Hạ Kỳ bị người đàn ông tóc nâu nhạt kia đè chặt đến không thể động đậy.
Hai chân đã bại liệt, hai tay lại bị đối phương giữ chặt, y như cá nằm trên thớt, hoàn toàn đánh mất khả năng hoạt động.
Hạ lão đại tàn bạo trợn mắt nhìn người đàn ông đè trên người mình, không phát hiện ra con trai đang đứng ngoài cửa nhìn hết toàn bộ cảnh tượng trong phòng.
Người đàn ông kia nhận ra sự tồn tại của Hạ Phi, nhưng dường như cũng không quá để tâm đến hắn.
“Hạ Kỳ, năm trăm năm rồi, cuối cùng em vẫn về bên cạnh ta, đúng không?”
“Trở lại bên cạnh anh?” Hạ Kỳ cười lạnh, “Không ngờ đã nhiều năm thế rồi, suy nghĩ của anh vẫn kỳ lạ như thế đấy.”
“Chẳng lẽ không đúng?” Người đàn ông kia cố định hai tay Hạ Kỳ lên đỉnh đầu, tay còn lại ngả ngớn vuốt ve khuôn mặt người dưới thân, “Em bây giờ, ở trong vương cung của ta, nằm dưới người ta, còn không phải là về bên cạnh ta rồi sao?”
Hạ Kỳ nghiến răng quay mặt đi, không muốn giao tiếp với kẻ này.
Người đàn ông kia cũng không để ý, giống như dám chắc dù thế nào Hạ Kỳ cũng trốn không thoát khỏi tay mình, thả lỏng tay đối phương ra.
Hạ Kỳ vừa được thả ra, lập tức co rụt cả người lại một chỗ, chỉ có điều hai chân không di chuyển được, vẫn thẳng đuột ra đấy.
Tầm mắt của người đàn ông dời xuống, dừng trên chân Hạ Kỳ.
“Chân của em…” Người kia khẽ mím môi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không liên quan đến anh.” Hạ Kỳ lạnh lùng đáp.
Người đàn ông kia trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đưa tay nắm lấy cạp quần của Hạ lão đại.
“Anh định làm gì?!” Hạ Kỳ vừa giận vừa sợ, vội vàng dùng hai tay chống xuống giường bò lùi về sau. Còn chưa kịp giãy dụa, quần đã bị kéo xuống đến tận đầu gối.
Cái đệch, tên kia dám phi lễ ba hắn!
Hạ Phi ngứa chân đạp thẳng cửa lao vào, cơ thể đang tàng hình cũng hiện ra.
“… Con…” Hạ Kỳ nhìn thấy con trai đột nhiên xông tới, vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng lên, miệng há ra khép lại đến nửa ngày mới nói được một câu, “… Con đi ra ngoài ngay.”
“Ba!”
“Ồ?” Người đàn ông kia có vẻ vô cùng hứng thú nhìn về phía Hạ Phi, “Ba? Con chính là con trai của chúng ta sao?”
… WTF?!!!
Lúc này Hạ Phi mới chú ý gương mặt người đàn ông kia rất giống hắn, hoặc nói đúng hơn là hắn cực kỳ giống người kia.
Tóc ngắn màu nâu, cặp mắt đào hoa màu tím nhạt, sống mũi cao, môi mỏng, rõ ràng là cùng một khuôn đúc với cái mặt hắn.
Hắn là con của Hạ Kỳ và người đàn ông này?!
Hạ Phi không có ký ức của thời điểm trước khi hắn gặp Hạ Kỳ, không biết quá khứ của mình như thế nào. Đùng một cái giống như ngủ một giấc thật dài, sau đó tỉnh lại gặp một người ba, mười năm sau lại có thêm một người ba nữa, hắn có hơi không tiếp nhận được.
Người đàn ông kia thấy Hạ Phi đơ ra trông y như vừa bị sét đánh, bất mãn nói: “Sao hả? Được làm con trai của Shute Jaleta ta mà không hài lòng sao?”
“Shute Jaleta?” Hắn cứng ngắc đọc lại tên người kia.
Đây chẳng phải là tên của Quốc vương Đế quốc tinh hệ Jale sao?
Hình như lúc nãy người này cũng nói vương cung gì đó…
Hắn là con trai của Quốc vương? Là hoàng tử?!
Làm cướp hơn mười năm, Hạ Phi cảm thấy thế giới trước mắt điên đảo hết rồi.
Mặc dù nhìn thấy Hạ Kỳ sinh con trai cho mình cũng rất vui vẻ, nhưng phản ứng của Hạ Phi khiến Shute đại đế không hài lòng lắm, bỏ qua con trai chuyển sự chú ý về Hạ Kỳ.
“Em mang theo con trai ta trốn suốt 512 năm?”
“Nó không phải con anh!” Hạ Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
“Nó giống ta như đúc, không phải con trai ta thì còn có thể là con ai?”
Hạ Kỳ cười lạnh: “Sao anh dám chắc năm đó tôi chỉ ngủ với một mình anh? Tôi ở trong vương cung lâu như thế, anh cũng không phải không có anh chị em.”
Shute nghe vậy sắc mặt tối đi, nhưng rất nhanh lại chuyển về vẻ mặt tươi cười, dịu dàng cọ cọ cằm Hạ lão đại: “Nếu như tôi nhớ không sai, năm đó em bị đưa vào vương cung với thân phận là tù binh. Em cảm thấy trừ ta ra, còn ai dám đè em?”
Mặt Hạ Kỳ cứng lại, không còn gì để nói.
“Hơn nữa theo ta thấy, sau khi bị ta cưỡng bức, em còn có thể tự nguyện lên giường với kẻ khác nữa sao?”
Hạ Phi mặt liệt đứng bên cạnh: “…”
Cưỡng bức người khác mà còn nói đến quang minh chính đại như thế đấy…
Hạ Kỳ hồi tưởng lại chuyện cũ, nét mặt càng thêm giận dữ và xấu hổ, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
Shute thấy thế có chút không đành lòng, quay đầu hất cằm với Hạ Phi còn đang ngơ ngác: “Này, con định cứ đứng đấy nhìn chúng ta sao?”
“… A?” Hạ Phi mờ mịt.
Shute đại đế chỉ chỉ hai chân trần trụi của Hạ Kỳ.
Hạ Phi: “…”
Hạ Kỳ cũng nhớ lại tình cảnh của mình bây giờ, lao đến muốn cướp lại quần.
Shute dùng cả hai tay cầm lấy cạp quần, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, vải vụn tung bay, quần rách làm đôi.
Hạ Kỳ: “…”
Hạ Phi: “…”
Thì ra đây là thế giới của người lớn… Phức tạp quá… Hắn không muốn tham gia vào đâu…
Hạ Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Con còn không đi đi!”
Đuổi không được tên điên kia, Hạ lão đại chỉ có thể đuổi con trai nhà mình ra ngoài.
Hạ Phi thấy hai mắt Hạ Kỳ tức đến đỏ lên, hắn lại nhìn sang Shute, cảm thấy tình huống này có lẽ không phải loại tình tiết sẽ xảy ra án mạng, mặt không cảm xúc lui ra ngoài phòng, còn rất tri kỷ đóng giúp cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Kỳ và Shute đại đế mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn nhau một lúc lâu, Shute đột nhiên cười ra tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng, cười đến nửa ngày vẫn không dừng lại được.
Hạ Kỳ bị tiếng cười kia làm cho phát hãi, bất đắc dĩ hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Cười em.” Shute vừa cười vừa nói.
Hạ Kỳ trừng mắt.
“Mang theo con trốn được ta hơn 500 năm, em cũng giỏi thật đấy.”
“Ai nói…” Hạ Kỳ thốt ra một tiếng sau đó đột nhiên im bặt.
Hạ lão đại đang định nói là mười hai năm trước mới nhặt được Hạ Phi về, nhưng nếu như Shute biết bản thân năm đó từng nhẫn tâm bỏ rơi con trai bọn họ, tên kia sẽ lên cơn điên mất, tốt nhất là không nói.
Shute thấy Hạ Kỳ trầm mặc, cũng không cười nữa, đặt tay lên hai chân Hạ Kỳ.
“Này!” Hạ Kỳ muốn lùi về sau, đầu gối lại bị đè chặt.
“Đừng lộn xộn, để ta xem một chút.”
Hạ Kỳ định mắng người kia bản tính không đổi, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Shute lại chần chừ, lẽ nào thật sự muốn chữa chân cho mình?
Mà cho dù có muốn chữa cũng vô ích. Công chúa Evanni bỏ vào người Hạ Kỳ một loại cổ trùng lấy từ Ngân Hà, ở Thôn Nha Tinh không có thuốc chữa, cho dù đến tận Ngân Hà cũng chưa chắc đã có thể chữa hết.
Hạ Kỳ đã sớm từ bỏ hi vọng rồi.
Shute kiểm tra hai lần, còn dùng tinh thần lực thăm dò, nhưng vẫn không tìm được căn nguyên bại liệt.
Nhớ năm đó khi Hạ Kỳ chạy trốn khỏi tinh hệ Jale vẫn khỏe mạnh như thế, không ngờ qua 500 năm đã bị phế cả hai chân. Shute đại đế vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Hạ Kỳ, trong lòng âm thầm nghiến răng, nếu tìm ra được kẻ đã hại Hạ Kỳ, nhất định phải chém tên đó thành trăm mảnh!
——
“Anh cả, về rồi à.”
Giang Thành Khải vừa vào nhà đã thấy em trai mình ôm cục cưng đi tới.
“Ừm.” Giang Thành Khải thờ ơ đáp một tiếng, xoa đầu Tiểu Giang Hách một cái rồi định đi thẳng lên lầu luôn.
“Anh!” Giang Thành Điềm bất mãn gọi y lại, “Nửa năm rồi anh không về nhà, không muốn nói nửa câu với thằng em này cũng được thôi, nhưng Tiểu Hách là con anh, đừng có lãnh đạm với nó như thế!”
Cục cưng lập tức tội nghiệp rầm rì hai tiếng, đặc biệt hợp với tình hình.
Giang Thành Khải thở dài, xoay người đón lấy nó.
“Đang là giờ làm việc sao không đi quân bộ mà lại ở nhà?” Giang Thành Khải thuận miệng hỏi.
“Còn không phải là để chờ anh về à.” Giang Thành Điềm tức giận nói, “Anh không chịu chăm nó, em không chăm nó thì ai chăm. Mẹ thỉnh thoảng cũng có việc phải ra ngoài, có phải lần nào cũng mang Tiểu Hách đi cùng được đâu. Hôm nay mẹ đến vương cung, em xin nghỉ ở nhà. Sao rồi, cái công tác diệt cướp kia của anh tiến hành thế nào? Một lưới bắt hết chưa?”
“Nhiệm vụ thất bại.” Giang Thành Khải mặt không cảm xúc đáp.
“Thất bại…” Giang Thành Điềm nghẹn họng, “Sao lại thất bại? Chẳng phải lúc trước đã chuẩn bị kế hoạch tác chiến cẩn thận rồi sao?”
“Có nguyên nhân đặc biệt.” Giang Thành Khải dừng một chút, quyết định không nói chuyện gặp được Hạ Phi ra, dù sao hắn cũng không nhớ y là ai, “Trong đoàn cướp xuất hiện một nhân vật mới, thực lực không thể coi thường.”
“Còn có người như thế?” Giang Thành Điềm ngạc nhiên, “Còn lợi hại hơn cả anh?”
Ở thiên hà này số người lợi hại hơn Giang Thành Khải cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Tinh thần lực người đó rất mạnh, năng lực khống chế cũng rất xuất sắc.”
“Trong đoàn cướp có người như thế?” Giang Thành Điềm cảm thấy có hơi khó tin, “Anh có thấy mặt người đó không? Liệu có phải hoàng tộc của tinh hệ nào đó bị lưu đày không?”
“Đừng hỏi nữa, mới chỉ gặp một lần, chưa xác định được.”
Giang Thành Khải mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục đề tài này.
Vẻ mặt lạnh lùng xa lạ của Hạ Phi giống như một cái gai trong lòng y, tìm được thứ đã mất nhưng lại một lần nữa mất đi, cảm giác này so với việc tận mắt thấy hắn nổ tung trước mặt mình còn thống khổ giày vò hơn.
Y không biết tại sao Hạ Phi lại còn sống, cũng không hiểu nếu hắn còn sống, tại sao lại không trở về, càng không hiểu vì sao hắn lại không nhớ được mình! Trên đường trở về đây Giang Thành Khải đã quyết định, y sẽ đi tìm Hạ Phi lần nữa.
Y quyết định điều khiển một chiếc tàu buôn thật, đi đến khu vực gần sào huyệt của bọn cướp, có lẽ sẽ gặp lại được Hạ Phi.
Lần này, y nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT