Gửi bài lên Tinh bác xong, Hạ Phi dùng bách khoa toàn thư tìm tòi thông tin liên quan đến dệt mộng sư.

Dệt mộng sư là ngành nghề mới phát triển mấy trăm năm, chủ yếu dựa vào cấp bậc tinh thần lực, tối thiểu phải là A, còn phải có 20% trở lên huyết thống nhân loại, đây cũng chính là lý do vì sao dệt mộng sư hiếm như thế.

Muốn trở thành dệt mộng sư, đầu tiên bản thân phải có thể nằm mơ, đây là điều kiện tiên quyết để có thể chế tạo mộng cảnh. Thứ hai, cấp bậc tinh thần lực sẽ quyết định dệt mộng sư có đủ năng lực đem mộng cảnh do mình sáng tạo ra truyền vào thẻ mộng cảnh hay không. Chế tác thẻ mộng cảnh cũng tương tự như thẻ năng lượng, nhưng khác ở chỗ vừa phải truyền tinh thần lực vào nguyên liệu thẻ, vừa phải tưởng tượng các tình tiết diễn ra trong mộng cảnh sao cho hợp lý, độ khó gần như tăng gấp đôi.

Một thẻ hoàn chỉnh tình tiết trong mộng cảnh sẽ diễn ra trong một ngày, nếu tinh thần lực không đủ mạnh, dựng được một nửa mộng cảnh sẽ cạn kiệt tinh thần lực, thẻ mộng cảnh đó coi như hỏng. Nguyên liệu thẻ mộng cảnh rất đắt, trừ con cái của gia đình có truyền thống làm dệt mộng sư, học trò của các phái hoặc người của hội nhóm chuyên chế tác thẻ không cần lo lắng việc cung cấp nguyên liệu thẻ, những người khác muốn trở thành dệt mộng sư đều phải có một điểm chung —— có tiền!

Không có tiền làm sao chịu nổi khoản chi phí không lồ như thế! Chế tác thẻ mộng cảnh cũng không phải một hai lần đầu đã có thể cho ra thành phẩm ngay.

So sánh với việc chế tác phức tạp, việc sử dụng thẻ mộng cảnh tương đối dễ dàng, chỉ cần đeo một loại mũ đặc chế, cắm thẻ mộng cảnh vào khe thẻ được thiết kế trong mũ, có thể thoải mái ngủ, cùng lúc đó não bộ sẽ đồng thời tiến vào mộng cảnh. Ngoại trừ giá quá đắt, thẻ mộng cảnh trên cơ bản không có khuyết điểm gì.

Cho nên sáng nay lúc tỉnh lại, Hạ Phi hưng phấn đến phát điên!

Hắn có thể nằm mơ!

Nằm mơ được thì cái gì cũng bất chấp hết!

Mấy ngày trước không nằm mơ, hoặc là có thể sau khi mơ xong hắn cũng không nhớ, hắn còn tưởng rằng mình không nằm mơ được, quả thực là cực kỳ tuyệt vọng.

Hiện tại sau khi kiểm tra thông tin của bản thân thông qua dị năng bách khoa toàn thư, Hạ Phi có thể xác định bản thân không chỉ có tinh thần lực cấp S, mà còn có một nửa huyết thống của Hạch tộc, tức là có một phần tư huyết thống nhân loại, hoàn toàn đủ điều kiện trở thành dệt mộng sư. Hơn nữa chẳng phải cái bách khoa toàn thư lừa gạt kia cũng nói nghề nghiệp thích hợp với hắn là dệt mộng sư sao?

Hạ Phi tưởng tượng ra cảnh tiền lớn tiền bé bay ào ào đến trước mặt, quả thực sung sướng đến run rẩy!

Cực kỳ tin tưởng vào bách khoa toàn thư, Hạ Phi bắt đầu nóng lòng muốn thử chế tác thẻ mộng cảnh.

Trên mạng có bán online nguyên liệu chế tác thẻ, Hạ Phi không tốn nhiều thời gian đã tìm được một cửa hàng online có tiếng nhất, số lượng tiêu thụ nguyên liệu thẻ cũng rất cao. Nhìn giới thiệu tóm tắt, cửa hàng này là do một phái chế tác thẻ mộng cảnh kinh doanh, chất lượng khá bảo đảm.

“Hửm? Cậu định làm dệt mộng sư à?” Lâm Tiêu Tiêu không biết lúc nào đã ghé đầu sang nhòm.

Thanh âm cậu ta không nhỏ, một loạt học viên ngồi phía trước bọn họ đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt nhìn Hạ Phi tràn đầy sự kinh ngạc và xem thường.

Hạ Phi cũng không để ý đến ánh mắt của bọn họ, chỉ nói với Lâm Tiêu Tiêu: “Tôi chỉ xem qua thôi.”

Lâm Tiêu Tiêu cũng nhận ra tầm mắt của mấy người ngồi phía trước, hạ thấp giọng: “Thật ra tôi nghĩ cậu có thể thử xem, tinh thần lực của cậu rất mạnh, nếu như thành công, nhất định sẽ thu được một khoản không nhỏ.”

Hạ Phi không nói rõ lập trường: “Không chỉ có tinh thần lực, còn phải có tài lực.”

“Không vấn đề” Lâm Tiêu Tiêu vỗ lưng hắn, “Hàng xóm đằng sau nhà tôi là một dệt mộng đại sư, là đệ tử ngoại môn của phái chế tác Al. Ông ấy nhất định sẽ có cách, tôi sẽ nhờ ông ấy, có lẽ sẽ giảm bớt được gánh nặng cho cậu.”

Hạ Phi hai mắt sáng lên, “Có thật không?”

“Đương nhiên” nếu không phải còn đang trong lớp, Lâm Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ đứng lên vỗ ngực đảm bảo, “Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi gặp ông ấy.”

Hạ Phi do dự hỏi: “Trường đâu có cho chúng ta ra ngoài?” Học viện quân sự không phải kỷ luật rất nghiêm sao?

Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này: “Yên tâm đi, tôi có cách.”

Hôm sau ——

Hạ Phi ngước nhìn tường cao ba mét, gằn từng chữ một: “Đây chính là cách mà cậu nói?”

Lâm Tiêu Tiêu tự hào: “Chính xác, mau sùng bái tôi đi!”

“…” Hạ Phi cười gằn đập đập bức tường bên cạnh, “Cậu trèo qua được?!”

Lâm Tiêu Tiêu cực kỳ tự tin: “Đương nhiên không trèo được!”

Hạ Phi: “…”

Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên quỳ một chân xuống.

Hạ Phi lùi về phía sau một bước: “Cmn đừng nói cậu…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Tiêu Tiêu đẩy ra bụi cỏ cao nửa mét bên chân, lộ ra một cái lỗ chó dưới chân tường.

Hạ Phi: “…”

Hắn quay đầu đi thẳng.

Lâm Tiêu Tiêu vội vàng túm lại, suýt chút nữa ngã dập mặt cả hai.

Hạ Phi ba chân bốn cẳng đem người kia quăng đi, Lâm Tiêu Tiêu lại cố sống cố chết ôm chặt đùi hắn: “Phi Phi, đừng có đi mà, cậu không thể bỏ rơi tôi —— ”

Hạ Phi: “…”

Hạ Phi chỉ vào lỗ chó: “Đây là cái cách rách nát mà cậu nói?”

Lâm Tiêu Tiêu gật đầu liên tục.

Hạ Phi nói: “Tôi từ chối. Dù sao tôi cũng không gấp, chờ một tháng nữa rồi đi cũng được.” Nói xong lại xoay người muốn đi.

Lâm Tiêu Tiêu ôm càng chặt hơn, gào khóc thảm thiết: “Người ta không muốn mà, cậu không thể tuyệt tình với người ta như thế được huhu ~~”

Hạ Phi cực giận phản cười: “Cậu thật sự chỉ là muốn theo tôi ra ngoài thôi?”

Lâm Tiêu Tiêu dừng lại nửa giây, lập tức gật đầu: “Đúng thế!”

Hạ Phi chém đinh chặt sắt: “Do dự nửa giây, tên lừa đảo.”

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Hạ Phi nhướn mày: “Thực ra mục đích của cậu là muốn trốn ra ngoài chơi đúng không?”

Lâm Tiêu Tiêu hiếm khi đỏ mặt, nhăn nhó nói: “… Cũng không phải chỉ có mỗi ra ngoài chơi.”

Hạ Phi kinh ngạc: “Cậu thế mà cũng biết đỏ mặt?”

Lâm Tiêu Tiêu tức đến nổ phổi: “Làm gì có, không có!”

Hạ Phi kéo dài thanh âm: “Ồ —— có phải là trốn đi gặp người trong lòng không?”

Lâm Tiêu Tiêu mặt càng đỏ hơn, giọng nói lại có chút ủ rũ: “Không phải, người ta căn bản còn chẳng biết tôi là ai.”

Hạ Phi suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến một thứ: “Thần tượng hả?”

Lâm Tiêu Tiêu ngượng ngùng gật gật đầu.

Dáng vẻ ấy của Lâm Tiêu Tiêu lại khiến Hạ Phi nhớ đến bạn cùng phòng trước đây. Tên đó từ năm cấp ba đã thích một nữ ca sỹ, mê luyến người ta 5 năm, buổi biểu diễn nào cũng đi nghe, album nào cũng mua đủ, cuối cùng lúc nữ ca sĩ kia lấy chồng còn khóc sướt mướt nguyên một đêm, suýt chút nữa mất nước phải đi cấp cứu.

Hạ Phi lập tức thấu hiểu, cũng không quá kỳ thị cái lỗ chó kia nữa, cắn răng chui qua.

Đây là lần đầu tiên Hạ Phi đi dạo phố sau khi đến thế giới này, nửa tháng trước hắn không phải ở Hạ gia thì cũng ở Giang gia, một chân cũng không thò được ra khỏi cửa. Bây giờ cùng Lâm Tiêu Tiêu đi trên đường, hắn phát đường phố ở đây so với kiếp trước không khác mấy, có điều công nghệ ở đây tiên tiến hơn rất nhiều, một số cửa hàng thậm chí còn dùng người máy tiếp đón khách.

Hai người đi đến trước một cửa hàng bán băng đĩa.

Hạ Phi hai hàng người dài dằng dặc trước cửa, khóe miệng co giật: “Cậu định xếp hàng đấy à?”

Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, kéo Hạ Phi cửa sau của cửa hàng băng đĩa.

Dựa theo tiếng gõ cửa có quy luật đặc thù, một người đàn ông trung niên mở cửa ra. Người này dường như rất quen thuộc với Lâm Tiêu Tiêu, không nói hai lời móc ra một album và một cuốn photobook đưa tới. Lâm Tiêu Tiêu cũng rất nhanh nhẹn móc tiền ra đưa tới.

Một tay giao tiền một tay giao hàng, cực kỳ chuyên nghiệp.

Hạ Phi liếc nhìn giá tiền, giật mình nói: “105 đồng? Album đắt thế á?”

Nam nhân trung niên liếc mắt nhìn hắn, không nói gì rầm một tiếng đóng cửa lại.

Lâm Tiêu Tiêu giải thích: “20 đồng là phí dịch vụ. Chú Ron là hàng xóm nhà tôi, bình thường cũng hay chăm sóc tôi, album mới của Kha Lam vừa ra chú ấy sẽ giữ lại cho tôi một bản. Kha Lam nổi tiếng như thế, album đắt một chút cũng bình thường mà, hơn nữa photobook này là bản giới hạn, xếp hàng ngoài kia còn lâu mới mua được!”

Mặc dù hắn cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu có hơi phá của, nhưng mà tư duy của fan não tàn người thường chắc chắn không thể lý giải được, vì vậy Hạ Phi chỉ có thể yên lặng không nói gì.

Giải quyết xong “chính sự” của Lâm Tiêu Tiêu, đến lượt “đại sự” của Hạ Phi.

Từ đây đi bộ đến nhà Lâm Tiêu Tiêu không xa, mất khoảng nửa tiếng.

Hạ Phi ngày hôm nay mới chân chính được trải nghiệm sự vô dụng của thể chất cấp F. Mới đi hơn mười phút hắn đã bắt đầu thở hổn hển, đến khi tới được cửa nhà Lâm Tiêu Tiêu, Hạ Phi hai chân run lẩy bẩy, chỉ muốn quỳ xuống luôn.

Lâm Tiêu Tiêu dở khóc dở cười lôi Hạ Phi vào nhà, đưa cho hắn một cốc nước lạnh.

Hạ Phi chân mỏi tay run, suýt nữa làm rơi luôn cả cốc.

Lâm Tiêu Tiêu đành phải hầu hạ hắn uống hai ngụm.

Hạ Phi khóc không ra nước mắt, cảm thấy bản thân bây giờ y như bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo giai đoạn cuối. Hắn so sánh một chút với kiếp trước, thể chất cấp F chắc là loại bệnh tật đầy mình, cấp E là loại sức khỏe kém, cấp D mới có thể xem là người bình thường.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lâm Tiêu Tiêu dẫn Hạ Phi đi gặp vị đại sư kia.

Nhà của đại sư ở ngay sau nhà Lâm Tiêu Tiêu, Lâm Tiêu Tiêu kỳ nghỉ ở nhà thỉnh thoảng lại thấy đại sư dắt cho đi dạo, con chó ngốc kia cũng rất thích Lâm Tiêu Tiêu, lâu dần liền thân quen luôn.

Lâm Tiêu Tiêu gõ vài tiếng, rất nhanh đã có người ra mở cửa.

Mở cửa là một lão đầu hơn 60 tuổi, nét mặt nghiêm nghị, Hạ Phi lần đầu tiên gặp mặt, lại khó giải thích được cảm thấy lão đầu nhìn có hơi quen mắt.

Lão đầu vừa nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu nét mặt liền ôn hòa hơn nhiều, nhiệt tình dẫn bọn họ vào nhà.

Chỉ nghe một tiếng chó sủa vang lên, Lâm Tiêu Tiêu lập tức bị một quái vật khổng lồ nhào tới.

Hạ Phi lùi về sau hai bước, trông thấy một bóng người cao to đi theo sau “quái vật khổng lồ”. Sau khi nhìn rõ mặt mũi đối phương, vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ.

Giang Giang Giang Giang thiếu tướng?!!!

Anh ta không phải đã chết rồi sao?!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play