Gừng càng già càng cay, lúc chị em Giang Thành Duyệt còn đang há hốc mồm, Giang phu nhân đã hiểu Giang Thành Khải không muốn để lộ thân phận thật.
Đem niềm vui sướng vì con trai tưởng đã chết nay lại khỏe mạnh trở về dằn xuống đáy lòng, Giang phu nhân lộ ra một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, nói: “Một đường đi về cũng mệt rồi, mau ngồi xuống cùng ăn cơm đi.”
Giang Thành Điềm nghe vậy, lập tức ân cần chạy về nhà bếp lấy thêm một bộ chén bát.
Giang Thành Khải rất tự nhiên ngồi xuống bên phía Giang Thành Điềm, chính là ngồi bên cạnh Hạ Phi.
Hạ Phi ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt cực kỳ quen thuộc, lại sống chết không nhớ ra nổi đã từng ngửi thấy ở đâu. Lại nói, một người đàn ông sao lại thơm thế làm cái gì không biết…
“Xin chào.” Giang Thành Khải đột nhiên đưa tay ra.
Hạ Phi còn đang lơ mơ, ngây ngốc nắm tay y.
Giang Thành Khải cũng chỉ cùng hắn bắt tay một cái, sau đó thuận nhận lấy chén bát Giang Thành Điềm đưa tay, mỉm cười gật đầu với em trai.
Giang Thành Điềm trên mặt lộ rõ vẻ kích động, ánh mắt kia khiến Hạ Phi có ảo giác một giây tiếp theo cậu ta sẽ nhào thẳng lên người người đàn ông này.
Cuối cùng ảo giác này cũng không có xảy ra ở hiện thực, Giang Thành Điềm sau khi ngồi xuống, phát hiện mình với anh cả bị Hạ Phi ngăn ở giữa, lập tức bất mãn lườm hắn một cái.
Hạ Phi: “…” Này này! Người ta không muốn ngồi cạnh cậu sao lại trách tôi?
Hạ Phi trong lòng khó chịu, cố tình không thèm để ý đến ánh mắt của Giang Thành Điềm, cầm lấy cái dĩa chuẩn bị ăn.
Oán khí của Giang Thành Điềm hóa đá, lúc Giang Thành Khải khẽ ho một tiếng mới không tình nguyện thu lại ánh mắt oán giận, miệng mếu máo, cực kỳ ủy khuất.
Hạ Phi ở trong lòng cười đến sắp rút gân. Người đàn ông này rốt cuộc là ai thế? Chẳng lẽ là đối tượng thầm mến của Giang Thành Điềm?
Giống như nghe được tiếng lòng của hắn, Giang phu nhân mở miệng nói: “Tiểu Phi, đây là chiến hữu của Tiểu Khải, Jason, trước đây thường xuyên đến nhà chúng ta làm khách. Jason, đây là Hạ Phi, là người hợp gen, cũng là bạn đời tương lai của Tiểu Khải.”
“Phốc —— “
Hạ Phi trơ mắt nhìn Jason đem canh trong miệng phun ra.
Giang Thành Khải lau miệng, khiếp sợ nhìn sang Hạ Phi.
Ánh mắt giống như đang nói, sao lại để một người trông như autobot thế này gả cho Giang thiếu tướng? Không thể chấp nhận nổi!
Hạ Phi: “…” Mẹ nó đây là cái ánh mắt gì!
Hắn cực kỳ buồn bực, tại sao nhiều người bất mãn chuyện hắn gả cho Giang thiếu tướng thế? Mặc dù tư chất hắn kém, nhưng tốt xấu gì vẫn còn là một người sống sờ sờ, phải gả cho một người chết hắn không kêu ca thì thôi, người ngoài lại cố tình nói ra nói vào. Vị chiến hữu này của Giang thiếu tướng dù không nói thẳng ra miệng, thế nhưng cái ánh mắt này cũng đã đủ lắm rồi.
Hạ Phi bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.
Cái tên này nhìn qua giá trị vũ lực quá cao, hắn không trêu chọc nổi.
Không sai hắn chính là rất thức thời mà nhát gan như thế!
Cũng may Giang Thành Khải cũng chỉ thất thố một chút sau đó rất nhanh đã khôi phục lại, cái gì cũng không nói, cúi đầu ăn cơm.
Vừa ăn hai miếng lại phát hiện hình như không đúng lắm. Quanh năm sinh hoạt tại quân đội, chủ yếu là uống dịch dinh dưỡng, cho nên yêu cầu đối với thức ăn cũng không quá cao, nhưng Giang Thành Khải phát hiện trong số thức ăn hôm nay có hai món cực kỳ ngon, tuyệt đối không phải do đầu bếp trong nhà nấu, tay nghề của bọn họ không thể tốt đến vậy. (Đầu bếp: Chúng tôi tốt xấu gì cũng có chứng chỉ hẳn hoi đó QAQ!).
Giang Thành Khải dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi trong nhà mới đổi đầu bếp sao?”
Giang phu nhân bưng miệng cười, ám muội nhìn về phía Hạ Phi: “Không phải, vẫn là đầu bếp cũ.”
Giang Thành Khải cau mày nói: “Vậy tại sao…”
Giang phu nhân nói: “Tối nay có hai món do Tiểu Phi làm, tay nghề của Tiểu Phi rất tốt, con cũng thấy thế đúng không?”
Giang Thành Khải kinh ngạc nhìn Hạ Phi, nửa ngày sau mới gật đầu.
Theo lễ phép, Hạ Phi đành phải khẽ mỉm cười với y một cái.
Kết quả một giây sau hắn liền bị Giang Thành Điềm tập kích bằng ánh mắt, sau gáy mơ hồ ngứa ngáy.
Hạ Phi: “…” Trung nhị bệnh cút ngay!
Một bữa cơm ăn đến cực kỳ không dễ chịu, nguyên nhân chủ yếu là vì oán khí của Giang Thành Điềm cứ lượn lượn lờ lờ ở một bên, khiến cả người Hạ Phi đều khó chịu. Phía bên kia như vậy, bên này lại có một người đàn ông thỉnh thoảng lại như có như không đưa mắt đánh giá mình, Hạ Phi thiếu chút nữa nghẹn chết luôn.
Giang phu nhân dùng lý do cũng muộn quá rồi muốn Hạ Phi sau khi ăn cơm thì ngủ lại đây.
Hạ Phi suy nghĩ một chút, ngày mai dù sao cũng là hôn lễ, chẳng lẽ bây giờ lại lội về Hạ gia, sáng sớm ngày mai lại bị dựng dậy lôi đến Giang gia tiếp? Vì thế hắn quyết định rất nhanh, cực kỳ sảng khoái đồng ý ngủ lại. Dù sao trong cái tình cảnh trái phải công kích thế này cũng chẳng ăn nổi nữa, Hạ Phi liền trở về khách phòng Giang phu nhân chuẩn bị cho mình.
Giang phu nhân vừa thấy Hạ Phi về phòng, lập tức khóc thút thít nhào vào lòng đứa con lớn.
Giang Thành Khải biết mấy ngày nay mẹ mình cũng đã chịu đủ dày vò, ôm lấy Giang phu nhân, nhẹ nhàng vỗ lưng bà.
Giang Thành Điềm thấy tình cảnh này, cũng không kiềm chế nổi, một tiếng “Anh” run rẩy bật thốt ra khỏi miệng.
Giang Thành Khải lập tức giơ tay cản lại, ra hiệu chỗ này không tiện nói chuyện, Giang Thành Điềm chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại.
Chờ cảm xúc của Giang phu nhân ổn định lại, Giang Thành Khải đem ba người dẫn tới thư phòng của Giang Trấn. Sau khi kiểm tra thấy không có thiết bị nghe trộm, Giang Thành Khải đưa tay đến sau tai ấn một cái, da mặt của y đột nhiên run rẩy, sau đó chậm rãi nứt ra, rơi xuống.
Không còn thứ gì che chắn, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt mọi người.
Giang Thành Điềm không thể kiềm chế nổi hỏi y: “Anh, trạm truyền tin sao số 9 báo về chiến hạm của anh toàn quân bị diệt, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Câu hỏi của Giang Thành Điềm, cũng chính là điều mà Giang phu nhân và Giang Thành Duyệt muốn biết.
Giang Thành Khải thở dài, chậm rãi kể lại.
Nửa năm trước y theo lệnh của Nữ hoàng đem quân đi tiêu diệt hang ổ của bọn cướp. Hang ổ của bọn chúng nằm ở vùng giáp ranh giữa tinh hệ Daours và tinh hệ Jale, là khu vực không ai quản lý, gần như không có người ở. Nhưng theo đà phát triển, gần mười năm nay, nơi đó trở thành con đường mậu dịch mà thương nhân làm ăn vượt tinh hệ nhất định phải qua, lâu dần liền xuất hiện vài toán trộm cướp. Lúc đầu Liên bang cũng không quan tâm đến việc này, nhưng bọn cướp ngày càng hung hãn ngang ngược, Nữ hoàng không thể tiếp tục ngồi yên, phái quân đội đi tiêu diệt.
Đây không phải lần đầu tiên Liên bang phái quân đội đi diệt cướp, chỉ là bọn cướp quá khôn ngoan, mỗi lần đều không thể một lưới bắt hết, lần nào cũng có cá lọt lưới. Sau khi cùng quân đội bàn bạc, Nữ hoàng quyết định để Giang Thành Khải xuất chiến. Giang Thành Khải từ khi 14 tuổi (300 tuổi Thôn Nha Tinh) đã lập được chiến công, rất được coi trọng, lần này cũng không ngoại lệ.
Bản thân Giang Thành Khải cũng rất tự tin, lại phán đoán sai một chuyện —— trong đội ngũ của hắn có nội gián.
“Con nghi ngờ việc này là do Nữ hoàng ra tay.” Giang Thành Khải nói.
“Lời này không thể nói lung tung.” Giang phu nhân cau mày ngắt lời y.
“Có phải nói lung tung hay không điều tra sẽ rõ.” Giang Thành Khải nói, “Hơn nữa đề cử với quân bộ cho con đi nhiệm vụ này cũng là bà ấy. Những lần hành động trước đây chưa bao giờ xảy ra vấn đề, cố tình lần này lại có người mật báo cho bọn cướp, hại chiến hạm của con toàn quân bị diệt, nếu không phải con mang theo chiến giáp loại nhỏ quân bộ mới nghiên cứu, có lẽ cũng không về được.”
Vị trí của Nữ hoàng hiện tại đích xác là vẫn luôn ngồi không vững. Hơn 400 năm trước, Vương, anh trai của Nữ hoàng và Giang phu nhân đột ngột bị ám sát, Nữ hoàng hiện tại mới có thể lên ngôi, thế lực phản đối vẫn luôn dậy sóng. Bởi vì Vương có một đứa con trai là partner, trong bụng Vương hậu lúc đó cũng đang mang thai một đứa nữa. Nữ hoàng hiện tại lại chỉ là worker, theo lý thuyết, người kế vị hợp pháp thứ nhất phải là Giang phu nhân, sau khi Giang phu nhân từ chối Nữ hoàng mới có thể lên ngôi. Chỉ có người trong Hoàng thất mới biết, trong lòng Nữ hoàng có bao nhiêu lo sợ bị người ta cướp ngôi soán vị.
Hiện tại Giang phu nhân gia đình mỹ mãn, ba đứa con đều là captain, Nữ hoàng kiêng kị bọn họ cũng là dễ hiểu.
Chỉ là phải làm đến mức mưu sát cháu mình thật sự là quá độc ác, Giang phu nhân chưa bao giờ nghĩ muốn để con mình ngồi lên vị trí kia.
Giang phu nhân không muốn tin chị mình lại là người tâm địa rắn rết như thế, lại không thể phủ định suy đoán của con trai, trong lòng cực kỳ khổ não.
Giang Thành Khải cười nói: “Mẹ không cần lo lắng, chuyện này con sẽ tự mình điều tra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không khiến mẹ phải khó xử.”
Giang phu nhân vui mừng gật đầu.
“Anh, chiến giáp loại nhỏ là cái gì?” Giang Thành Điềm chen miệng nói, “Sao em chưa từng nghe nói bao giờ?”
“Là vũ khí bộ nghiên cứu mới phát minh, chưa thông qua kiểm duyệt, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.” Giang Thành Khải lấy trong túi ra một cái huy hiệu bé bằng đồng xu, con chíp bên trong đã bị cháy, ở giữa chỉ còn lại một vết màu xám đen. “Đây là sản phẩm thử nghiệm bộ nghiên cứu cho anh, không nghĩ trong lúc nguy cấp nó lại là thứ cứu mạng.”
Giang Thành Duyệt hỏi: “Anh trở về tinh hệ Daours từ lúc nào?”
“Ba ngày trước.”
“Ba ngày trước?” Giang Thành Điềm kêu quái dị kêu lên, “Vậy tại sao không về nhà! Cả nhà lúc nghe tin anh tử trận đã đau buồn cỡ nào!”
Giang Thành Khải đập cho em trai mình một phát, cười khổ nói: “Mấy đứa nghĩ anh không muốn về sao?”
Giang Thành Điềm bưng đầu, ai oán nhìn Giang Thành Khải.
“Chiến giáp cũng chỉ là sản phẩm thử nghiệm, tác dụng phụ rất lớn. Sau khi anh bí mật trở về tinh hệ Daours, chiến giáp loại nhỏ cũng bị hỏng, tinh thần lực trong người hỗn loạn, mạch máu khắp người đều tắc nghẽn, suýt thì không sống sót nổi.”
Giang Thành Điềm sốt sắng nói: “Vậy sau đó thế nào?”
“Anh ngất trong một hẻm nhỏ, bị một đám người áo trắng mang đi. Lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trên một cái giường, trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, bên cạnh còn có một partner, rõ ràng là bị hạ thuốc. Anh với người đó đã xảy ra quan hệ.”
Giang Thành Điềm miệng há to đến mức có thể đem nhét vừa một quả trứng gà.
“Anh với partner kia… Vậy Hạ Phi phải làm thế nào?” Giang Thành Duyệt lập tức xác định vấn đề mấu chốt.
“Đây cũng là chuyện tiếp theo anh định nói.” Giang Thành Khải trịnh trọng nhìn về phía Giang phu nhân, “Mẹ, xin lỗi, con không thể cưới người kia được.”
Giang phu nhân nhíu mày, mà câu tiếp theo của đứa con lớn lại khiến cho hai chân mày bà nhíu càng chặt hơn.
“Partner cùng con kết hợp kia, là người hợp gen với con.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT