Mấy người cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi trong chốc lát, Viêm bắt đầu động thủ sửa sang lại dụng cụ làm bếp, hắn biết những đồ dùng làm bếp này đối với Lâm Thông Bảo rất có ý nghĩa, vì thế rất thành thực mà nhận lấy việc rửa chén. Lâm Thông Bảo lấy ra chậu bát đa phần đều là bằng inox và bằng gỗ, dù sao khí lực thú nhân quá lớn, bát sứ bình thường thật sự không thích hợp cho bọn họ sử dụng.
Tử ba người tò mò đi tới, cầm lấy cái bát cẩn thận quan sát. “Tiểu khả ái dụng cụ này thật thú vị, ta vừa rồi cũng đã muốn hỏi, những đồ vật này đều là tiểu khả ái chuyên dùng sao? Tiểu khả ái là người Bộ lạc nào? Người ở đó cũng giống như tiểu khả ái đáng yêu như vậy sao? Cũng đều sử dụng những thứ độc đáo này ăn cơm sao?” Tử như hóa thân thành bảo bảo đặt vấn đề thao thao bất tuyệt.
“…. Ngươi muốn ta trả lời câu hỏi nào trước hả?” Lâm Thông Bảo buồn bực, Tử rõ ràng thoạt nhìn nữ tính như thế, tại sao lại thích đặt câu hỏi như thế a?
“Ha ha, không quan hệ, ngươi có thể chậm rãi đáp, từng câu từng câu.” Người nào đó da mặt dày hai tay ôm ngực cười mỉm chi mà trả lời.
“....”
“Đừng khi dễ Tiểu Bảo.” Viêm kéo Lâm Thông Bảo qua, ôm vào trong lòng cảnh cáo trừng mắt liếc Tử một cái, lại cúi đầu ôn nhu nói: “Tiểu Bảo đừng để ý tới hắn, miệng hắn phát bệnh.” Được rồi, người ta mới vừa nói ngươi ăn quá no, cho nên hắn dùng phát bệnh để đáp trả người ta, Lâm Thông Bảo khóe miệng rút gân, hai người căn bản chính là năm mươi bước cười một trăm bước* đi!
(*) tựa như câu chó chê mèo lắm lông
Cười đùa trong chốc lát, Tử liền khoác bả vai Tạp Ân kéo Hàn cười hì hì nói là đi đến phía trước đợi, lý do là: không quấy rầy thế giới của hai người, chúng ta liền đi trước do đường. Viêm đem đống lửa trên đất dập tắt, mang đồ bỏ đi đem chôn bên dưới tàn cây rồi vùi lại, còn Lâm Thông Bảo thì phụ trách đem dụng cụ mọi người đã rửa sạch sẽ thu hồi vào trong không gian, hai người thỉnh thoảng dùng ánh mắt cùng giao hòa trên không trung.
Tại trong không khí mờ ám này, ai cũng đều không phát hiện nguy hiểm đang lặng lẽ tiến đến: một con song vĩ hạt đang lén lút ẩn núp sau bụi cây chờ đợi cơ hội.
Song vĩ hạt, danh như nghĩa chính là hạt tử (bò cạp) có hai cái đuôi, nhưng đây cũng không phải là loại hạt tử nhỏ bé như trên địa cầu. Cái đầu song vĩ hạt dài ước chừng hơn ba thước, chiều rộng gần một mét, còn cái đuôi thì dài có hơn một thước, trước bụng dài nhỏ, sau bụng cường tráng hữu lực, hai cái càng hình tròn, tráng kiện, hai cái càng lớn có thể phóng ra Phong Nhận đơn giản công kích địch nhân, hai cái đuôi phân đoạn gấp khúc mang theo chất độc, tốc độ thật nhanh, thường thường khi hai cái càng phát ra công kích, một khắc kia, độc châm cũng đồng thời đâm vào, đem con mồi giết chết, suốt quá trình hết sức nhanh chóng, gọn gàng.
Loại song vĩ hạt này đặc tính còn thập phần giảo hoạt, bọn nó lợi dụng ưu thế đặc biệt của bản thân mà che dấu bóng dáng của mình, điểm đặc biệt của song vĩ hạt chính là nó có thể biến hóa theo mùa, thân thể sẽ biến thành màu sắc giống như màu thực vật, lúc này, nó dán dưới đáy một thân đại thụ gần sát bùn đất, thông minh mà đem giấu cái đuôi của mình ở trong kẽ đá, trên người dính bùn lại bị lá rụng bao bọc lấy, cả người bị lùm cây che lấp, cho nên không ai phát hiện ra nó.
Nó luôn luôn chờ đợi cơ hội, chờ đợi cơ hội giống cái lạc đàn, nó thông minh nên biết mình đánh không lại vài cái thú nhân, cho nên nó phải chờ cho giống cái lạc đàn, sau đó sẽ giết giống cái đó, vì thế nó mượn cây cối nhanh chóng tiếp cận. Song vĩ hạt đè thấp hô hấp, nó đã thật lâu chưa ăn qua bữa tiệc thơm ngon như vậy, từ trên người giống cái truyền đến hương vị mà nói, giống cái này nhất định còn vị thành niên, hơn nữa hương vị thật thơm, khiến nó buông ra lá gan, chuẩn bị đánh một phen.
Con quái hạt tử thật lớn giơ lên hai cái càng cự đại của mình vô cùng im lặng không một tiếng động tiếp cận Lâm Thông Bảo, tuy nhiên Lâm Thông Bảo một chút cũng không phát giác, ngay tại khi hắn cúi người xuống tìm kiếm đồ, một khắc kia, song vĩ hạt cảm giác cơ hội của mình đã tới, ba thú nhân đã rời đi, chỉ còn lại một thú nhân, mặc dù khoảng cách gần nhau, nhưng cũng không nhất định có thể đuổi tới kịp, song vĩ hạt gần như đã mất kiên nhẫn cực kỳ nhanh chóng quơ hai cái càng lớn mang theo Phong Nhận quất về phía Lâm Thông Bảo, chờ Lâm Thông Bảo nghe được tiếng gió ngẩng đầu lên, cái càng lớn đã hiện ngay trước mắt, lúc này hắn đã không kịp làm ra phản ứng gì.
Lâm Thông Bảo trừng lớn hai mắt, trơ mắt nhìn nguy hiểm ngày càng gần, trong đầu hiện lên hai chữ “Xong rồi!” thì đột nhiên có một sức mạnh to lớn đem hắn kéo về sau, ngay lúc đó có một tiếng đánh “Phanh” thật lớn, lại một trận trời đất quay cuồng, chờ đến khi hắn kịp phản ứng thì phát hiện mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp quen thuộc, bên tai truyền đến giọng nói quan tâm: “Có bị thương không? Bị thương thế nào?!” Trên gương mặt tuấn lãng của Viêm rốt cuộc không thể giữ được vẻ trấn định lúc bình thường, lúc này đã tràn ngập kinh hoảng! Hai tay không ngừng sờ soạng ở trên người Lâm Thông Bảo tìm kiếm vết thương.
Lâm Thông Bảo thật sự đã bị hù dọa rồi, nhưng nhìn thấy thú nhân như vậy, trong lòng nổi lên một trận cảm động mãnh liệt, hít sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, sau, hắn muốn nói mình không có bị thương, lại đột nhiên phát hiện trên tay thú nhân lại xuất hiện máu! Tâm lập tức bị người gắt gao bóp chặt — trừ bỏ vừa rồi do bị va chạm làm cho hắn cảm thấy có chút đau đớn bên ngoài, hắn cũng không có cảm thấy trên người mình có vết thương nào, vậy máu kia nhất định không phải là của hắn! Như vậy người bị thương trừ bỏ thú nhân đã cứu mình thì còn có thể là ai?
Lâm Thông Bảo một phen nắm lấy bàn tay đang ở trên người mình sờ soạng, trên tay trái vẫn còn dính đầy máu —- quả nhiên! Trên cánh tay trái thú nhân có một đường vết thương dài chừng 10cm hở miệng, miệng vết thương rất ghê có thể nhìn thấy thịt bên trong, bên ngoài thì máu không ngừng chảy ra róc rách! Lâm Thông Bảo nhất thời kích động đỏ bừng cả vành mắt: “Đây là có chuyện gì? Tại sao lại có nhiều máu như vậy? Tại sao ngươi lại bị thương nặng như thế!?”
Một bên nghe được thanh âm liền chạy tới liền đem hạt thú giết chết, Tử cùng Tạp Ân cất bước dài chạy tới, Tử nhíu cặp mày xinh đẹp chỉ trích: “Ngươi quá lỗ mãng! Tại sao có thể dùng thân thể đi chắn! Nếu không phải chúng ta kịp thời giết nó, ngươi dự định cùng tiểu khả ái cùng chết sao!?”
Nguyên lai, mắt thấy hạt thú đánh về phía Tiểu Bảo, Viêm thiếu chút nữa hít thở không thông, ngay cả thần lực cũng quên sử dụng, trong lòng chỉ có một ý niệm: Cứu —!!!
Cứu như thế nào? Ở thời điểm Viêm chưa nghĩ ra, thân thể đã có phản ứng trước, hắn cực kỳ nhanh nhẹn xông lên phía trước Lâm Thông Bảo bảo hộ thiên hạ dưới thân, nâng lên cánh tay trái dùng sức mạnh cơ thể bản thân chặn một kích của hạt thú, cho dù Viêm là một thú nhân cường hãn đi nữa, nhưng vẫn bị Phong Nhận đánh bay, cánh tay cũng bị cắt một đoạn.
Xem bộ dáng kích động của Lâm Thông Bảo, Viêm vốn còn muốn tách ra, nhưng tiểu giống cái ôm chặt cứng cánh tay bị thương của hắn, trên mặt bày ra biểu tình lên án, tâm hắn liền mềm nhũn, an ủi: “Không có việc gì, không đau.”
“Cái gì gọi là không đau? Đã bị thương thành như vậy! Ngươi cho ta mù à!” Lâm Thông Bảo đỏ mắt, như thế nào cũng không tin lời nói như thế của thú nhân, trong lòng hoảng thành một đoàn, loại cảm giác này so với nỗi sợ hãi vừa rồi mình thiếu chút nữa bị giết chết, còn sợ còn khổ sở hơn.
Trở tay lấy ra cái hòm thuốc từ trong không gian, luống cuống tay chân mà tìm kiếm đồ hữu dụng —– miệng vết thương lớn như vậy, không biết thuốc cầm máu có tác dụng không đây? Băng vải buộc được không nữa? Cần phải dùng châm khe cố định? Nhưng mà cần phải lấy loại châm nào đây? Trong hoảng loạn, hắn cơ hồ muốn đem hòm thuốc đổ ra.
“Đừng lo lắng, ngươi xem, đã không có việc gì nữa.” Viêm bắt lấy hay tay hoảng loạn của Lâm Thông Bảo, lau đi vết máu trên cánh tay, đưa ra cánh tay trái, trên đó vết máu đã bắt đầu đong lại không còn chảy máu nữa cho Lâm Thông Bảo xem. Đối với thú nhân cường đại mà nói, ở trong chiến đấu bị thương chỉ là chuyện cơm bữa, miễn là không tử vong, vết thương có nặng hơn nữa thì chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là được.
Khả trong lòng Lâm Thông Bảo không có nghĩ như vậy, bản thân hắn sinh hoạt ở thế kỷ 21 một quốc gia hòa bình ngay cả một đứa ăn trộm cũng chưa gặp qua. Trên TV hay chiếu mấy màn võ hiệp, bắn nhau chí chóe những cái đó đối với hắn mà nói chỉ là những thứ hư ảo mà thôi, chiến đấu — đó chỉ là chuyện cười thôi! Bị thương — đó là huân chương của anh hùng! Tử vong —- kia là độc quyền thuộc về người xấu! Những sự tình đó cũng đều tựa như mây bay, không có cảm giác chân thực! Bất hiếu mà nói, cho dù thời điểm cha mẹ rời đi nhân thế, khi đó hắn cũng không hiểu lắm, chỉ biết mình sẽ không còn gặp được họ nữa, cảm thấy phi thường thương tâm, nhưng cũng không có hiện tượng chấn động như hiện tại vậy. (Đoạn này có chém mấy chỗ nhá = _=||)
Vừa nghĩ tới vừa rồi người này vì mình mà bị thương, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng vứt bỏ, loại thống khổ này khiến cho hắn thiếu chút nữa chịu không nổi khóc thành tiếng, Lâm Thông Bảo nghẹn ngào nói: “Ngươi… Tại sao lại ngốc như vậy chứ?”
Viêm vẻ mặt nghiêm túc nói “Ta không ngốc, là yêu! Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị thương! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi rời khỏi ta!” Nhớ tới một màn vừa rồi, lòng hắn vẫn còn rất sợ hãi, nếu mình đến chậm một bước, kia….. Viêm ôm Lâm Thông Bảo sát vào lòng thề về sau tuyệt không để cho Lâm Thông Bảo lâm vào hiểm cảnh nữa, vì thế sau này Viêm cơ hồ là mỗi ngày đều đi theo phía sau Lâm Thông Bảo, đuổi thế nào cũng không đi.
“Ngươi…. Ngươi….” Lâm Thông Bảo không biết nên nói cái gì bây giờ, trong cổ họng giống như có cái gì đó chặn lại, ê ẩm thập phần khó chịu, nước mắt ẩm ướt dâng lên hốc mắt, trong lòng giống như được ăn mật vừa ngọt vừa ấm….
Lâm Thông Bảo biết mình thật sự không thể buông tay thú nhân được, khi biết thú nhân vì mình bị thương thì loại tâm tình thật sự làm cho hắn khó có thể chịu được, nếu quả thật mất đi thú nhân, hắn không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì. Trong lòng hung hăng tát mình một cái: Lâm Thông Bảo ngươi là cái tên hỗn đản, Viêm đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn không biết đủ, đối với Viêm thân cận luôn ra sức khước từ, không phải là XXOO thôi sao? Sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm người khác?!
Nghĩ thông suốt Lâm Thông Bảo đưa tay mần mò lên hai má Viêm, mơn trớn mày kiếm anh tuấn của hắn, đôi mắt sâu thẳm, cái mũi cao tuấn, đôi môi gợi cảm, tất cả cái này đều thuộc về mình, Lâm Thông Bảo đem môi mình dán lên môi thú nhân, đồng thời ôm chặt người trước mắt, chậm rãi vói lưỡi đi vào, cuốn lấy lưỡi hắn, dây dưa, trằn trọc, triền miên, thú nhân càng thêm khó nhịn mà làm cho nụ hôn sâu sắc hơn….
Còn con thú song vĩ hạt bị di vong kia? Từ lúc bị Viêm đỡ công kích liền bị Tử kịp chạy tới cho nó một cái “Kinh Lôi” oanh thành tro bụi, cộng thêm “Đại địa tiêm thứ*” của Tạp Ân đâm nó thành con nhím, cuối cùng bị Hàn dùng trên một trăm cái Phong Nhận cắt nát đến không thể nát hơn, nằm trên mặt đất bốc khói. Nếu con hạt thú này có linh hồn, vậy nó nhất định sẽ đứng lên hò hét: “Không phải muốn ăn giống cái thôi sao? Không đúng? Đây không phải là không thành công thôi sao! Ta cũng không đáng chết đến thê thảm như thế?”
Tiêm thứ = mũi nhọn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT