Thực ra nói là Iron Man cũng không đúng lắm, dùng từ chuẩn xác hơn để hình dung hẳn là… Chiến binh cơ giáp? Đương nhiên, chỉ có phần đầu giống thôi.

Hạ Phi nhìn trong gương, thứ này khá giống với kính mắt tương lai trong phim khoa học viễn tưởng, so ra thì kết cấu còn phức tạp hơn trong phim. Thấu kính xanh nhạt, khung màu đen, chạy một vòng cố định trên đầu, chẳng trách người đàn ông kia kéo mãi không ra, hơn nữa máy trợ thính có thể tự điều chỉnh so với khung kính, vừa vặn nhét vào tai, hai thứ này gộp lại cũng đủ che mất nửa mặt.

Tại Thôn Nha Tinh khoa học kỹ thuật rất phát triển, kỹ thuật chữa bệnh vô cùng cao, gần như có thể đạt được đến mức cải tử hoàn sinh, nhưng đạt đến giới hạn này lại gây ảnh hưởng đối với thế hệ sau. Như là khuyết thiếu gen bẩm sinh, trừ khi là xuất hiện kỳ tích, nếu không cũng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể thông qua sử dụng thiết bị hỗ trợ để cải thiện.

Cho nên tình trạng của Hạ Phi hiện tại, chính là tàn tật của tàn tật, vô dụng của vô dụng.

Mà Hạ Phi lại hoàn toàn không cảm thấy thế, là một người trái đất ‘lạc hậu’, hắn chỉ cảm thấy bộ dạng của mình hiện tại đẹp trai ngầu lòi đến phát rồ, đến trường quay đóng phim hay phỏng vấn đều không thành vấn đề.

Một vấn đề duy nhất chính là hắn không nhìn được mặt mũi của thân thể này trông như thế nào, một khi tháo máy trợ thị xuống, Hạ Phi căn bản là mù toàn diện. Nếu như duỗi hai ngón tay ra hỏi hắn đây là mấy, hắn còn chẳng biết tay ở đâu chứ đừng nói là mấy ngón.

Hạ Phi thực ra cũng không để ý lắm, người khác nhìn đến cái đầu đầy thiết bị như siêu nhân điện quang của hắn không phải thương hại thì cũng là khinh thường, làm gì còn ai quan tâm mặt mũi hắn xấu đẹp ra sao.

Ở cái nơi sức chiến đấu quyết định tất cả như thế này, một kẻ thể chất cấp F tàn tật đủ đường như hắn càng không ai muốn quan tâm.

Thế mà hắn lại sắp phải lập gia đình…

Nghĩ đến đây Hạ Phi không nhịn được trong lòng tràn đầy bi ai.

Một thiếu niên thanh xuân chói lọi như hắn, kiếp trước tráng niên tảo thệ, mới hai mươi tuổi đã bất hạnh bỏ mình, thật vất vả trọng sinh sống lại một lần nữa, lại cố tình mới 18 tuổi (khoảng 500 tuổi theo lịch Thôn Nha Tinh) lại phải gả đi, lại còn là gả cho một người đàn ông mới chết trận!

Tên khuyết tật đủ đường từng bị kỷ luật vì tỏ tình với nam thần đứng đầu trường quân đội nay lại được gả cho đại nam thần tướng quân của toàn Liên bang!

Tuy rằng từ sau khi truyền ra tin tức nam thần chết trận khiến ngàn người ái mộ nước mắt như mưa tâm can tan nát, truyền thông đại chúng cũng có quan điểm không đồng đều, nhưng nhìn chung không có ai phản đối, Hạ Phi lại càng không có quyền phản đối. Tàn tật vô dụng mà có thể mang thai con của nam thần, chính là phúc đức tu luyện mấy đời mới được có biết không! Dám không đồng ý? Toàn bộ những người ái mộ Giang Thành Khải khắp Liên bang này mỗi người cống hiến một ngụm nước bọt tổng lại cũng đủ khiến hắn chết đuối!

Vì vậy việc cùng một cái bài vị kết hôn cứ như thế mà định xong, ngày kết hôn là…

Mẹ nó, thế mà là ba ngày nữa!

Từ trong ký ức biết được sự thực này, Hạ Phi lập tức từ trong bồn tắm đứng phắt dậy, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Ý niệm chạy trốn ở trong đầu hắn lóe lên một cái rồi nhanh chóng bị loại bỏ.

Mặc dù đối với cái thế giới dùng ngòi bút làm vũ khí công kích người ta có chút tuyệt vọng, nhưng mà kiếp trước chẳng phải sức mạnh quần chúng cũng kinh hãi như thế hay sao? Thiểu số không chống nổi đa số, Hạ Phi chỉ có thể nhận mệnh. Huống hồ hắn một xu cũng không có, hiểu biết đối với nơi này lại chẳng có bao nhiêu, coi như có chạy thì cũng chạy được bao xa, trốn đi đâu được? Dựa vào thế lực Giang gia, chẳng mấy chốc cũng bị tóm về, sau đó còn phải chịu đựng hậu quả đáng sợ của việc đào hôn.

Hạ Phi không ngu, mặc dù phải gả cho một người đàn ông, nhưng mà chẳng phải người cũng chết rồi hay sao? Người kia chết rồi, hắn hoàn toàn tự do, tuy rằng Giang gia có khả năng sẽ có các thể loại quy củ rườm rà, nhưng cũng đâu có cấm không cho phép hắn tái giá… Không đúng, là tái hôn. Đợi thêm mười năm nữa, người cũng đã chết được mười năm, còn ai rảnh mà nhớ tới? Đến lúc đó hắn cùng lắm mới 28 tuổi, chính trực mà đứng, con cũng đã sinh cho nhà kia xong rồi, hắn hoàn toàn có thể đi tìm mùa xuân thứ hai của đời mình!

Không không không, dựa theo lịch của Thôn Nha Tinh mà tính, mười năm có khi chỉ như một cái búng tay, cũng chỉ như mấy chục ngày ở kiếp trước mà thôi.

Quả thực chính là một cuộc sống tương lai lý tưởng đến phát rồ! Hạ Phi ở trong lòng điên cuồng tự tán thưởng bản thân.

Tắm rửa xong, tháo dụng cụ trợ thị ra, hắn nằm lên giường ngủ một giấc lấy lại sức.

Về phần cái thí nghiệm quái quỷ kia, Hạ Phi hoàn toàn đem nó ném ra sau đầu, ai biết cái tổ chức biến thái đó từ đâu chui ra, tiêm thuốc quá liều khiến nguyên chủ toi mạng luôn rồi, muốn hắn uống cái thuốc kia, uống xong hắn cũng toi luôn như nguyên chủ thì ai chịu trách nhiệm? Hạ Phi vất vả lắm mới được sống lại một lần nữa, hắn tuyệt đối không thể uổng phí sinh mệnh này. Có thể xóa bỏ việc bị kỷ luật trong hồ sơ hay không hắn không quan tâm, kiếp trước hắn chỉ là một sinh viên ngành xã hội bình thường, muốn hắn tiếp thu quy trình giáo dục hệ quân nhân, hắn làm không được.

Ngủ một giấc đến tận buổi tối.

Hạ Phi bị đói tỉnh. Từ tối hôm qua đến giờ hắn chưa ăn gì, tối qua lại phải tiêu hao thể lực lớn như vậy, có thể cố đến bây giờ đã là cực hạn, bụng đã đói đến hai mắt đều hoa lên. Hắn đeo máy trợ thị vào, lần mò xuống lầu, mò thẳng đến nhà bếp.

Nguyên chủ tuy rằng tính cách quái gở, đối xử với người khác vẫn rất ôn hòa, ngoại trừ sự kiện thư tình gây tai tiếng kia, về cơ bản cũng không khiến cho người khác sinh ra cảm giác chán ghét, vậy nên người giúp việc trong nhà cũng rất thân thiết với hắn. Nghe Đại thiếu gia kêu đói bụng,  lập tức chuẩn bị thức ăn khuya, chỉ chốc lát sau đã bưng lên đồ ăn nóng hổi.

Hạ Phi không đợi được nữa vội vã ăn một miếng, sau đó liền: “…”

Màu sắc rất bình thường, mà cái hương vị quái lạ này đến cùng là cái gì…

Này là thức ăn cho heo à?!

Hạ Phi chưa từng ăn thức ăn cho heo bao giờ, nhưng hắn cảm thấy chắc cũng không khác nhau là mấy.

Thứ kia nhìn qua trông như hạt ngũ cốc hình tròn, rất cứng, giống như gạo nửa sống nửa chín, xào chung với mấy loại rau dưa không rõ tên, nhai vào như nhai cỏ, đặc biệt là cái thịt kia, không biết là thịt con gì, dai như cao su, Hạ Phi nhai đến năm phút mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống.

Cái loại hương vị thô sơ nguyên thủy này quả thật khiến lòng người chua xót!

Hạ Phi cũng không thể vô duyên mà nói toẹt ra “Cái này làm quá khó ăn, tôi không muốn ăn”, chỉ có thể nuốt nước mắt đem một bát có thể tạm coi là cơm chiên này nuốt vào bụng.

Rõ ràng là tự mình muốn ăn, có khóc ra máu cũng phải ăn cho hết!

Lúc này hắn mới chân chính cảm nhận được đây không phải là thế giới loài người.

Thiên hà này khác với Ngân Hà, các chủng loại động thực vật hoàn toàn không giống nhau, phương thức sinh tồn lại càng khác nhau một trời một vực. Các chủng tộc ở đây không quá chú trọng đến nhu cầu ăn uống, trước đây chưa nhận biết về hệ Ngân hà, ở đây gần như không có nhận thức về đồ ăn, thực phẩm chủ yếu là dùng dịch dinh dưỡng, chỉ cần có thể bổ sung đủ năng lượng cần thiết cho cơ thể là được.

Từ sau khi chín thiên hà bắt đầu có quan hệ đối ngoại, tám thiên hà còn lại mới biết thì ra cái này cái kia đều có thể ăn được, cái gì cũng có thể ăn được, mới bắt đầu học tập con người nấu ăn. Đáng tiếc chỉ học được vẻ bên ngoài, lại không học được tinh túy bên trong của ẩm thực, vì vậy cho ra thành phẩm là loại đồ ăn kỳ quái này, thứ mới mẻ bao giờ cũng làm người ta hiếu kỳ, lâu dần, loại đồ ăn mùi vị kỳ quái thăng cấp thành mỹ vị ở đây —— từ một góc độ nào đó mà nói, thứ này xác thực so với dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo ăn ngon hơn nhiều.

Nói tóm lại, từ mấy ngàn năm trước, khả năng nấu nướng của đầu bếp ngoài hành tinh đã nát như thế rồi.

Sau khi phát triển đến nay, gia đình bình dân ở đây cũng chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, chỉ những nhà có tiền mới có thể mời đầu bếp về nấu, có lộc ăn các loại thức ăn này, mặc dù đối với Hạ Phi loại có lộc ăn này càng giống một loại dằn vặt vị giác hơn.

Cũng may cơm tuy rằng khó ăn, dinh dưỡng cung cấp vẫn rất đầy đủ, Hạ Phi đánh vật mà ăn xong một bát cơm đầy, ít nhất cũng đã không còn đói bụng nữa.

Quá trình ăn đến gian khổ trôi qua cũng khiến hắn hạ một quyết định trọng đại——

Sau khi lấy chồng rồi nhất định phải tự mình xuống bếp, kiên quyết không tiếp tục ăn thức ăn cho heo!

Ợ một tiếng no nê, Hạ Phi đứng lên, chuẩn bị trở về phòng tiếp tục ngủ bù, lại đụng phải Hạ Vân.

Hạ Vân năm nay 16 tuổi (hơn 400 tuổi theo lịch Thôn Nha Tinh), đã dậy thì rồi, cao chỉ kém Hạ Phi nửa cái đầu.

Hạ Vân vừa nhìn thấy Hạ Phi sắc mặt liền không tốt, thậm chí lúc đi ngang qua còn cố ý nghiêng người dùng vai va vào vai hắn, khi thấy Hạ Phi đau đến nhe răng trợn mắt thì hừ lạnh một tiếng, đi vào trong bếp.

Hạ Phi cảm thấy vai của mình cmn bị đụng đến nát luôn rồi!

Hạ Vân cấp bậc gen không kém, thể lực cấp B, tinh thần lực cấp B, va vào Hạ Phi thể lực cấp F tinh thần lực còn chưa tra thử, quả thật chính là lấy đá đập trứng.

Để phòng ngừa đối phương lúc từ nhà bếp ra lại muốn huých cho hắn phát nữa, Hạ Phi quyết tâm bảo vệ tấm thân này, vội vội vàng vàng quay về phòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play