút ít áy náy nhận lấy tiền.

Chung Nhất Minh hẹn Diệp Mỹ Linh ra gặp mặt ở Thanh Hà.

Diệp Mỹ Linh vừa đến Thành Hà là đi tìm bóng dáng của Chung Nhất Minh, sau đó chạy vội đến, giang hai tay ra ôm chặt lấy anh, trong vui sướng mang theo một chút nũng nịu nói: "Nhất Minh!"

Chung Nhất Minh cũng đưa tay ôm cô, dùng cằm để lên trán của cô, dùng giọng nói thân mật hỏi: "Về thôn chơi có vui không?"

"Bình thường." Cô gái ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mặt chàng trai, nói tiếp: "Có thể là do không có anh ở bên cạnh."

"Nhớ anh à?" Khóe môi cậu con trai hơi hơi cong lên, vẻ mặt mê người.

Cô gái có chút si mê nhìn, sau đó nói: "Mới vừa rồi còn nhớ, hiện tại không nhớ nữa, bời vì hiện tại ngươi anh đang ở trước mặt em."

"Mỹ Linh, em biết trêu ghẹo người như vậy, người nhà của em có biết không?" Chung Nhất Minh nghe cô nói, cười cười.

"Em chỉ trêu ghẹo anh!" Diệp Mỹ Linh nói cho hết vế sau, chính mình cũng xấu hổ, vùi mặt vào lồng ngực của anh cọ lung tung.

Cơ thể người con trai hơi hơi nghiêng về phía sau, lấy tây nâng cảm của người con gái lên, cúi đầu hôn cô, triền miên...

Hai người ôm nhau thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Mỹ Linh đỏ bừng dựa vào ngực anh nói: "Nhất Minh, tại sao kỹ thuật hôn môi của anh lại tốt như vậy? Mới hôn môi có mấy lần, mà anh đã biết."

"Có thể là do hôn môi người yêu là em?" Chung Nhất Minh bắt chước theo lời nói tình tứ của cô vừa nãy.

"Này này, nói vậy như vậy mà anh không thấy xấu hổ à." Diệp Mỹ Linh nghe đều xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, muốn cười lại cố chịu đựng.

"Vừa nãy em nói những lời kia cũng không xấu hổ chút nào." Anh cúi đầu nhìn cô, dùng lòng bàn tay vuốt cái mũi nhỏ nhắn của cô một cái, trong mắt toàn là tình cảm dịu dàng.

"Nhất Minh, em không nỡ tặng anh cho người con gái khác..." Giọng nói của Diệp Mỹ Linh mang theo chút buồn buồn, ôm anh càng chặt...

"Mỹ Linh, anh ở chỗ này..."

... Chờ em trở về.

"Reng!" "Reng!" Điện thoại di động kêu lên, thông báo của wechat.

"Mỹ Linh, điện thoại di động kêu." Chung Nhất Minh nhắc nhở cô một chút.

Diệp Mỹ Linh mới buông tay ôm anh ra, lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem nội dung trên wechat.

Là Diệp Thừa Hoa gửi đến hai tin nhắn, tin thứ nhất là biểu tượng mặt cười vui vẻ, tin thứ hai là: " Hey girl, would you like a drink with me."

Diệp Thừa Hoa là một người chỉ biết nói tiếng Trung những không biết viết tiếng Trung, cho nên dùng tiếng danh để hỏi cô.

Diệp Mỹ Linh vừa dịch xong, tùy tiện đánh một câu, gửi đi: " I am drinking with my friends now."

" May I join with you."

"Sorry, next time." Diệp Mỹ Linh lần nữa cự tuyệt.

"Ok,see you in NY."

Chung Nhất Minh cúi đầu nhìn cô nhắn tin trên wechat, cô đang gửi bằng tiếng Anh, anh để ý thấy anh đại diện của đối phượng là một cậu con trai có bề ngoài rất đẹp, tò mò hỏi: "Em đang nhắn tin với người nào vậy?"

"Một bà lão cùng thôn, cháu trai của bà ấy mới từ nước Mỹ trở về thăm người thân, hôm nay bảo em add wechat."

"Hai người nói chuyện gì vậy?"

"Cậu ấy mời em qua uống một chén, em nói không đi, cậu ta nói lần sau gặp lại ở New York."

"Mỹ Linh." Giọng nói của Chung Nhất Minh trầm thấp, không nghe được cảm xúc.

"Hả?" Cô ngước mắt nhìn anh một cái.

"Anh vẫn còn ở nơi này, không được tán tỉnh với người con trai khác!"

"Em không có..."

Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị anh hôn chặn miệng, lần này so với lần hôn môi trước, càng dùng sức hơn, càng không muốn xa rời...

Người con gái nhẹ giọng nói: "Đêm nay em không muốn về nhà."

"Vậy thì về nhà anh đi." Người con trai năm tay cô rời khỏi Thanh Hà đang ồn ào náo nhiệt ở bên cạch.

Hôm nay là thứ bảy ngày 23 tháng 5 năm 201X, Diệp Mỹ Linh là Chung Nhất Minh trở thành người yêu ngày thứ sáu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play