Khang bị cấm túc cũng được một tuần rồi, nhưng Khang vẫn không chịu ăn uống gì mặc cho mẹ Khang nói thế nào, bà rất lo cho Khang bà sợ con trai mình sẽ chết đói mất, bà không thể để như vậy được bà phải đi xin ba Khang nhất định bà phải thuyết phục cho bằng được. Bà vào thư phòng nơi ba Khang luôn ở trong đó lúc mệt mỏi “cộc cộc cộc” bà gõ cửa
-ông là ba nó mà sao ông nói kì vậy dù gì thì nó cũng là con trai của ông là người kế thừa gia sản này sao ông có thể bỏ mặc nó được
-lại nữa, đúng là con hư tại mẹ, tại bà nuông chiều nó quá nên nó mới thành ra như vậy
-nhà này có một mình nó thôi tôi không chiều nó thì chiều ai bây giờ, ông đừng có cấm túc nó nữa chẳng lẽ ông để nó nghỉ học luôn sao? Còn nữa nhỡ nó đói nó chết ra đó rồi tính sao đây hả?
Ba Khang nghe những lời này thì trong lòng cũng có lây động, ông trầm ngâm một lúc rồi nói:”được rồi, tôi sẽ không cấm túc nó nữa nhưng với một điều kiện là nó phải chấm dứt với con bé kia nếu không thì đừng trách tôi, đừng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua trị nó không được thì trị con bé kia”. mẹ Khang vui mừng vội đi ra ngoài và báo tin cho con trai biết, Khang rất vui nhưng điều kiện đi kèm thật không dễ chịu chút nào nhưng Khang mặc kệ dù có thế nào Khang cũng sẽ không từ bỏ Nhi.
Ngày hôm sau mọi người rất bất ngờ vì sự xuất hiện của Khang sau bao ngày vắng mặt. Khang không quan tâm đến mọi người điều mà Khang quan tâm bây giờ là Thiên Băng, Khang vội đi vào trong lớp để tìm Thiên Băng nhưng thật thất vọng vì nó không có trong lớp,
Khang hỏi Yến, trông Yến có vẻ rất ủ rủ, không còn hoạt bát như mọi ngày nữa nhưng Khang vẫn cứ hỏi vì Yến là bạn thân của Băng mà:
-Thiên Băng đâu rồi, bạn biết không?
Yến không trả lời và phớt lờ lời Khang nói, Khang không hiểu tại sao Yến lại như vậy nhưng Khang vẫn hỏi lại
-bạn sao vậy Yến có nghe mình nói gì không?
-mình không biết và mình cũng không muốn biết, từ giờ bạn đừng hỏi mình bất cứ điều gì về Băng nữa. Yến đáp nhưng khuôn mặt vẫn ủ rủ vẫn cuối xuống không nhìn Khang.
Khang không hiểu đã xảy ra chuyện gì giữa họ nhưng thấy thái độ của Yến như vậy Khang cũng không muốn hỏi thêm. Khang muốn điên đầu vì không tìm thấy Băng, suốt buổi học Khang không thể tập trung được. Lúc trong căng tin Khang vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai cô bạn học chung lớp:
-tao không ngờ luôn đó mày ạ, có phải là Lâm với Thiên Băng đang yêu nhau không ta? Nhưng mà tao còn nghe nói con Băng đang quen với lớp trưởng Khang mà, khó hiểu quá.
-có gì đâu mà khó hiểu, con người có thể yêu hai người cùng một lúc mà vã lại mấy hôm nay Khang đâu có đi học đâu nên tao nghĩ chắc cũng chia tay rồi nên Băng đi tìm tình yêu mới thôi.
Khang nghe xong thì máu như muốn điên lên, đi đến chỗ hai cô bạn đó đập tay xuống bàn “rầm” làm hai cô bạn đó giật mình
-hai người vừa nói gì? Khang quát và khuôn mặt trông rất đáng sợ
-chúng tôi…. chỉ là….. vì….. hôm trước……… Lâm và Thiên Băng……….. cô gái đó mặt tái mép sợ không nói nên lời
-nói mau! Khang tiếp tục quát vì Khang không thể chịu đựng không thể kiên nhẫn được nữa
Lâm đang lấy thứ gì đó trong tủ đồ của mình thì Khang không biết ở đâu đến và một đấm “bốp” làm Lâm xém ngã, tuy không hiểu chuyện gì nhưng Khang đã như vậy thì Lâm không thể để yên được và “bốp” một cái đấm Lâm trả lại cho Khang và thế là hai người đánh nhau không thương tiếc mà mọi người cũng chẳng ai dám can cho đến khi thầy hiệu phó đến
Trong văn phòng
-hai cậu tại sao lại đánh nhau? Hiệu phó hỏi nhưng cả hai đều không trả lời mà ngược lại còn lườm nhau không chớp mắt
-tôi hỏi tại sao đánh nhau? Thầy hiệu phó mặt nghiêm nghị và trong giọng nói có chút bực bội
-đó là chuyện của bọn em. Khang nói
-cậu nói gì cơ? Đừng có tưởng ba cậu là chủ của cái trường này thì thích làm gì làm. Thầy hiệu phó tức giận
-tôi biết là học sinh sẽ có những lúc xít mích nhưng các cậu là học sinh của trường này thì phải biết giữ thể diện cho trường, chỉ cần các cậu đánh nhau trong trường này thì tức là đã ảnh hưởng đến hình ảnh trường ảnh hưởng đến danh tiếng trường. Nhưng nếu các cậu đã ngoan cố không chịu nói gì thì buộc tôi phải mời phụ huynh.
-thầy cứ vệc mời nhưng chắc chắn ba mẹ em sẽ không đến đâu. Lâm nói
-nếu ba mẹ cậu không đến thì cậu sẽ bị đuổi học. Thầy hiệu phó nói
-tùy thầy.
Đi ra khỏi văn phòng, Lâm đi được một đoạn thì Khang gọi lại
-khoan đã! Tao có chuyện muốn hỏi mày
Lâm dừng lại, Khang bước lại phía Lâm
-rốt cuộc mày và Băng là mối quan hệ như thế nào? Tại sao mày bảo vệ Băng? Khang hỏi
-mày biết để làm gì?
-Tao biết nên làm gì hả?, tao chỉ muốn xem thử có phải là mày đã thích Thiên Băng?
-nếu tao nói là phải thì sao? Chỉ là trong thời gian không có mày tao chỉ thay mặt mày bảo vệ người con gái của mày thôi, mày phải cảm ơn tao mới đúng chứ.
-tao không cần, mà nếu có cần thì cũng không đến lượt mày.
-ok tốt thôi, tao cũng không rảnh đi lo chuyện bao đồng nữa. Lâm nói xong thì quay đi
….…………
Tiếng chuông cửa vang lên, mẹ Băng vội ra mở cửa
-cậu là ai?
-cháu là bạn Băng,, có Băng ở nhà không bác? Khang hỏi
-À, no đi học chưa về, cháu tìm Băng có chuyện gì không hay cháu vô nhà đợi nhé
-đi học sao? dạ thôi ạ, cháu xin phép đi.
“con nhỏ hư hỏng dám nói láo mẹ, rốt cuộc em đang ở đâu vậy Băng?. Khang đến chỗ chú Xuân thì hôm nay Băng không đi làm, Băng lại không có điện thoại nên không thể liên lạc được đúng là Khang đang rất điên đầu, Khang giống như đi tìm trẻ lạc vậy. Cuối cùng không còn cách nào khác Khang quyết định sẽ đứng ở cổng đợi Băng, Khang không tin là tối Băng không về nhà
Màn đêm buông xuống, những cơn gió lạnh thổi từng đợt làm Khang lạnh muốn run người nhưng Khang không bỏ cuộc vẫn tiếp tục đợi và đôi mắt Khang dần dần khép lại. Trong màn đêm một cô gái mái tóc dài đen huyền, đôi chân thon dài đang bước đến cạnh Khang ngắm nhìn Khang một lúc lâu rồi chợt lên tiếng gọi:
-bạn làm gì ở đây vậy?
Một giọng nói quen thuộc cất lên làm Khang tỉnh giấc, Khang mở mắt ra một đôi mắt quen thuộc đang nhìn Khang đôi mắt đã làm Khang say, đã khiến tim Khang loạn nhịp. Khang ôm trầm lấy Băng trong vô thức cứ tưởng là mình đang mơ, Khang vuốt nhẹ mái tóc đó rất nhẹ nhàng và thật sự đây không phải là mơ đây là sự thật, cảm xúc vỡ òa Khang ôm người con gái đó thật chặt giống như một món bảo bối.
-bạn làm gì vậy, buông mình ra đi, chúng ta đang ở trước cổng nhà đó. Băng nói khẽ
Khang vẫn không chịu buông mà vẫn ôm rất chặt rất chặt
-bạn buông ra đi, bạn làm mình đau.
Băng nói và khuôn mặt có chút khó chịu
Khang thả Băng ra, mặt Khang ngiêm nghị
-cả ngày hôm nay bạn đã ở đâu vậy? Còn dám nói dối mẹ nữa bạn trở nên hư hỏng từ lúc nào vậy?
-mình chỉ đi vòng vòng thôi, bạn tìm mình làm gì?
-còn hỏi nữa, tìm bạn để cho bạn một trận chứ gì, còn nữa trong thời gian anh không có ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Băng im lặng,
-sao cũng được, mình không quan tâm lắm. Khang vừa nói vừa vuốt nhẹ mái tóc Băng như một thói quen
-mình rất thích vuốt mái tóc này, hứa với mình dù chuyện gì xảy ra cũng đừng buông tay nhé!
Băng khẽ gật đầu cười nhẹ
Lưu Diệp ở trên lầu nhìn xuống với chiếc điện thoại trên tay và một bức hình đã được chụp lúc Băng và Khang ôm nhau, Lưu Diệp nở nụ cười bán nguyệt “bức hình này mà để Mạc Thanh nhìn thấy thì chắc là thú vị lắm đây”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT