Lâm Tiêu Tiêu đang lượn lờ trong sân trường, đột nhiên bị gọi lại.

Đồng chí cảnh vệ nói ngoài cổng trường có người đến tìm cậu ta. Mặc dù kỷ luật trường quân đội rất nghiêm, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt vẫn cho phép gặp mặt.

Lâm Tiêu Tiêu cực kỳ mờ mịt. Ai có thể đến tìm mình?

Cha mẹ Lâm Tiêu Tiêu là một cặp đôi cuồng đi du lịch, vừa tống cậu ta vào trường xong đã dắt tay nhau đi mất hút, có khi cả năm mới về một lần, nhà đều để không. Nếu không phải sợ cha mẹ mình bất thình lình quay về không có chỗ ở, Lâm Tiêu Tiêu thật muốn đăng biển cho thuê nhà luôn.

Vậy nên lúc nhìn thấy Kha Lam đeo kính râm tươi cười đứng ngoài cổng, Lâm Tiêu Tiêu cả người đều hóa đá.

… Nữ nữ nữ nữ thần?!!!

Cậu ta vui vẻ y như con chó nhỏ chạy tới, mặt mũi đỏ bừng: “Nữ… Kha Lam, sao cô lại đến đây?”

Kha Lam ngọt ngào cười một cái: “Tôi đến tìm anh mà.”

Lâm Tiêu Tiêu lắp bắp: “Tìm, tìm, tìm tôi?!”

“Đúng thế. Sao vậy, không hoan nghênh tôi sao?”

“Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!” Lâm Tiêu Tiêu sướng đến phát rồ, chỉ thiếu mỗi ném hoa tươi đầy đường, “Nhưng bây giờ tôi không được ra ngoài trường, cô cũng không được vào, làm sao tôi tiếp đón cô được.”

“Ai nói tôi không được vào?” Kha Lam chỉ chỉ đồng chí cảnh vệ, “Cái chú này đồng ý cho tôi vào rồi.”

“Hả?” Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt. Cảnh vệ của học viện quân sự nổi tiếng là công bằng chấp pháp, lãnh khốc nghiêm minh, làm gì có chuyện đồng ý cho một người không phải học viên cũng không phải giảng viên vào trường.

Đồng chí cảnh vệ cũng rất ngơ ngác: “Tôi đồng ý lúc nào…”

“Chú à, lúc nãy rõ ràng chú nói thế mà.” Kha Lam tháo kính xuống, ném một ánh mắt về phía đồng chí cảnh vệ.

“Tôi không…” Đồng chí cảnh vệ nhìn ánh mắt của Kha Lam, cảm thấy vô cùng hỗn loạn “… Đúng, tôi đồng ý rồi, vào đi.” Nói xong liền nhấn nút trên dụng cụ điều khiển, cổng điện tử chậm ra mở ra.

“Cảm ơn chú!” Kha Lam vẫy vẫy tay với đồng chí cảnh vệ, sau đó chạy đến bên người Lâm Tiêu Tiêu, khoác tay cậu ta đi vào trong trường.

Lâm Tiêu Tiêu mặc dù bình thường có hơi tiện, nhưng từ bé đến giờ còn chưa nắm tay con gái. Lần trước chỉ chạm nhẹ vào mu bàn tay Kha Lam thôi cũng đủ để cậu ta sung sướng mấy ngày liền, bây giờ lại đột nhiên bị nữ thần mình thầm thương trộm nhớ dán sát vào, tim gan phèo phổi của Lâm Tiêu Tiêu đều sắp bay ra ngoài luôn rồi.

Kha Lam nhận ra Lâm Tiêu Tiêu căng thẳng, rất tự nhiên xoa xoa bờ vai cứng ngắc của cậu ta: “Làm sao thế? Không thoải mái sao?”

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Càng cứng đờ.

Kha Lam càng ghé sát vào: “Hả?”

Một luồng nhiệt nóng hổi phả vào bên tai, vành tai Lâm Tiêu Tiêu lập tức đỏ ửng.

Lâm Tiêu Tiêu mặt mũi đỏ bừng, nghẹn họng không nói ra lời, nghiêng người muốn tránh đi.

Kha Lam sững sờ, nhíu mày, “Anh có ý gì? Anh rất ghét tôi sao?”

“Không phải, không phải thế!” Lâm Tiêu Tiêu điên cuồng lắc đầu. Làm sao mà dám ghét nữ thần hả! Quỳ liếm còn không kịp nữa là!

“Vậy tại sao anh lại tránh tôi?”

“Tôi… tôi chỉ là…” Lâm Tiêu Tiêu vò đầu bứt tai.

“Hôm đó thấy anh cầm album mới của tôi, tôi còn tưởng anh rất thích tôi” Kha Lam mếu máo như sắp khóc “Nên hôm nay mới đến đây để cảm ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà hình như tôi đến làm anh không vui rồi, tôi nên đi thì hơn.” Nói xong xoay người tỏ vẻ muốn đi.

Lâm Tiêu Tiêu không kịp suy nghĩ, tay nhanh hơn não lập tức túm lấy tay Kha Lam.

“A, anh làm tôi đau đấy!” Kha Lam khẽ kêu một tiếng, vành mắt đỏ lên.

Lâm Tiêu Tiêu vội vã thả tay ra, giơ hai tay lên biểu thị bản thân cực kỳ vô tội.

Kha Lam xoa xoa chỗ tay bị “đau”, vẻ mặt càng thêm ủy khuất: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào hả?”

“Xin lỗi, xin lỗi” Lâm Tiêu Tiêu bây giờ cũng mặc kệ mặt mình có đỏ hay không, cuống cuồng giải thích “Tôi không cố ý đâu, chỉ là, chỉ là tôi hơi căng thẳng thôi. Thật ra tôi rất thích cô, thật đấy, từ lúc cô mới ra mắt đã thích rồi, album nào tôi cũng mua hết, buổi biểu diễn nào tôi cũng đi xem, hôm nào không trốn đi được thì đều xem phát trực tiếp trên mạng, tôi thật sự rất rất thích cô! Nữ thần cô nhất định phải tin tôi!”

Lâm Tiêu Tiêu khổ sở giải thích, chỉ thiếu mỗi quỳ luôn xuống đất, sợ nữ thần vẫn hiểu lầm mình.

Kha Lam nghe cậu ta lắp ba lắp bắp giải trình, đột nhiên phì cười.

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Đây là đang cười nhạo mình đấy hả?

Kha Lam cười đến không ngậm được mồm, che miệng nói: “Lâm Tiêu Tiêu, anh đáng yêu thật đấy.”

“…” Lâm Tiêu Tiêu đơ cả người, “Nữ thần vẫn nhớ tên tôi à.”

Kha Lam nhìn cậu ta: “Tôi đọc đúng hả? Mặc dù tôi không hiểu ngôn ngữ của Ngân Hà lắm, nhưng theo thông tin tôi tra được thì tên anh là tiếng Trung của Trái đất thời cổ đại, bây giờ rất ít nơi còn sử dụng.”

“Chuyện này cô cũng biết sao…” Đột nhiên được nữ thần quan tâm như thế, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy có hơi không quen “Tôi còn tưởng cô quên tên tôi rồi.”

Kha Lam nói: “Làm sao quên được, anh là ân nhân cứu mạng của tôi mà.”

“Nói là ân nhân cứu mạng thì hơi quá rồi…” Lâm Tiêu Tiêu vò đầu, “Tôi cũng chỉ đuổi được ba tên lưu manh thôi.”

Kha Lam không nói tiếp, chỉ cười nhìn Lâm Tiêu Tiêu.

Mặc dù đã thấy Kha Lam cười không biết bao nhiêu lần qua màn ảnh, nhưng nhìn trực diện khoảng cách gần thế này, Lâm Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy không hold nổi. Hai mắt cậu ta đảo loạn, không dám nhìn vào mặt đối phương, trong lúc vô tình lại liếc thấy rất nhiều học viên đang nhìn về phía hai người bọn họ, cả người đều không khỏe.

Mị lực của nữ thần quả nhiên là quá lớn! Ăn mặc kín đáo thế này mà vẫn có người dám tơ tưởng!

Các người dám dùng ánh mắt dâm loạn (?) nữ thần, không thể tha thứ!

Lâm Tiêu Tiêu vội vàng kéo tay Kha Lam chạy về phía ký túc xá.

Kha Lam cũng rất tự nhiên để cho Lâm Tiêu Tiêu nắm tay mình kéo đi, bâng quơ hỏi: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Phòng ký túc xá của tôi.”

“… Ký túc xá?”

Kha Lam há hốc mồm, tên này nghĩ cái gì trong đầu thế hả?

Thấy nữ thần đột nhiên dừng lại, Lâm Tiêu Tiêu cũng dừng bước quay đầu nhìn.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của nữ thần, cậu ta mới phát hiện lời nói của mình ban nãy rất kỳ quái.

Lần đầu tiên gặp mặt đã dắt con gái nhà người ta vào phòng mình còn có tiết tháo hay không?!

Lâm Tiêu Tiêu chột dạ nhìn Kha Lam.

Cũng may Kha Lam không có phản ứng gì nhiều, vẫn chỉ cười dịu dàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt, nhắm mắt nói: “Tôi suy nghĩ không cẩn thận rồi, hay là chúng ta đến thư viện đi, ở đó yên tĩnh.” Không thể đi ký túc xá, nhà ăn lại quá đông người, chỉ có thư viện là tương đối yên tĩnh lại không quá riêng tư, còn có thể thể hiện khí chất uyên bác của mình!

Kha Lam cũng không phản đối.

Nhưng Lâm Tiêu Tiêu ngàn vạn lần không nghĩ được mình thế mà lại vớ được Hạ Phi trong thư viện.

Lúc dẫn Kha Lam qua cổng thư viện cậu ta rất lo lắng nhân viên sẽ không cho vào, nhưng nhân viên thư viện cũng giống y như đồng chí cảnh vệ ban nãy, Kha Lam vừa tháo kính xuống đã cho vào luôn.

Quả nhiên ai ai cũng đều háo sắc!

Lâm Tiêu Tiêu biểu thị  bản thân cực kỳ khinh bỉ.

Hạ Phi không có thẻ học viên, theo lý thuyết thì cũng không được phép vào mới phải, chẳng lẽ cũng dùng sắc đẹp mê hoặc nhân viên thư viện giống Kha Lam?

“Phi Phi?” Lâm Tiêu Tiêu dẫn Kha Lam ngồi xuống đối diện với Hạ Phi.

Nhưng Hạ Phi còn đang chìm đắm trong thế giới nội tâm đầy biến ảo của bản thân, hoàn toàn không nghe thấy, cũng không phát hiện ra trước mặt mình đã nhiều thêm hai người.

Lịch sử của cái hệ Thôn Nha Tinh này thật sự là quá thần kỳ!

Mỗi chúng tộc ở đây đều có một vị thần sáng thế riêng, Đằng Thụ tộc tôn thờ Thượng đế, cũng giống như Thiên chúa giáo của con người, vậy nên hôn lễ cũng được tổ chức trong giáo đường. Trong tín ngưỡng của Đằng Thụ tộc, thần là người sáng tạo ra bọn họ, ban đầu chỉ là cây cỏ, sau đó bọn họ được thần ban cho khả năng hoạt động, ban cho hình dáng giống như con người. Mặc dù ngoại hình chỉ chia làm nam nữ giống như nhân loại, nhưng giới tính lại theo hệ thống CPW.

Cái tộc người Đằng Thụ này còn não bổ hơn cả hắn nữa! Trí tưởng bở còn hơn cả uống fristy!

Trong sách cũng nhắc đến vật biểu tượng hoàng gia ——  tinh thể Aisura.

Tương truyền rằng thần đã hóa thân thành hình người ban tặng cho Đằng Thụ tộc tinh thể Aisura, được tôn sùng làm tộc tinh. Cũng giống như tộc tinh của tất cả các chủng tộc khác trên Thôn Nha Tinh, tinh thể Aisura do người nắm quyền mạnh nhất trong tộc bảo quản.

Người nắm quyền hiện tại của Đằng Thụ  tộc là Nữ hoàng, nhưng Vương phu của Nữ hoàng lại làm mất tộc tinh. Hoàng thất đều cho rằng việc này chứng minh tộc tinh không chấp nhận Nữ hoàng nắm quyền, nhưng tinh thể Aisura mất tích mãi vẫn không tìm ra được, liên bang lại không thể không có người lãnh đạo, cuối cùng vương vị của Nữ hoàng vẫn giữ nguyên.

Trong sách còn giới thiệu cả về hình dáng và năng lực của tinh thể Aisura.

Hạ Phi càng xem càng hoảng sợ.

Hắn đưa tay xoa xoa ngực trái, tinh thể bát giác màu xanh lục, chẳng phải chính là thứ trong người hắn sao? Tức là thứ mà hắn đang giữ, chính là tinh thể Aisura thật? Kiếp trước đám người ngoài hành tinh kia bắt cóc hắn cũng là vì muốn tra hỏi nguồn gốc của viên tộc tinh này?

Tinh thể này tượng trưng cho quyền lực cao nhất liên bang, cho nên đám người bắt cóc hắn mới muốn tìm ra nó bằng được, đáng tiếc khi đó chính hắn còn không biết cái tinh thể của nợ mà bọn họ tra hỏi lại đang ở trong chính cơ thể mình.

Nhưng vì sao tinh thể này lại chui vào được trong người hắn? Hơn nữa không chỉ bây giờ, mà trước khi trọng sinh cũng bị nó chui vào? Lẽ nào chuyện này có liên quan đến việc hắn đột nhiên mất trí nhớ một thời gian? Chẳng lẽ khi đó hắn cũng bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi đem cái tinh thể này nhét vào người?

Không đúng, trong sách nói tinh thể Aisura có linh tính, tự nhận chủ, nếu đúng như vậy, tức là người đáng nhẽ phải ngồi trên vương vị bây giờ phải là Giang Thành Khải? Cũng không phải không có khả năng, Giang thiếu tướng rất tài giỏi, lại là nam thần toàn liên bang, nếu như trở thành Quốc Vương nhất định sẽ được người người ủng hộ.

Nhưng nếu như thế cũng không đúng, tinh thể này ở trong người hắn từ kiếp trước cơ mà, làm sao mà nó lại từ Thôn Nha Tinh chạy đến được tận Ngân hà, đến tận Trái đất rồi chui vào người hắn?

Cái thế giới không khoa học gì thế này!!!

Còn nữa, Giang Thành Khải có biết chuyện này không? Liệu có phải y đã biết chuyện này nên mới kiên quyết không chịu ly hôn với hắn, lợi dụng tinh thể trong người hắn để leo lên vương vị, đứng trên vạn người?

Cơ thể của Hạ Phi Giang Thành Khải đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, không thể có chuyện y không nhìn thấy vết bớt màu xanh lục trên ngực hắn được.

Mẹ nó, đừng bảo là Giang thiếu tướng lợi dụng hắn thật nhé…

Hạ Phi càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, cảm giác đối với Giang thiếu tướng cũng trở nên cực kỳ phức tạp, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn hết cả lên, vậy nên trước mặt có hai người ngồi hắn cũng không biết, thậm chí một trong số đó còn đang gào thét gọi tên mình hắn cũng không nghe thấy.

“… Hạ Phi, Hạ Phi!”

Lâm Tiêu Tiêu gọi mười mấy câu mà người đối diện vẫn cứ đờ ra, nhịn không được thò tay tát bốp vào mặt hắn một cái.

Hạ Phi lúc này mới từ trong suy nghĩ bản thân bị người ta lợi dụng trở về thực tại, tức giận nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu, gằn giọng: “Làm cái gì đấy hả?”

“…” Lâm Tiêu Tiêu không muốn biểu hiện bản thân yếu đuối trước mặt nữ thần, vì thế cũng ác thanh ác khí quát lại, “Tôi gọi cậu mười mấy lần rồi mà cậu không nghe thấy à?”

Hạ Phi thản nhiên thò tay tháo máy trợ thính xuống, mặt không đổi sắc nói: “Không nghe thấy.”

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Kha Lam bật cười: “Bạn anh thú vị thật đấy.”

“Vậy sao” Lâm Tiêu Tiêu cười gượng hai tiếng, sau đó quay đầu hung hăng trừng Hạ Phi một cái.

Hạ Phi cũng trừng lại cậu ta, nhét máy trợ thính vào tai

Lâm Tiêu Tiêu khôi phục vẻ mặt tươi cười, bắt đầu giới thiệu: “Đây là Kha Lam, nữ thần đệ nhất liên bang, là thần tượng của tôi. Còn đây là…”

“Tôi biết anh ấy, tôi đã nhìn thấy hình trên mạng rồi.” Kha Lam ngắt lời Lâm Tiêu Tiêu, chủ động vươn tay ra trước mặt Hạ Phi “Anh là Hạ Phi đúng không, dệt mộng sư mới nổi trong truyền thuyết, thẻ mộng cảnh của anh rất đắt hàng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Hạ Phi bình thường cũng không quen thân thiết với người lạ, chỉ bắt tay Kha Lam nói một câu “Xin chào” rồi thôi.

Lâm Tiêu Tiêu lập tức trừng mắt nhìn hắn.

Sao lại có thể tỏ ra lãnh đạm với nữ thần như thế hả cái tên này!!!

Hạ Phi nhíu mày trừng lại.

Muốn gì đây? Muốn nhiệt tình xông lên ôm ấp hả?! Cậu thích thì tôi chiều!

Lâm Tiêu Tiêu ủ rũ.

Thôi đi! Cậu biến đi! Nữ thần để mình tôi ôm là đủ rồi!

Kha Lam nhìn bọn họ không nói gì chỉ trừng qua trừng lại, cũng lẳng lặng ngồi nhìn.

Mặc dù Hạ Phi rất trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng trực giác của hắn lại cực kỳ chuẩn, y như có giác quan thứ sáu. Từ lúc nhìn thấy vị nữ thần này hắn đã cảm thấy đây chắc chắn không phải là một cô gái đơn thuần, mặc dù vẻ ngoài rất đáng yêu, ngữ khí cũng mềm mại, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Kha Lam nhìn hắn một cái, cảm giác quái dị trong lòng Hạ Phi lại càng tăng cao, nhưng vì sao lại quái dị thì hắn lại không thể xác định được.

Nghĩ mã không hiểu thì tốt nhất là không nghĩ nữa, Hạ Phi lắc đầu, cúi xuống tiếp tục đọc sách.

Cuốn sách này có quá nhiều thứ mới mẻ, không đọc hết nhất định sẽ ngứa ngáy chân tay!

Tiếc là không được mượn về nhà

Kha Lam ngược lại rất có hứng thú với hắn: “Tôi cảm thấy anh rất giống một người.”

Hạ Phi ngẩng đầu nhìn Kha Lam, không nói gì.

Lâm Tiêu Tiêu sợ nữ thần lúng túng, vội vàng hỏi: “Giống ai?”

Kha Lam nói: “Hạ Kỳ.”

Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Dệt mộng sư hoàng gia tiền nhiệm?”

“Đúng vậy,” Kha Lam gật đầu, “Nghe nói ông ấy là dệt mộng sư lợi hại nhất trong lịch sử, quân đội đi tham chiến đều phải đưa ông ấy theo. Đáng tiếc lúc tôi sinh ra thì ông ấy đã qua đời rồi.”

Lâm Tiêu Tiêu lập tức an ủi, “Đừng đau lòng, chẳng phải cô nói Hạ Phi giống Hạ Kỳ sao? Cứ coi cậu ta như ông ấy đi.”

Hạ Phi: “…”

Con mẹ cậu!

Lâm Tiêu Tiêu lại nói: “Hạ Phi và Hạ Kỳ đều họ Hạ, liệu có phải cha con thất lạc không nhỉ hahaha…”

Hạ Phi: “…”

Kha Lam: “…”

Hạ Phi chậm rì rì nói: “Tôi nhớ cha tôi tên là Hạ Kình Thiên, cha nuôi tên là Hạ Kình An.”

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Hạ Phi: “Hạ Kỳ là ai, tôi chưa từng nghe tên người này bao giờ.”

Kha Lam: “Chưa từng nghe thì hơi quá rồi, 500 năm trước Hạ Kỳ là người nổi tiếng nhất toàn liên bang. Chỉ tiếc ông ấy là partner, nếu không chắc chắn phải có cả đống người xếp hàng muốn gả cho Hạ Kỳ. Tôi nhớ hình như ông ấy là cô nhi, bạn bè cũng không có nhiều, chỉ có hai người bạn thân nhất là cha anh Hạ Kình Thiên và Giang thượng tướng Giang Trấn.”

Lâm Tiêu Tiêu hiếu kỳ: “Sao cô lại biết được chuyện này?”

Kha Lam giơ ngón trỏ lên, kề sát trên môi, “Bí mật.”

Lâm Tiêu Tiêu bị động tác đẹp đẽ này cào đến trong lòng ngứa ngáy.

“Kha Lam, sao em lại ở đây?” Một giọng nam đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.

Kha Lam quay đầu lại, thân thiết thăm hỏi người kia, “Anh họ, anh cũng ở đây à.”

Lâm Tiêu Tiêu kinh hãi, “Anh họ? Người nào?”

Kha Lam cười híp mắt: “Cả hai.”

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Hạ Phi trầm mặc nhìn Giang Thành Điềm và Bello.

Bello xoa đầu Kha Lam, cười nói: “Anh sẽ báo với bác em trốn học.”

Kha Lam ngoài cười nhưng trong không cười hất tay Bello ra: “Em không trốn học.”

Bello cũng không để ý, lại hỏi: “Anh trai em gần đây thế nào?”

Kha Lam chống cằm, đặc biệt có thâm ý nhìn vị anh họ này, nhưng vẫn tỏ ra ngây thơ đáp: “Anh ấy vẫn khỏe, chuyện này em nghĩ anh phải biết rõ hơn em chứ.”

Ánh mắt Bello lóe lên một chút, khẽ nhếch miệng cười, bảo trì im lặng.

Hạ Phi nhìn bọn họ dùng ánh mắt quái dị nhìn nhau, cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu xem giữa hai người này có hiềm khích gì. Sự xuất hiện của Giang Thành Điềm lại khiến hắn hứng thú hơn, lần trước Điềm Điềm bị hắn đánh bại, nửa tháng sau hắn lên mạng đa chiều không lần nào gặp được cậu ta, chủ động đi tìm cũng không thấy, chẳng lẽ tâm hồn thiếu nữ bị tổn thương rồi?

Giang Thành Điềm nhìn thấy Hạ Phi cũng nhớ lại trận thua đau đớn kia, vẻ mặt lập tức vặn vẹo.

Hạ Phi mỉm cười: “Điềm Điềm.”

Giang Thành Điềm: “… Hừ!”

Đặc biệt ngạo kiều!

Bello nhìn về phía Hạ Phi, gật đầu nói: “Chào cậu.”

Hạ Phi cũng lễ phép đáp lại: “Xin chào.”

Giang Thành Điềm đột nhiên chen mồm “Này, Hạ Phi, cậu nhìn thấy mối tình đầu sao lại lạnh nhạt như thế hả?”

Hạ Phi: “…”

Bello: “…”

Lâm Tiêu Tiêu lén lút cúi đầu xuống.

Giang Nhị Tinh rơi mất não rồi à?! Cậu ta quên bây giờ Hạ Phi là chị dâu mình sao? Dám đâm chọc chị dâu trước mặt mọi người như thế không sợ Hạ Phi về nhà mách với Giang phu nhân táng chết cậu ta à? Lại còn lôi anh em tốt ra làm đối tượng châm chọc như thế mà cũng được à? Cẩn thận Bello cũng táng chết cậu luôn!

Kha Lam cũng cực kỳ đồng tình nhìn anh họ mình.

Giang Thành Điềm bất chấp hết, tiếp tục khiêu khích nhìn Hạ Phi.

Hạ Phi chống cằm, nhìn thằng chú ngu xuẩn của con mình: “Ha, lúc đấy tôi vẫn còn trẻ dại, chưa có mắt nhìn người.”

Vẻ mặt Bello cứng đờ.

Giang Thành Điềm không chịu buông tha: “Ý cậu là Bello không bằng anh tôi?”

Bello: “…”

Hạ Phi tà tà nhìn Điềm Điềm, cười cực kỳ xấu xa: “Là cậu tự nói thế đấy chứ?”

Giang Thành Điềm: “Đương nhiên là tôi nói…”

Điềm Điềm đột nhiên dừng khựng lại.

“Sao hả?” Hạ Phi trưng ra bản mặt chờ xem kịch vui.

Giang Thành Điềm: “…”

Mẹ nó bị tên này bẫy rồi!

Bello là Thái tử, nếu nói Thái tử không bằng một vị thiếu tướng, đây là tội bất kính, còn chưa kể bọn họ ngoài quan hệ anh em thì còn là bạn tốt. Giang Thành Khải lại là anh trai cậu ta, bình thường Giang Thành Điềm sùng bái anh mình như thế, bây giờ bảo cậu ta nói anh mình không bằng Bello làm sao mà nói được hả?!

Giang Thành Điềm cực kỳ đau khổ bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Hạ Phi cố nén cười nhìn chằm chằm cậu ta.

Giang Thành Điềm đổ mồ hôi hột, quay đầu nhìn về phía Bello cầu cứu, lại phát hiện bạn tốt của mình đang che miệng nhịn cười.

Mẹ nó có còn là anh em nữa không!

Giang Thành Điềm dùng ánh mắt lên án đồng đội ngu như heo.

Nhưng đả kích vẫn chưa chấm dứt, Kha Lam bò thẳng ra bàn cười như lên cơn, hoàn toàn không thèm quan tâm đến mặt mũi anh họ nhà mình.

Giang Thành Điềm: “…”

Lâm Tiêu Tiêu hầu kết giật giật, bày tỏ tôi sẽ cố nhịn cười Giang Nhị Tinh anh cứ yên tâm.

Giang Thành Điềm:…QAQ!

Điềm Điềm thẹn quá hóa giận trừng đầu sỏ: “Này, tôi nhớ cậu làm gì có thẻ học viên, sao cậu vào đây được?”

Hạ Phi: “…”

Em giai này, chọc ngoáy người ta nhiều kiểu gì cũng có ngày bị táng chết đó!

Hắn rất bình tĩnh phun ra năm chữ: “Không phải việc của cậu.”

Giang Thành Điềm: “…”

Lâm Tiêu Tiêu thực ra cũng rất hiếu kỳ với vấn đề này, chen mồm hỏi: “Phi Phi, cậu đến thư viện làm gì vậy?”

Hạ Phi ôn hòa đáp, “Tôi đến tìm sách viết về dệt mộng sư.”

Kha Lam tiếp lời: “Vậy anh nên đọc các bài viết phân tích mộng cảnh của Hạ Kỳ.”

“Hạ Kỳ?” Bello vừa nghe đến cái tên này vẻ mặt liền có chút phức tạp.

Hạ Phi kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”

Kha Lam cười cười: “Anh họ, đừng bảo là anh tin mấy lời đồn nhảm kia nhé? Anh rõ ràng là con ruột của cô mà.”

Lâm Tiêu Tiêu hiếu kỳ: “Lời đồn gì?”

Kha Lam đáp: “Người ta đồn đại Hạ Kỳ là tình nhân của Nữ hoàng, còn nói sau khi Hạ Kỳ chết Nữ hoàng vì quá đau lòng mới chấp nhận lấy Vương phu hiện tại.”

Bello trừng mắt nhắc nhở, “Kha Lam! Chú ý lời nói của em.”

Kha Lam lè lưỡi, không nói tiếp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play