Giang Thành Khải đang định đi ngủ, đột nhiên nghe thấy cửa kính vỡ ở phòng bên cạnh. Đây là khu nhà ở của quân nhân, theo lý thuyết không thể bị tập kích, nhưng Giang Thành Khải vẫn không yên lòng, định đi sang xem thế nào.

Hắn gõ cửa đến hai phút, lại không hề thấy Hạ Phi có dấu hiệu mở cửa.

Giang Thành Khải trong lòng phát lạnh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì vậy lập tức đá tung cửa, dùng thể chất cấp S của y, việc này dễ như ăn cháo.

Kết quả vừa vào cửa đã trông thấy một màn rất không hài hòa này.

Một buổi tối hai lần nhìn thấy thân thể trần trụi của vợ chưa cưới, dù là Giang Thành Khải cũng có chút hold không nổi. Đang chuẩn bị làm động tác phi lễ chớ nhìn kinh điển mà quay đầu đi, đã thấy đối phương thở ra một hơi, cầm quần áo lên, nói: “Thì ra là anh à.”

“… Không phải tôi thì cậu nghĩ là ai?”

Hạ Phi cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, tất nhiên không trả lời được, vì vậy hắn đơn giản thô bạo chuyển chủ đề: “Anh tìm tôi có việc gì à?”

Giang Thành Khải một chút thức thời cũng không có, thành thật trả lời: “Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ, không yên tâm nên sang xem thế nào.” Nói xong y liền chú ý tới lỗ thủng trên cửa sổ, “Sao lại thế này?”

Hạ Phi cười ha ha, nói bậy nói bạ: “Có lẽ là con nhà ai đùa nghịch không cẩn thận ném vỡ.”

Giang Thành Khải: “…” Con nhà ai mà ném vỡ nổi kính chống đạn?

Trong khu nhà ở dành cho quân nhân trang thiết bị phòng thủ đều là loại cao cấp nhất, đạn bình thường bắn cũng không thủng. Làm kính chống đạn vỡ đến trình độ này hẳn phải là súng laser đi?

Dù sao cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, Giang Thành Khải chỉ có thể nói: “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”

Độ hảo cảm của Hạ Phi với anh giai này lại tăng lên 10 điểm! Tuy nói năng có hơi lỗ mãng, nhưng đúng là người tốt mà!

Giang Thành Khải hoàn toàn không biết mình vừa bị phát thẻ người tốt, khẽ mỉm cười với Hạ Phi: “Ngày mai tôi sẽ nói với Giang phu nhân để bác gái cho người sửa chữa.” Y nhớ ra mình đang mang thân phận làm khách, lời nói cũng phải sửa một chút.

“Cảm ơn.” Hạ Phi tiễn người ra cửa, dùng phương thức nghèo nàn của bản thân để thể hiện thành ý một chút, “Jason, mùi nước hoa trên người anh rất dễ chịu, nhất định rất được phụ nữ ưa thích.”

Giang Thành Khải bước chân hơi dừng lại: “Tôi không dùng nước hoa.”

Hơn nữa một worker sắp kết hôn hẳn là không nên nói mấy câu như thế nào với một captain đi? Nghe cực kỳ giống như đang ve vãn.

Nói ra những lời này, nếu không phải là kẻ kinh nghiệm tình trường đầy mình, thì chính là bị ngu.

Cái tên này trông giống như loại thứ nhất sao?

Giang Thành Khải nhìn Hạ Phi một lượt, yên lặng chọn loại thứ hai. (bị ngu =)))

Sau khi tống Giang Thành Khải về phòng, Hạ Phi nằm vật xuống giường, chậm rãi xoay người, đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một đoạn ký ức làm cho hắn cực kỳ kinh hãi.

Người đàn ông… Căn phòng tối đen… Mùi thơm nhàn nhạt… Jason…

Sâu chuỗi mấy từ này lại, Hạ Phi kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh.

Cái đệch, không thể nào…

Người đàn ông kia, đừng nói chính là Jason đấy nhé?

Hạ Phi cả người đều không ổn.

Hắn sắp kết hôn cùng Giang thiếu tướng, nhưng trước lễ cưới 3 ngày lại cùng chiến hữu của hôn phu lên giường?!

Cái sừng này vừa cắm xuống, hắn nhất định sẽ chết thảm!

… Không không không, không thể tự dọa bản thân, có mùi thơm kia cũng không nhất định chỉ mình Jason có. Chẳng may Jason không thừa nhận việc dùng nước hoa là bởi vì nước hoa của anh ta là mua trên taobao thì sao? Nhất định là như thế! Loại nước hoa này nhất định là cực kỳ phổ biến!

Hạ Phi nỗ lực an ủi chính mình.

Tự nghĩ thế, nhưng Hạ Phi vẫn thấy rất lo lắng. Hắn lúc đầu còn tưởng đối phương là nhân viên công tác của tổ chức đó, không nghĩ tới biết đâu người đàn ông kia cũng là tình nguyện viên tham gia thí nghiệm? Tinh hệ Darous bé như thế, quanh đi quẩn lại kiểu gì cũng gặp phải!

Nghĩ đến chuyện mình có quan hệ với chiến hữu của hôn phu khiến Hạ Phi cả đầu đều ong ong, chuyện tinh thể Aisura cũng không buồn để ý, mơ mơ màng màng vừa ngủ được một lúc lại tỉnh, kết quả ngày hôm sau đeo thêm hai cái vành mắt đen sì.

Theo lý thuyết, vành mắt đen hắn có đen cũng không ai thấy được.

Thế nhưng Giang phu nhân hôm nay lại tìm người đến trang điểm cho hắn, thiết bị hỗ trợ trên mặt vừa tháo xuống, cái gì cũng không giấu được.

Giang phu nhân lập tức đau lòng cực kỳ, một phần cũng là vì chuyện con trai lớn có quan hệ với người khác phụ bạc đứa nhỏ này mà cảm thấy hổ thẹn, “Sao lại thành thế này, tối qua con ngủ không ngon sao?”

Hạ Phi không trả lời.

Bởi vì hắn không nghe thấy.

Phí lời, máy trợ thính với máy trợ thị nối liền, vì phải trang điểm nên tháo hết, trong vòng một nốt nhạc đã hoàn toàn biến thành Hellen Keller, có thể nghe thấy mới là có quỷ.

Giang phu nhân đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời, thương tâm một hồi lâu mới nhớ ra Hạ Phi không nghe được. Thương tâm liền biến thành đau lòng, ánh mắt nhìn Hạ Phi như sắp khóc đến nơi.

Hạ Phi trang điểm xong, đeo lại máy trợ thị, nhìn thấy Giang phu nhân “ẩn tình đưa tình” nhìn mình, sợ đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.

Giang phu nhân đưa tay đỡ hắn, trong lòng cảm thán “Con dâu thật là mảnh mai a”.

Chờ Hạ Phi ngồi vững, Giang phu nhân hỏi lại câu vừa nãy.

Hạ Phi nghe xong cảm thấy đặc biệt 囧.

Hắn có thể nói “Giang phu nhân rất xin lỗi con hai ngày trước ở bên ngoài tìm tình nhân tuy rằng con với người ta chỉ là tình một đêm nhưng sự thực là vẫn cắm sừng con trai người mất rồi con cảm thấy rất có lỗi với anh ấy” sao?

Nhất định sẽ bị đánh chết!

Hơn nữa cũng không thể tránh hắn! Muốn trách thì phải trách cái thế giới cố tình gây sự này!

Vì vậy Hạ Phi chỉ có thể giả vờ trầm ổn nói: “Không có gì đâu, có lẽ con mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân.”

Giang phu nhân đối với khái niệm này tương đối xa lạ: “Khủng hoảng tiền hôn nhân?”

Hạ Phi tiếp tục nói nhảm: “Vâng, con nghĩ Giang thiếu tướng đẹp trai như thế, tài giỏi như thế, là nam thần của toàn bộ nhân dân, là hi vọng của toàn bộ Liên bang, con lại được gả cho anh ấy, được gả cho thần tượng của mình, đây quả thật chính là phúc khí ba đời tích lại mới đổi được. Con rất hạnh phúc! Rất tự hào! Cực kỳ vui sướng” Mới là lạ!

“Giang thiếu tướng so với người trước đây con gửi thư tình cho quả thật chính là một trời một vực.” Cực kỳ không thương tiếc giẫm đạp đối tượng thầm mến của nguyên chủ.

Giang phu nhân có vài từ nghe không hiểu lắm, nhưng đại ý thì vẫn hiểu, vì vậy lập tức lệ nóng doanh tròng.

Đứa trẻ này ngoan ngoãn hiền lành biết bao, xem con trai mình như thần tượng, con mình thế mà lại dám có ý nghĩ hủy hôn, quả thực không thể tha thứ được!

Độ hảo cảm của Giang phu nhân với Hạ phi lập tức tăng 10 điểm!

Hơn nữa còn nấu ăn ngon như thế!

Tăng 20 điểm!

Lễ cưới bởi vì Giang Thành Khải chưa khôi phục thân phận nên không thể hủy bỏ, đúng hạn cử hành.

Nói thật, bản thân Giang phu nhân cũng không đồng ý hủy hôn. Tại Thôn Nha Tinh có một quy định bất thành văn, cho dù là Liên bang hay Đế quốc đều phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định này —— Đối với quân nhân, nếu như hơn bảy trăm tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhất định phải đến kho gen tiến hành ghép gen ngẫu nhiên.

Tính mạng của quân nhân là thứ khó đảm bảo nhất, không biết khi nào tham chiến bỏ mạng, vì vậy nhất định phải có con. Nhân số ở đây vốn ít, hoàn cảnh sinh tồn lại khắc nghiệt, cướp bóc chưa bao giờ hết, cho nên chiến tranh vẫn luôn tiếp diễn.

Giang Thành Khải năm nay đã hơn 600 tuổi, một năm ¾ thời gian đều ở trong quân khu, hoàn toàn không có ý định tìm bạn gái. Cả ngày cùng một đám captain, worker lăn lộn, đến lúc nào bà mới có cháu mà bế. Giang phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất là bắt đầu từ bây giờ tiến hành thúc đẩy tình cảm cho con trai với con dâu. Gen của Hạ Phi phù hợp tuyệt đối, con sinh ra chắc chắn sẽ cực kỳ ưu tú.

Chỉ là nguyện vọng của bà liệu có thể thực hiện được không?

Giang phu nhân nghĩ đến hôm nay mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng con trai lớn đâu, khẽ thở dài. Không biết là Giang Thành Khải thật sự đi điều tra chuyện nội gián, hay là lấy cớ trốn tránh để không phải đến dự hôn lễ của bản thân.



Hôn lễ tiến hành tại giáo đường Hoàng gia Daours.

Hạ Phi âm thầm phùn tào, thì ra thế giới này cũng có đạo cơ đốc?

Hắn sống hai đời vẫn rất ít khi mặc âu phục, đồ hôn nay mặc vẫn là thuần một màu trắng, một bên cổ áo nạm một hàng kim cương tinh xảo, không được tự nhiên bị người ta kéo vào giáo đường. Bởi vì chỉ có một chú rể, lễ cưới vừa long trọng vừa điệu thấp, trang phục của khách đến tham dự không phải đen thì cũng là trắng, Hạ Phi có lỗi giác mình đang cử hành tang lễ chứ không phải hôn lễ, nhưng mà nói như vậy cũng đâu có sai? Một chú rể khác chẳng phải đã chết rồi sao.

Hạ Phi vị mục sư đứng trên bục làm lễ, trong đầu vừa nghĩ chẳng biết lát nữa mình phải ôm bài vị hay là ôm hộp tro, trong tay đã bị nhét vào một cái khung ảnh, trong bức ảnh đen trắng là khuôn mặt nhu hòa của Giang Thành Khải.

Khách mời lục tục đến đông đủ, lễ cưới chính thức bắt đầu.

Hạ Phi nâng khung ảnh xoay người, vừa vặn nhìn thẳng vào Giang Thành Điềm.

Giang Thành Điềm nhìn thấy trong tay Hạ Phi nâng tấm ảnh đen trắng, khóe miệng co quắp, phá lệ mà tặng cho hắn một ánh mắt đồng tình.

Giang Thành Điềm cảm thấy, sau khi anh mình khôi phục lại thân phận, nhất định sẽ vứt bỏ người “vợ hờ” này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play