Editor: Minh

Hôm nay, sau khi ăn điểm tâm xong, Diệp Mỹ Linh đứng đối diện tấm gương treo trong phòng vệ sinh rửa mặt, sửa sang quần áo một chút, rồi đi ra ngoài.

"Ừm? Hôm nay nhìn qua có vẻ sạch sẽ." Chung Nhất Minh cười nói.

"Hừ, đương nhiên! Mình cũng không phải là một con mèo hoa nhỏ." Diệp Mỹ Linh rất đắc ý đáp lại.

Chung Nhất Minh nhẹ nhàng hôn một cái lên môi của cô, sau một giây Diệp Mỹ Linh giật mình kinh hoàng nói: "Làm cái gì vậy?"

"Morning kiss, khen ngợi cậu." Chung Nhất Minh nói xong nắm tay cô đi học.

"Khen ngợi cái quái gì, để hàng xóm nhìn thấy là không xong." Mặc dù giọng nói của Diệp Mỹ Linh mang theo ghét bỏ, thế nhưng lại không ghét.

"Ừm? Hôm qua là người nào hôn trước?" Anh xấu xa cười một tiếng.

Diệp Mỹ Linh xấu hổ cúi đầu không nói lời nào, Chung Nhất Minh nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, nói: "Được, không cười cậu nữa."

Trên đường đi đến trường học, Diệp Mỹ Linh cảm thấy bầu không khí dường như hơi lạ. Có rất nhiều học sinh nhìn cô và Chung Nhất Minh, giống như đang thảo luận điều gì đó.

"Nhất Minh, tại sao mình lại có cảm giác không thích hợp cho lắm?" Diệp Mỹ Linh nhìn học sinh xung quanh hỏi.

"Là lạ ở chỗ nào?" Chung Nhất Minh giống như không nhận tháy.

"Không có gì." Thấy Chung Nhất Minh không có phản ứng, Diệp Mỹ Linh cảm thấy có lẽ do chính mình nhạy cảm.

"Mỹ Linh, Mỹ Linh!" Lý Lệ Hồng vội vàng chạy từ sau đến.

"Buổi sáng tốt lành, Lệ Hồng." Diệp Mỹ Linh chào hỏi như bình thường.

"Mình nhìn thấy hình hai người hôn môi bị người khác đăng lên Micro Blog, còn bị đám người trong lớp lôi ra bàn tán." Lý Lệ Hồng thở một cái, lấy điện thoại di động ra ấn vào biểu tượng chat.

Diệp Mỹ Linh nhận điện thoại di động của Lý Lệ Hồng, ngón tay chạm vào biểu tượng chat, có mấy tấm hình cô với Chung Nhất Minh hôn môi, còn có nhật ký ghi lại các bạn trong ban nói chuyện.

Heo heo: Không ngờ Diệp Mỹ Linh lại phóng túng như vậy, mình thấy hình như bọn họ mới có hẹn hò hai ngày mà hôn môi nhanh như vậy?

Tạm thời không có tên: Chân nhân bất lộ tướng mà! Mình còn tưởng rằng Mỹ Linh là một em gái ngây thơ, không ngờ...

Bảo Bảo đáng yêu: Kỹ thuật hôn chắc chắn phải rất tốt, thảo nào lại có thể quyễn rũ được.

Thiếu niên lang tộc: Trước đó mình có nhìn thấy Diệp Mỹ Linh tỏ tình với Chung Nhất Minh, lúc đó vẫn còn rất thẹn thùng, không ngờ lại phóng túng như vậy...

...

Thanh xuân của tôi, tôi làm chủ: Người nào lại không có đạo đức như thế, đăng ảnh chụp lên blog, trong này còn có chủ nhiệm lớp!

Nói đến chủ nhiệm lớp ở trong này, cả đám yên tĩnh lại.

"Nhất Minh, làm sao bây giờ?" Diệp Mỹ Linh xem hết nhật ký ghi chép cuộc trò chuyện cả người cũng không thoải mái, cô không sợ bạn học nói thế nào, cô sợ chủ nhiệm lớp biết sẽ nói cho phụ huynh.

"Không có việc gì, có mình." Chung Nhất Minh dịu dàng, bình tĩnh trả lời.

Thế nhưng trong đầu Diệp Mỹ Linh toàn nghĩ đến việc sau khi ba mẹ của cô biết, hậu quả kinh khủng như thế nào, lo lắng đến mức tay run run.

Chung Nhất Minh thấy được dáng vẻ bối rối của cô, giúp cô bình tĩnh lại: "Mỹ Linh, đừng sợ,  có mình ở đây."

Lý Lệ Hồng nhìn thấy cảnh tình cảm ngược chết chó độc thân của hai người, lung túng nói: "Hai người cứ từ từ bàn bác, mình đến trường trước, Mỹ Linh đừng đến quá muốn nhé, mình còn chưa làm bài tập số học."

Ngay lúc Diệp Mỹ Linh đang phiền não không biết phải làm sao để giải quyết việc này, Lý Lệ Hồng còn nhắc đến chuyện lấy vở bài tập số học nữa.

Hai người trở lại phòng học, các bạn trong lớp nhìn hai người bọn họ, khẽ khẽ bàn tán, giọng nói không lớn, nhưng mơ hồ vẫn nghe thấy bọn họ đang nói về hình hôn môi của bọn họ.

Diệp Mỹ Linh mím môi một chút, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, cảm thấy đứng trong phòng học cần phải có rất nhiều dũng khí.

Chung Nhất Minh nhẹ nhàng đẩy cô một chút, nói: "Trở về chỗ ngồi đi."

"Chung Nhất Minh, Diệp Mỹ Linh, chủ nhiệm lớp gọi hai người các cậu đến phòng làm việc." Lớp trưởng vừa trở lại phòng học, không có cảm tình nói chuyện với hai người bọn họ.

"Ha, ừ." Diệp Mỹ Linh trong lòng "Lộp bộp" một chút, vừa rồi đã nghĩ đến chắc chắn sẽ bị mời đến phòng làm việc, chỉ là không ngờ lại đến sớm như vậy mà thôi...

Hai người đi ra phòng học, trên hành lang, đi về phía phòng làm việc.

"Nhất Minh, mình sợ." Diệp Mỹ Linh vẫn lo lắng, sợ thầy giáo mắng, sợ báo cho gia đình...

"Đừng sợ, không có việc gì." Chung Nhất Minh nhẹ nhàng nói, ra vẻ không có chút nào để ý.

Diệp Mỹ Linh nhớ tới dường như bố mẹ của anh cũng không quản lý rất nghiêm khắc, lo lắng của cô, làm sao anh có thể hiểu được.

Tiến vào văn phòng, chủ nhiệm lớp đơn giản cũng chỉ là tận tình khuyên bảo bọn họ, còn một năm nữa là lên đại học rồi, không nên yêu sớm mà chậm trễ việc học. Sau đó thông báo, hình hai người bọn họ hôn môi bị tung lên Internet, làm ảnh hưởng không tốt đến trường học, muốn tìm bố mẹ hai bên để nói chuyện, còn phải bị ghi tội.

Diệp Mỹ Linh nghe được tin sẽ tìm bố mẹ, càng thêm hoảng sợ.

Tìm phụ huynh cũng được, thế nhưng lại còn bị ghi tội. Mặc dù, cuối tuần cô sẽ xuất ngoại, chuyện ghi tội cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Thế nhưng Chung Nhất Minh vẫn còn phải đến trường học, nếu như bị ghi tội, có thể sẽ bị ghi vào học bạ.

"Thưa thầy, nếu như em nghỉ học, có phải Chung Nhất Minh sẽ không bị ghi tội hay không?" Diệp Mỹ Linh thử hỏi một câu, chủ nhiệm lớp cùng Chung Nhất Minh đều giật mình nhìn cô.

Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nói: "Mỹ Linh, em có ý gì?"

"Là em quyễn rũ bạn học Chung Nhất Minh, tất cả để mình em gánh hết là được." Diệp Mỹ Linh cắn môi, nếu như hôm qua cô không chủ động hôn Chung Nhất Minh, thì vốn sẽ không bị người ta đăng mấy ảnh chụp kia lên.

"Mỹ Linh, cậu có ý gì?" Chung Nhất Minh nghe thấy cô muốn nhận hết mọi trách nhiệm, không thể tin được nhìn cô.

"Mỹ Linh, em cần gì phải làm như vậy chứ?" Mặc kệ là Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh ra sao thì thành tích học tập của hai người bọn họ đều là học sinh yêu thích của chủ nhiệm lớp, ông cũng không muốn một trong hai người phải nghỉ học.

Vừa rồi Diệp Mỹ Linh đi vào phòng học cũng không có để cặp sách xuống, mà mang thẳng đến văn phòng. Cô gỡ cặp sách đằng sau xuống, lấy ra một văn kiện – (đơn xin nghỉ học). Đó là do cô download từ trên Offical website của trường học, tất cả các mục trống bên trong đều đã được điền đầy đủ, còn có chữ ký của bố mẹ cô nữa. Cô vốn định ngày mai mới đưa cho chủ nhiệm lớp, tuy nhiên, đưa trước một ngày cũng không sao i.

Chủ nhiệm lớp nhận văn kiện, nhìn một chút, lý do nghỉ học: Di cư sang nước ngoài. Hỏi: "Thật sự?"

Diệp Mỹ Linh gật gật đầu.

"Lúc nào?" Chủ nhiệm lớp tiếp tục hỏi.

"Thứ hai." Cô bình thản trả lời không một chút tình cảm.

Chủ nhiệm lớp cầm bút lên ký tên của chính mình vào cột ý kiến của chủ nhiêm lớp, nói tại: "Đợi chút nữa thầy giao cho cấp trường, hai em trở về đi."

Hai người mới ra khỏi văn phòng, Chung Nhất Minh nói chuyện không có cảm xúc, hoặc có thể là anh đang che dấu cảm xúc của mình, hỏi: "Cậu muốn ra nước ngoài?"

Cô áy náy gật đầu như gà con mổ thóc.

"Diệp Mỹ Linh, cậu là đồ lừa gạt!" Chuông Nhất Minh gầm nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phòng học.

Trong lớp, các bạn học nhìn thấy Chung Nhất Minh tức giận trở lại phòng học, không dám vụng trộm nghị luận.

Cho đến sau khi tan học tiết thứ ba của buổi sáng, chủ nhiệm lớp đến cửa phòng học, gọ Diệp Mỹ Linh đi ra hành lang, đưa (đơn xin nghỉ học) trả lại cho cô. Cô mở ra nhìn một chút, trên cột ý kiến của chủ nhiệm lớp, cột ý kiến của cấp trường, cột ý kiến của Hiệu trưởng, tất cả đều viết ‘đồng ý’, có có chữ ký của họ. Điều này có nghĩa là cô có thể rời khỏi trường học.

"Ngày mai còn tới trường nữa không?" Chủ nhiệm lớp thuận miệng hỏi một chút.

"Buổi trưa hôm nay em sẽ thu dọn một chút, buổi chiều em sẽ không trở lại." Mấy tiết học Chung Nhất Minh đều không để ý đến Diệp Mỹ Linh, cô cũng nản lòng. Cô vẫn không quên hỏi chủ nhiệm lớp một chút: "Chung Nhất Minh có còn bị ghi tội không?"

"Không." Chủ nhiệm lớp cũng biết chuyện cô lo lắng, cô đẩy hết mọi lỗi sai lên người mình, mặc dù làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô, nhưng cũng bảo vệ được một học sinh có tiền đồ khác.

"Vậy là tốt rồi." Giọng nói của cô lạnh nhạt phẳng lặng như nước: "Em đi về lớp học trước."

Giữa trưa tan học, Chung Nhất Minh vẫn không để ý tới Diệp Mỹ Linh, rời đi phòng học. Một mình cô ở lại phòng học đợi sau khi các bạn học rời đi, mới bắt đầu sắp xếp đồ đạc, cũng không có đồ vật gì nhiều, cũng chỉ là sách vở, văn phòng phẩm, bình nước, tất cả đều được cất vào trong một túi vải to.

Đồ đạc có chút nặng, cô chậm rãi xách đi, đi ra phòng học.

Cô như nhớ đến chuyện gì, thả bao vải to trước cửa phòng học, đi đến chỗ ngồi của Chung Nhất Minh. Cô lấy một túi nhựa lớn đựng văn từ trong ba lô ra, bên trong chứa một tờ giấy A4. Đây là tối hôm qua về nhà cô bắt đầu vẽ phác hoạc, bên trong bức vẽ là hình ảnh một thiếu niên mặc áo trắng đang ném bóng rổ. Cô vốn định coi là quà đáp lễ cho quả cầu thủy tinh hôm qua, cũng không biết hiện tại đưa cho Chung Nhất Minh có thích hợp hay không. Bởi vì anh đang tức giận, không để ý đến cô.

Cô đặt túi văn kiện ở trong ngăn kéo bàn học sách của Chung Nhất minh, sau đó lại đi ra cửa phòng học, cầm bao vải to lên, về nhà.

***

Buổi tối, Diệp Mỹ Linh không có đến tiết tự học buổi tối, tối nay bố mẹ cô phải chia tay cùng các đồng nghiệp, cô ở nhà một mình xem tivi. Không biết có phải là do tâm trạng không tốt hay không, hay là do gần đây các tiết mục truyền hình được sản xuất quá khô khan, nội dung không có gì để xem.

Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, là Chung Nhất Minh gọi đến.

Diệp Mỹ Linh do dự một chút, nghe.

"Mỹ Linh... Có thể không đi được không... Có thể không đi có được không..." Giọng nói của Chung Nhất Minh có chút khàn khan, trầm thấp, nói không rỗ, giống như đang say.

"Nhất Minh, cậu uống rượu sao?" Cô có chút lo lắng hỏi.

"Mỹ Linh... Cậu đừng đi..." Giọng nói của anh khàn khàn mang theo một chút nghẹn ngào, loáng thoáng còn nghe được vài tiếng nức nở.

"Nhất Minh, cậu đang ở đâu?"

"Mình đang ở dưới nhà cậu..."

Diệp Mỹ Linh ăn mặc một bộ áo ngủ không kịp thay,  mang dép, cầm lấy chìa khoá chạy đến dưới lầu. Nhìn thấy Chung Nhất Minh say mèm ở dưới nhà cô, đứng không được vững dựa vào một cột đèn đường, cô vội vàng chạy đến đỡ anh, vè mặt lo lắng hỏi: "Nhất Minh, tại sao cậu lại uống say như vậy?"

Những người bán rượu kia cũng thật là, rõ ràng anh đang mặc đồn phục, tại sao còn bán rượu cho anh chứ?

Chung Nhất Minh đã uống say đến mức thần chí không rõ, anh loáng thoáng nghe được ở trước mặt có tiếng nữ sinh đang gọi anh, hình như là Diệp Mỹ Linh, kéo người vào trong ngực, ôm thật chặt, mang theo tiếng khóc nức, nói: "Mỹ Linh, đừng đi..."

Diệp Mỹ Linh không biết an ủi ra sao, chuyện cô đi là chắc chắn, cô không có cách nào nói cô không đi.

Chung Nhất Minh cúi đầu hôm lên môi của cô, môi của cô cảm thấy được môi anh rất lạnh, ngửi được mùi bia nồng nặc được truyền đến từ khoang miệng của anh. Mặc dù anh say, nhưng hôn vẫn rất dịu dàng, giống như nâng niu một vật rất quý, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô, vươn vào, kéo đầu lưỡi của cô cùng quấn quýt.

Hôm qua bọn họ cũng chỉ có hôn qua một lần, vẫn sẽ có một chút không thuần thục. Thế nhưng Diệp Mỹ Linh cũng chìm đắm trong nụ hôn này.

"Ưm.. ư..." Diệp Mỹ Linh không khỏi thở gấp vài tiếng, khi cô ôm chặt lấy anh, hưởng thụ những khoái cảm mà nụ hôn của anh mang đến cho cô, khi cô cảm thấy bọn họ có thể đi sâu hơn một chút nữa, Chung Nhất Minh dừng động tác lại...

Hôm nay là thứ năm ngày 21 tháng 5 năm 201X, Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh trở thành người yêu ngày thứ tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play