*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Phi ngất không bao lâu.
Lúc bị Hạ Lăng nhấc lên giường, hắn đã từ từ tỉnh lại.
Hạ Phi cảm giác mình bị người bế ngang, theo bản năng muốn giãy ra. Đùa cái gì, một người đàn ông bị người ta bế kiểu công chúa, là người đều không chịu nổi! Cũng không biết Hạ Lăng có phải cố ý hay không, thật sự thả tay ra.
Vì vậy Hạ Phi lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Phương Tĩnh: “…”
Giang phu nhân: “…”
Hạ Phi: QAQ Mặt của hắn! Mặt! Là mặt đó!
Hắn cực kỳ hoài nghi Hạ Lăng đang đố kỵ với gương mặt đẹp trai của mình, tuy rằng ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mặt mũi mình là cái dạng gì.
Hạ Phi thoi thóp từ dưới đất bò dậy, không dám đưa tay quệt máu mũi, rút mấy tờ giấy ăn trên tủ đầu giường lau qua loa, không biết đã hết máu chưa.
“Con là Hạ Phi phải không.” Giang phu nhân dịu dàng đi tới, ngồi xuống trước mặt hắn, dùng khăn tay nhẹ nhàng giúp hắn lau đi vệt máu mũi còn sót lại “Ta là mẹ của Giang Thành Khải, con có thể gọi ta là bác gái.”
Trên khăn tay của Giang phu nhân có một mùi hương thơm ngát thoang thoảng, khiến Hạ Phi có cảm giác đặc biệt thân thiết.
“Nếu muốn con có thể gọi ta là mẹ cũng được, dù sao hai ngày nữa cũng kết hôn rồi.”
Hạ Phi không muốn gọi một người phụ nữ xa lạ là mẹ, vì vậy thấp giọng gọi một tiếng: “Bác gái.”
Giang phu nhân cười gật đầu, quay người nói với Phương Tĩnh: “Hạ phu nhân, tôi có vài lời muốn nói riêng với Tiểu Phi, liệu có thể…”
Giang phu nhân cũng chỉ nói nửa chừng, Phương Tĩnh lập tức hiểu ý kéo Hạ Lăng ra khỏi phòng. Chỉ là cửa vừa đóng, bà ta đã đem tai dán lên ván cửa nghe ngóng, chỉ sợ Hạ Phi nói xấu người nhà mình với Giang phu nhân, Phương Tĩnh biết Hạ Phi từ trước đến nay luôn có địch ý với mình.
Hạ Lăng liếc mẹ mình một cái, quay người trở về phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Phi và Giang phu nhân.
Giang phu nhân cười đến vô cùng hòa ái: “Con không mời ta ngồi xuống sao?”
Hạ Phi lúc này mới giật mình nhớ ra, vội vàng dâng lên cái ghế tựa duy nhất trong phòng, dùng tay ra dấu mời ngồi, bản thân hắn thì ngồi xuống mép giường, hai tay đặt lên đầu gối, bộ dạng cực kỳ cung kính.
“Con không cần căng thẳng như thế” Giang phu nhân cười nói, “Lẽ nào nhìn ta rất hung ác sao? Con cứ thoải mái một chút, đây là nhà con.”
Hạ Phi cứng ngắc gật gật đầu.
Thật ra hắn có hơi khẩn trương, dù sao chuyện thư tình rùm beng mới qua chưa được mấy ngày, hắn không biết Giang phu nhân có muốn lấy chuyện này ra làm khó dễ hắn không.
Mà Giang phu nhân nhìn qua hình như không giống đang tức giận?
Hạ Phi không có can đảm nhìn thẳng mặt Giang phu nhân, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào búi tóc bà. Mới nhìn một chút hắn đã kinh ngạc đến hai mắt trợn trừng, đóa hoa hồ điệp cài trên tóc Giang phu nhân thế mà lại vẫy vẫy cánh!
Này này này chẳng lẽ cái này là vật sống?!
Giống như để chứng minh cho suy đoán của Hạ Phi, đóa ‘hoa’ kia giương cánh, bay một vòng quanh đầu Giang phu nhân, rồi mới nghiêm chỉnh đậu xuống đúng vị trí ban nãy. Giang phu nhân hình như không biết một màn vừa rồi trên đầu mình, vân ung dung ngồi vững như Thái Sơn.
Hạ Phi khóe miệng co giật, đừng nói Giang phu nhân kiếp trước là Hàm Hương đấy nhé?
Nhưng nội dung câu nói tiếp theo của bà lại khiến Hạ Phi nghe xong cũng chẳng còn tâm tình đâu mà chú ý đến cái đóa ‘hoa’ quỷ dị kia.
“Ta biết, để con gả tới Giang gia chúng ta cũng là làm khổ con, con không muốn gả cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà Tiểu Khải nó…” Giang phu nhân có chút nghẹn ngào, lấy khăn tay che miệng nói tiếp, “Quyết định làm hôn lễ vội vàng như thế, cũng là muốn nhanh chóng lưu lại vài đứa con cho Tiểu Khải.”
Hạ Phi não động vài lần mới xác định được “Tiểu Khải” trong miệng Giang phu nhân là Giang Thành Khải, nhớ lại tư thế oai hùng của người kia trong mấy bức ảnh xem trên mạng, hắn không khỏi có chút hắc tuyến.
“Chỉ là cha con cùng cha Tiểu Khải là bạn cũ thân thiết, gen của hai đứa ghép vào lại cực kỳ tương thích, Giang gia chúng ta mới có thể mặt dày mà tới đây hỏi cưới, dù thế nào Giang gia chúng ta vẫn thấy rất hổ thẹn với con và Hạ gia.”
Hạ Phi trong lòng điên cuồng phun tào, làm gì có chuyện khiến Hạ gia khó chịu, cái người mẹ nuôi kia của hắn có mà sướng đến phát điên luôn rồi!
“Con cũng không cần lo lắng, chúng ta cũng sẽ không bắt con phải thủ tiết cả đời. Chờ sau khi con thay Tiểu Khải để lại huyết thống cho Giang gia, chúng ta sẽ để con rời đi, nếu lúc đó con muốn lấy người khác hay làm gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ con, tuyệt không đối không ngăn cản.”
Nghe lâu như thế, có câu này là dễ nghe nhất.
Hạ Phi toàn thân khoan khoái, cả người đang căng thẳng cũng thả lỏng, hắn cười nói với Giang phu nhân: “Bác gái, bác yên tâm, con sẽ không phụ sự kỳ vọng của người.”
Giang phu nhân lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Nếu như Giang phu nhân mà biết được trong lòng Hạ Phi đang tính toán cái gì, chắc chắn không thể vui vẻ nổi.
Tuy rằng gả cho một kẻ đã chết, còn muốn hắn phải sinh con, hắn dù sao cũng là đàn ông, tính ra cũng chẳng lỗ chút nào. Tới lúc lấy được giấy ly hôn rồi, lại có Giang gia chống lưng, mở một cửa hàng nhỏ để sống tạm là không thành vấn đề, có khi đến Hạ gia cũng chẳng cần quay lại, cuộc sống quả thực là đẹp đến run rẩy.
Giang phu nhân nói: “Ta biết con là một đứa trẻ rất thông minh. Hai ngày nữa là lễ kết hôn, ngày mai ta sẽ mời một đội ngũ tổ chức chuyên nghiệp đến dạy cho con những lễ nghi cơ bản và những vấn đề cần chú ý trong lễ cưới. Con hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, cả ngày mai đều bận rộn chuẩn bị, ngày kia có lẽ còn bận hơn.”
Hạ Phi: “…”
Chờ một chút, what are you saying???
Hắn không phải là kết hôn với một cái bài vị à?!
Long trọng như thế là có mục đích đen tối gì?!
Hắn là một người trái đất phi thường giản dị làm ơn tha cho hắn đi! Không cần làm lớn tuyệt đối không cần làm lớn!
Giang phu nhân lời cần nói đều đã nói xong, vung khăn tay một cái, tiêu sái quay đầu lướt ra khỏi phòng.
Hạ Phi tuyệt vọng nhìn bóng lưng Giang phu nhân, cảm thấy bản thân đã triệt để lọt hố, lại còn là một cái hố phân!
Mà cái đóa hoa kia… Không, có lẽ phải gọi là con bướm kia, giống như đang cười nhạo sự ngây thơ của hắn, bay trên không trung dùng sức phẩy phẩy cánh, sau đó lại điên cuồng phẩy phẩy cánh bay theo sau gáy Giang phu nhân.
Hạ Phi lạnh lùng liếc nhìn Phương Tĩnh đang đứng ở ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Sớm biết cái người mẹ nuôi này kiểu gì cũng sẽ gài bẫy hắn, không nghĩ tới lại còn gài đến quang minh chính đại như thế!
Cùng một cái bài vị cử hành đại lễ kết hôn long trọng, quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Mặt mũi cả hai đời của hắn chắc chắn đều sẽ mất sạch trong cái buổi hôn lễ đặc biệt phát rồ này.
Hạ Phi mang theo tâm tình cực kỳ kém đi về phía giường, dưới chân đột nhiên đá phải một thứ. Hắn cúi đầu nhìn, thấy có một quả trứng to hơn cả trứng vịt, bởi vì bị hắn đá phải mà lăn một vòng trên sàn, đụng vào chân ghế mới dừng lại.
Hạ Phi đem trứng nhặt lên, tò mò đánh giá nó.
Cái trứng này to hơn cả trứng vịt, chẳng lẽ là trứng ngỗng? Không đúng, theo ký ức trước đây của nguyên chủ thì nơi này tuyệt đối không thể tồn tại cái loài động vật hung tàn như ngỗng được.
Hơn nữa màu sắc cũng không giống trứng ngỗng, bên ngoài vỏ hình như có một lớp huỳnh quang màu lam nhạt, sờ lên rất ấm áp, hiệu quả không khác gì lò sưởi cầm tay loại mini.
Hạ Phi xác định trong ký ức nguyên chủ chưa từng nhìn thấy quả trứng này bao giờ, tám chín phần là do Giang phu nhân để quên.
Hắn vội vàng chạy ra cửa, nhưng chỉ kịp thấy xe huyền phù xoay mông bay mất.
Phương Tĩnh đứng ở phía sau hắn hỏi: “Tiểu Phi, có chuyện gì sao?”
Hạ Phi lắc đầu, lướt qua người Phương Tĩnh vào nhà.
Ngày mai đằng nào cũng phải tới Giang gia, lúc đó đem trả cũng không muộn. Quả trứng này quỷ dị như thế, nếu để cho Phương Tĩnh biết được, cũng không biết lại xảy ra chuyện gì.
Dù sao cũng là đồ của người ta, lại còn là một quả trứng yếu ớt, Hạ Phi về phòng lấy khăn mềm bọc quả trứng lại, bỏ vào trong một cái hộp.
Sau đó, xảy ra một màn làm cho hắn cực kỳ khiếp sợ.
Quả trứng này giống như có ý thức, xoay xoay một chút, tự lăn ra khỏi khăn mềm, thậm chí “đứng” lên trên khăn mềm, “nhìn” hắn. Tuy rằng quả trứng hoàn toàn không có mắt, nhưng hắn lại cảm thấy nó rõ ràng đang nhìn mình chằm chằm.
Cảm giác này khiến Hạ Phi sởn cả tóc gáy.
Đây đến cùng là cái thế giới thối nát gì! Một quả trứng mà cũng biết nhìn người ta, còn có thể lừa đảo hơn nữa hay không!
Hắn cố nén cảm giác kinh dị trong lòng, đem quả trứng bọc chặt trong mấy lớp khăn, nhét sâu vào trong tủ quần áo, đóng chặt cửa tủ lại, leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Trong tủ quần áo truyền ra tiếng va chạm, Hạ Phi nghe được có chút lo lắng, quả trứng này đừng có mà đem bản thân tự đập vỡ luôn nhé? Sau đó lòng trắng lòng đỏ bầy nhầy một đống trong tủ, tình cảnh như thế quả thực thê thảm đến không đành lòng nhìn thẳng.
Bỗng nhiên, tiếng va chạm dừng lại.
Hắn sững sờ quay đầu nhìn tủ quần áo xem có chuyện gì.
Kết quả vừa nhúc nhích một chút đã cứng ngắc cả người. Bên hông đụng phải một thứ cứng cứng, tròn tròn, trơn nhẵn bóng loáng… Hạ Phi xốc chăn lên nhìn xuống, nhìn xong đã muốn nhảy dựng lên.
Quả trứng này ở đây từ lúc nào!!!
Nó đang biểu diễn David Copperfield phiên bản trứng à!!!
Cái trò này chơi không vui tí nào đâu QAQ!!!
Lúc hắn cảm thấy cả người đều sắp hỏng mất, trên đùi đột nhiên bị nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.
Vẻ mặt Hạ Phi cứng đờ, cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy quả trứng kia đang thân mật cọ cọ đùi hắn, hành vi đặc biệt giống với con mèo kiếp trước hắn nuôi.
… Cho nên nói, cái trứng này, là đang muốn được vuốt ve?
Hạ Phi bị suy nghĩ của bản thân khiến cho khiếp sợ, một quả trứng muốn được vuốt ve, hài hước quá ha ha.
Thế nhưng hắn vẫn nhịn không được thò tay vuốt vuốt.
Quả nhiên, trứng nhỏ cảm giác được hắn chủ động tiếp xúc, tần suất làm nũng lại càng tăng thêm, giống như thú cưng được chủ nhân để ý lại càng ra sức bán manh.
Bộ dáng này của quả trứng khiến Hạ Phi có muốn sợ nó cũng không sợ nổi nữa.
Hắn hai tay nâng quả trứng lên trước mặt, cẩn thận đánh giá, không thể không nói, sống cả hai đời đây là quả trứng đẹp nhất mà hắn từng thấy, nếu như có thể ấp, hẳn là sẽ nở ra một con chim rất đẹp.
“Trông đẹp thế này, không biết mùi vị ăn vào như thế nào.”
Hạ Phi vừa nghĩ trong đầu, cũng bất tri bất giác nói ra miệng.
Quả trứng còn đang bán manh nghe được câu này lập tức dừng lại, sau đó run rẩy.
Hạ Phi: “…” Lẽ nào nó nghe hiểu?
Hắn nửa tin nửa ngờ hỏi một câu: “Này, mày ăn ngon không?”
Quả trứng: “…”
Quả trứng lần này không run rẩy nữa, vèo một cái từ trên tay Hạ Phi biến mất luôn.
Hạ Phi phản xạ có điều kiện mà nắm chặt tay, lại phát hiện lòng bàn tay có cảm giác vẫn đang sờ vào vỏ trứng bóng loáng. Hắn kinh ngạc nhìn khoảng trống giữa hai tay, không nhịn được hỏi: “Mày còn biết tàng hình?!”
Quả trứng trong suốt trong tay Hạ Phi giật giật, không cam lòng mà hiện hình.
“Mẹ nó, thật sự biết tàng hình!”
Trứng nhỏ giống như còn đang tức giận vì lời nói ban nãy của chủ nhân, uốn éo thân thể, nhảy ra khỏi tay Hạ Phi, rơi xuống đệm giường mềm mại, lại một lần nữa biến mất trong tầm mắt hắn.
Hạ Phi đưa tay chộp một cái, lần này bắt hụt.