Chiều hôm sau, lúc Rin đi đến quảng trường thì đã thấy Lam đứng đó nhìn sân khấu đang bị dỡ. Rin lên tiếng:
- * Lam!
Lam nghe có người gọi mình thì quay người lại, thấy Rin thì cười:
- * Rin, cậu đến rồi à?
Rin tiến lại chỗ Lam đứng, trả lời:
- * Ừ, cậu đến lâu chưa?
- * Mới đến thôi, nhà tớ ở gần mà. Hôm nay cậu muốn đi đâu chơi?
Rin nghe vậy, mặt hơi trầm xuống, nói với giọng buồn buồn:
- * Hôm nay tớ ko muốn đi chơi. Cậu có thể đi coffee với tớ ko? Tớ có chuyện muốn nói.
Lam nghe vậy cũng thấy hồi hộp, lo lắng nhưng vẫn nhận lời:
- * Được.
Nói rồi 2 người đi đến quán coffee thuê phòng riêng để khỏi bị người khác phát hiện ra ' Kuro'. Ngồi đối diện nhau, ko ai biết phải mở lời thế nào. Cuối cùng, Lam đành nói trước:
- * Cậu làm sao lại thành Kuro? Vậy cậu thắng cuộc thi đó à?
- * Ừm.
- * Tớ nghe nói cuộc thi đó tầm quốc tế nên tớ đoán để thắng thì cậu chịu khổ ko ít nhỉ?
Nhắc lại cuộc thi, Rin cười 1 tiếng, nói:
- * Sau mấy lần rớt vào vòng nguy hiểm, vài lần khàn giọng thì tớ vẫn thành quán quân...
Thấy Rin nói về những khó khăn phải trải qua khi tham gia cuộc thi, Lam cũng đồng cảm:
- * Tớ biết cậu sẽ làm được mà. Nhưng có lẽ cậu cũng rất phải cố gắng nhỉ? Nhất là càng gần mấy trận bán kết, chung kết. Tớ chưa đi thi bao giờ nhưng khi xem chương trình khác đến mấy vòng đó cũng thót tim luôn.
- * Cố gắng sao? Lúc trước tớ đăng kí tham gia chỉ vì muốn được đứng trên sân khấu biểu diễn. Tớ chưa từng nghĩ mình sẽ giành được quán quân...
Lam cười an ủi:
- * Thì ko phải bây giờ cậu đã giành được rồi sao?
Rin nhìn thẳng Lam, hỏi:
- * Theo cậu động lực của mình là gì?
Lam ngạc nhiên:
- * Động lực của cậu? Ko phải là yêu thích ca hát sao? Tớ thấy mọi người nói cậu có chất giọng thiên phú mà.
Rin lắc đầu:
- * Yêu ca hát chỉ là một phần nhỏ và là cái cớ thôi. Động lực lớn nhất của tớ chính là... cậu
Lam sửng sốt:
- * Tớ? Tớ có làm gì đâu?
- * Sau cuộc gặp ở Nhật, tớ luôn nhớ câu nói của cậu ' Đặt mình vào bài hát ' và làm theo.
Lam gãi đầu, ko ngờ câu mà mình xuyên tạc lời của một ca sĩ nào đó lại giúp ích tạo thành ' Kuro ':
- * Chỉ là câu tớ ăn cắp của ca sĩ nước tớ thôi, ko ngờ lại có ích với cậu như vậy.
Rin nhìn Lam cười:
- * Ko cần biết đó có phải là cậu nói hay cậu xuyên tạc nhưng cậu nói đúng lúc thì nó sẽ có giá trị thôi.
Lam gật gù:
- * Ừm... Mà cậu đã hiểu dòng chữ tớ viết cho cậu rồi à?
- * Ừ, khi tham gia vòng loại lần thứ 2 của chương trình, tớ có quen một người biết tiếng Việt. Lúc đầu tớ cứ tưởng dòng chữ cậu viết cho tớ là bằng tiếng Việt nên nhờ người ấy xem hộ. Ko ngờ người ấy sau khi đọc xong thì lắc đầu, bảo ko phải tiếng Việt. Nhưng khi người đó đọc dòng đó lên thì tớ mới nhận ra, dòng cậu viết là phiên âm tiếng Việt của câu ' Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau ' trong tiếng Nhật. Tớ nhớ lại lần đầu gặp cậu, lúc cậu sắp đi tớ đã hỏi chúng ta có thể gặp lại nhau ko thì cậu nói là có thể và đưa tớ tờ giấy viết dòng này. Vậy nên mỗi khi gặp khó khăn trong luyện tập, tớ luôn xem tờ giấy đó như động lực cố gắng để có thể gặp lại cậu và ko phụ lòng fan hâm mộ đầu tiên của tớ.
Lam nghe Rin kể cũng hiểu ra, rất vui vì Rin cố gắng vì mình. Nhưng...:" Lần đầu khi gặp lại mình ko nhớ ra cậu ấy. Khi nghe bài hát mới nhớ ra chuyện mình đưa cậu ấy tờ giấy đó. Bây giờ nghe cậu ấy kể chuyện cũng mới nhớ ra mình từng nói mình là fan đầu tiên của Rin. Mà giờ Rin trở thành ' Kuro' nổi như cồn mình còn ko biết... Rin mà phát hiện liệu có giận mình ko nhỉ?". Rin lại nói tiếp:
- * Còn về chuyện... trong bài hát có đoạn... chàng trai thích cô gái... có phải sự thật hay ko thì...
Lam nghe đến đây thì hồi hộp, chờ mong, cô còn nghe được cả tiếng đập của tim mình. Rin nhìn thẳng vào mắt Lam nói:
- * Đó là sự thật. Lam, tớ thích cậu. Thích cậu từ lần đầu chúng ta gặp nhau.
Lam nghe xong thì sửng sốt, tròn mắt nhìn Rin. Đầu óc cô bây giờ nghĩ mãi về câu nói của Rin. Bất ngờ? Có! Kích động? Có! Vui sướng?... Có lẽ cũng có... Lam tuy cảm thấy vui mừng khi nghe Rin nói thích mình nhưng cô ko dám chắc về tình cảm của mình. Lỡ như đây chỉ là niềm vui khi được Idol nổi tiếng tỏ tình thì sao?... Lam thực sự ko muốn đem tình cảm của Rin ra đùa giỡn. Lam nhìn Rin, trả lời:
- * Cho tớ thời gian được chứ? Tớ muốn thật nghiêm túc về chuyện này.
Rin nghe Lam nói vậy thì hơi thất vọng, cúi đầu trả lời:
- * Cậu cần thời gian sao? Nhưng ngày mai tớ phải về Nhật rồi.
Thấy biểu cảm của Rin, Lam cũng đau lòng, đành an ủi:
- * Vậy tớ sẽ cố gắng nghĩ nhanh, nếu có thể ngày mai tớ sẽ trả lời, được chứ?
Rin nghe vậy thì phấn chấn hơn, nhìn Lam cười nhẹ:
- * Vậy... hi vọng cậu mau chóng trả lời tớ.
Lam cũng cười lại với Rin, nói:
- * Tớ sẽ cố. Yên tâm.
- * Ngày mai... cậu có thể... ra sân bay với tớ được ko?
Lam hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Rin nhưng vẫn đồng ý:
- * Được. Nhưng... ko có fan của cậu đấy chứ? Tớ vẫn chưa muốn chết đâu.
Thấy Lam nói đùa mình, Rin bật cười:
- * Yên tâm. ' Điểu hổ ly sơn '.
Lam nghe vậy cũng cười theo:
- * Lần cậu đến VN cũng dùng cách này đúng ko? Cậu đã gặp tớ trước ngày Kuro đến VN 2 ngày mà.
- * Ừ, tớ đến VN trước, ko thông báo công khai để gặp cậu cho tiện. Sau đó tung tin 2 ngày sau ' Kuro ' đến VN để tránh nghi ngờ. Cho người đóng thế tớ có dáng hao hao giống, bịt kín thì qua cửa thôi.
Lam bật cười, nói:
- * Cậu ko biết đâu, cái lần đó Mộc Anh nhà tớ cũng ra sân bay đón ' Kuro '. Về nhà nó nói:" Người gì mà bịt kín mít, sợ người khác nhìn mòn mất mặt sao? ". Còn giận nữa kìa. May mà tớ dùng vé cậu đưa xoa dịu nó chứ nếu ko tớ sẽ chết vì nó phát điên mất.
Rin nghe Lam kể cũng cười:
- * Haha, bất đắc dĩ thôi. Tớ làm vậy là để sang VN nhanh chóng. Sau chương trình mà tớ thông báo sẽ sang VN, ngay tối đó tớ đã sắp xếp để bay đến đây. Là vì... tớ muốn... gặp cậu thật sớm đấy...
Lam nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu nhưng trong lòng thì cảm thấy ấm áp. Rin nhìn Lam đỏ mặt, bỗng cảm thấy vui vui. Lam đỏ mặt vì cậu? Có phải...? Rin nói tiếp:
- * Mục đích tớ đến VN lần này để tổ chức liveshow chỉ là cái cớ. Tớ đến đây là muốn tìm cậu.
Lam nghe vậy bất ngờ, ngẩng lên nhìn Rin, im lặng nghe cậu nói tiếp:
- * Lúc đầu tớ cũng ko biết cậu sống ở đâu nên rất bối rối khi chọn địa điểm tổ chức liveshow. Sau đó tớ quyết định chon HN. Thật may, ông trời ko phụ lòng tớ, cậu cũng sống ở HN, đã vậy nhà cậu còn gần địa điểm biểu diễn nữa. Lúc tớ biết chuyện tớ đã rất vui, có lẽ vui bằng lúc tớ đạt giải quán quân, có khi hơn thế nữa...
Lam nghe mà sửng sốt, chỉ là việc gặp cô mà Rin háo hức và vui mừng đến mức đó sao? Bây giờ Lam cũng ko biết rõ trong lòng mình là loại cảm xúc gì nữa... Cảm động chăng?... Lam nhìn Rin hỏi:
- * Lỡ như... tớ ko sống ở HN thì sao?
Rin nhìn Lam 1 lúc rồi trả lời:
- * Lúc đầu ko phải tớ ko nghĩ đến trường hợp này... lúc đó tớ chỉ hi vọng... cậu cũng xem liveshow của tớ đẻ có thể nghe được bài hát ấy... nhưng thực sự tớ cũng rất lo lắng... lỡ như cậu ko hâm mộ Kuro hay thậm chí... là antifan thì tớ... tớ ko dám nghĩ tiếp nữa...
Lam nghe Rin nói cũng hiểu phần nào, Rin đã đặt bao nhiêu tình cảm, tâm huyết muốn gửi Lam vào bài hát ấy... Lam thật sự cảm động, cô ko nghĩ Rin thích mình đến mức đó... Lam cười:
- * May mà tớ ko phải antifan của Kuro nhỉ?
Rin cũng cười:
- * Ừm.
Lam nghĩ nghĩ rồi hỏi Rin:
- * Mà sao cậu lấy tên là ' Kuro '?
- * Họ tên đầy đủ của tớ là Kurosaki Rin. Tớ lấy tên đại diện là ' Kuro ' vì... tên ' Rin ' của tớ... tớ ko muốn... là tên của xã hội... tớ chỉ muốn... nó là của... riêng... cậu thôi...
Càng nói mặt Rin càng đỏ, càng cúi thấp đầu. Lam nghe đến đó thì sửng sốt... ko ngờ... ko ngờ Rin lại... Lam bật cười:
- * Haha, Rin, cậu đáng yêu quá!
Thấy Lam cười mình, mặt Rin càng đỏ nhưng khi nhìn Lam cười vui vẻ thì Rin cũng vui theo. Lam vui vì Rin đã nghĩ đến Lam, ngay cả khi trở thành nhân vật công chúng, Rin vẫn để ý đến cảm giác của Lam. Rin cứ như vậy làm sao Lam ko cảm động, ko vui cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT