*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: Nhã

banhba14(*) sủi cảo còn được gọi là vằn thắn, bánh chẻo

Ban đêm, Lâm Thông Bảo nằm trong lòng ngực của thú nhân đang ngủ thực say, mơ mơ màng màng nghĩ đến một việc: ngày mai phải nói rõ cho Viêm biết, một lần nữa đắp lại cái chăn, gió đêm thổi vào thật lạnh a……

Ngày hôm sau, Lâm Thông Bảo ở trong một trận tiếng lục lọi tỉnh lại, nghe thanh âm này dường như là từ nhà trước truyền đến, Lâm Thông Bảo nhu nhu khóe mắt, vừa ngáp vừa đi ra phía nhà trước.

Viêm đang vì tiểu giống cái yêu dấu của mình làm bữa sáng, tối hôm qua tiểu giống cái không cự tuyệt hắn lấy lòng, ngay cả khi ngủ cũng đều không có phản kháng hắn. Quả nhiên Tử nói rất đúng, chỉ cần nghiêm túc chấp hành “Có sai liền sửa, không sai cũng phải nhận, sai hay đúng cũng phải sớm nhận sai”, thật sự rất chuẩn xác! Thái độ chuyển biến của tiểu giống cái, hắn đều nhìn đến trong mắt, biết Lâm Thông Bảo đang chậm rãi chấp nhận hắn, bởi vậy hắn càng muốn ra sức mà lấy lòng tiểu giống cái, như vậy hắn mới có thể sớm ngày ôm được mỹ nhân về.

Viêm không ngừng hướng cái bếp lò thêm củi, đem nồi để lên, sau đó đem tiểu mễ (gạo)tối hôm qua Lâm Thông Bảo ngâm một đêm bỏ vào trong nồi, đổ thêm vào một lượng nước vừa phải, đậy nắp nồi lại, bắt đầu nấu cháo, tiểu giống cái có nói qua, sáng sớm không thể ăn thức ăn nhiều mỡ, ăn chút cháo lắp đầy bụng là được rồi. Cháo này nấu rất đơn giản, Viêm nhìn Lâm Thông Bảo làm vài lần là biết làm.

Chờ hắn nấu cháo xong, bên này Lâm Thông Bảo mơ mơ màng màng đi ra. Mới vừa tỉnh ngủ còn mông lung, hai má phấn hồng, áo tay ngắn rộng thùng thình tuột xuống một chút xuống gần nửa bả vai, vừa vặn lộ ra cái cổ xinh đẹp. Nhìn thấy, Viêm thiếu chút nữa phun máu mũi, vội vàng đi qua, đem quần áo Lâm Thông Bảo chỉnh lại, bộ dạng này để cho mình xem thì tốt rồi, không thể để bị người khác chiếm tiện nghi.

“Ngươi làm cái gì đấy? Thiệt ồn nga——-” Lâm Thông Bảo hỏi, hoàn toàn không biết mình đang dùng khẩu khí như làm nũng để nói.

Viêm nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ của Lâm Thông Bảo, áy náy trả lời: “Ta muốn nấu cháo cho ngươi”

Lâm Thông Bảo nhìn cái nồi nóng hôi hổi có khói trắng bay lên, mở ra vừa thấy, thật đúng là cháo, nhưng hắn nhớ tối hôm qua mình chỉ ngâm phần cho mình và Tiểu Lạc, bởi vậy, hắn đẩy đẩy cánh tay thú nhân nói: “Chút cháo ấy chỉ đủ cho ta cùng Tiểu Lạc ăn thôi, ta đi lấy thêm bột mì, ngươi đi săn con Tiêm Nha thú lấy thịt làm nhân bánh, chúng ta làm bánh bao ăn!”

Tiêm Nha thú gần giống như dã trư, chỉ là hình thể lớn hơn một chút, khó nhìn hơn một chút mà thôi, coi như thịt heo mà dùng đi, về phần cặp heo đang nuôi cùng tám đứa con của chúng trong không gian trước hết vẫn cứ để đó, dù sao bên ngoài động vật gì đó thể hình lớn quá khổ, không thể đưa vào trong không gian. Tương lai, kế hoạch sinh sôi nảy nở phát triển không gian còn phải dựa vào chúng nó nữa!

Thú nhân nghe lời mà ra ngoài đi săn, Lâm Thông Bảo lấy mấy bao bột lớn từ trong không gian ra, lại hái thêm một bó hẹ to, thuận tiện gói một ít bánh chẻo (sủi cảo) cũng tốt, làm sủi cảo nhân hẹ là đơn giản nhất. Bánh bao cùng sủi cảo cũng có thể làm nhiều một chút, thú nhân sức ăn lớn, hơn nữa mấy người đến ngày hôm qua nhất định là bằng hữu của Viêm, có thể mời bọn họ tới ăn cùng.

Lấy ra một bao bột mì, nhưng lại phát hiện không có cái chậu nào thích hợp, trực tiếp phân làm hai phần, đem bột mì đổ vào trong chậu, tiếp tục đập thêm mấy quả trứng gà cho vào trong bột mì, chậm rãi đổ vào một lượng nước ấm vừa phải, đương nhiên còn phải bỏ thêm chút muối vào mới tốt. Lấy tay không ngừng trộn bột, đem bột mì nhào nặn một hồi, nhưng vẫn không thấy được bột mì khô lại, lúc này lại tăng thêm sức mạnh mà nhồi bột! Phải nhồi đến khi bề mặt bột mì đều thực bóng loáng thì mới được, đương nhiên nếu như có thể làm được “Mặt quang”, “Chậu quang”, “Thủ quang”,  tam quang* thì đó chính là đạt tới cảnh giới cao nhất!

(*) tam quang: ý là bột mì trở nên mịn bóng, chậu cùng tay không còn dính bột nữa, tức là bột mì khô lại không dính nữa.

Lâm Thông Bảo thở hổn hển mà nhào nặn khối bột mì, bên kia Viêm cũng đã săn thú trở lại, loại Tiêm Nha thú này ở trong rừng rậm thường thấy nhất, đối với thú nhân cường tráng mà nói, cẩn thận tìm là có thể bắt được tới tay. Vừa mới đi vào trong nhà liền nhìn thấy tiểu giống cái cố hết sức mà nhào nặn một cái khối trắng trắng gì đó, bởi thế Viêm trưng bộ mặt thương tâm tỏ vẻ hắn thực đau lòng.

Vội vàng đi qua kéo Lâm Thông Bảo lại, kéo tay của Thông Bảo để vào trong nước rửa sạch, sau đó mình cũng đi rửa tay sạch sẽ, biết tiểu giống cái thích sạch sẽ, hơn nữa đồ vật trăng trắng kia hẳn gọi là “Bột mì”, nếu là để ăn vậy càng cần phải rửa, bằng không nhóc con kia ăn vào đau bụng thì lúc đó biết phải làm sao?

“Ngươi nhẹ chút, tay nhào như vậy…….. Còn như vậy…….” Nhìn thú nhân bản thủ bản cước* nhào bột, Lâm Thông Bảo một bên chỉ huy, một bên xem tình huống lại thêm chút nước, trong lòng cảm thấy ấm áp dương dương. Hì hì, có người quan tâm cảm giác thật tốt!

(*) tay chân vụng về

Sau khi nhào xong khối bột, bình thường phải đợi 8 tiếng để bột lên men, nhưng mà bây giờ không kịp, vì thế liền đổi cách khác, dùng nấm men* làm cho bột lên men nhanh hơn, cụ thể là đem bột mì để ở trên thớt, thêm vào nấm men khô, đợi cho bột nở**, tiếp đó thêm đường vào rồi trộn đều, sau đó đào một cái lỗ ở giữa bột mì, đổ vào đó chút nước ấm, lại thêm vào một chút dầu đậu nành, tiếp tục trộn đều, nhào cho đến khi bột nhão dần khô lại thành một khối, thời gian chờ đại khái chỉ cần hơn 1 tiếng đồng hồ.

(*) nấm men: Các loại nấm men sống thường được sử dụng để gây ra quá trình lên men.

(**) bột nở: Các loại bột nở là hỗn hợp của một số hoá chất (thí dụ: natri hydrogénocarbonate, carbonate amoni, acide tartrique, phốtphát) có hoặc không thêm tinh bột và dưới tác động của khí dioxyde carbone chúng thải ra, chúng có khả năng làm bột nở làm các loại bánh bích quy và bánh ngọt

Tiếp theo là làm nhân bánh, kêu Viêm đem Tiêm Nha thú đi xử lý, thịt làm nhân không thể quá béo cũng không thể quá nạc, bình thường làm sủi cảo hoặc bánh bao đều dùng thịt ba chỉ, còn được gọi là thịt xương sườn, với ba tầng thịt bên trong, đây là thịt ở bụng heo, nơi này thịt vừa mềm vừa nộn vả lại nhiều nước nhất, bình thường dùng để làm thịt ngâm chua, thịt xào khô hay xào thịt v.v đều dùng loại thịt này.

Kêu Viêm đem thịt ba chỉ rửa sạch băm nhuyễn, sau đó để vào trong chậu, đầu tiên là làm nhân bánh bao, nhân bánh bao khác nhau tự nhiên có thể làm ra các loại bánh bao khác nhau: bình thường bánh bao chỉ cần hành lá cùng thịt là có thể làm thành, bất kể là thịt dê hay là thịt bò đều được; nhân bánh bao thịt trên cơ bản chỉ cần thêm nấm cùng thịt tôm bóc vỏ là có thể làm thành ba loại bánh bao khác nhau; còn nếu thêm vào đường trắng cùng đậu đỏ tán nhuyễn, sẽ tạo thành ba hương vị không đồng nhất, cách thực hiện cũng độc đáo, không cần bột lên men cũng có thể làm thành bánh bao hấp v.v, v.v……..

Mà ý tưởng của Lâm Thông Bảo rất đơn giản, dù sao cũng có nguyên một con Tiêm Nha thú lận, làm thêm bánh bao thịt là được: bánh bao thịt phổ thông, bài cốt (xương sườn)bánh bao, bánh bao chó không thèm*……..

(*) một loại bánh bao thịt ở Thiên Tân tên là cẩu bất lý bao tử có thể tham khảo tại đây link

Nhân thịt làm rất đơn giản, đầu tiên băm nhỏ thịt, thêm vào chút hành lá cùng chút gừng, tiếp theo cho dầu mè, dầu ăn, muối, kê tinh, lại thêm chút nước tương rồi trộn đều lên là được, còn bài cốt bánh bao tựa như tên của nó chỉ dùng thịt xương sườn làm nhân, chỉ cần đem thịt xương sườn băm thành khối nhỏ là được.

Phần sủi cảo cũng không sai biệt lắm, cho số lượng muối, bột ngọt vừa phải vào trong nhân, thêm chút kê tinh và dầu mè, đổ vào một chút rượu để cho thơm hơn, sau đó đem toàn bộ rau hẹ xắt thành khúc nhỏ, không được quá lớn, rồi trộn đều theo chiều kim đồng hồ, cho đến khi nguyên liệu thấm đều gia vị là được, như vậy nhân sủi cảo cũng đã làm xong.

Nhân thịt đã làm xong, nhưng bột mì còn chưa có nở hết, vì thế Lâm Thông Bảo quyết định trước đem Tiểu Lạc đang nằm ì ở trên giường đánh thức, mới vừa cùng Viêm bước vào trong buồng, chợt nghe bên ngoài có tiếng người đập cửa. Hắn liền kêu Viêm đi mở cửa, còn mình thì vào buồng trong.

Bé con tựa hồ đang mơ thấy mộng đẹp, nằm ở trên nệm êm hướng bốn chân lên trời, lộ ra cái bụng nhỏ đáng yêu, trảo (móng vuốt) trái đặt ở trước ngực, trảo phải lại phóng ở trên đỉnh đầu, phối với màu lông hoàng kim, thoạt nhìn giống như chiêu tài miêu trên Địa Cầu! Chiêu tài miêu “A ô a ô” vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng: mẫu mã, ta còn muốn chân gà nướng ~~

Nhìn bên ngoài Tiểu Lạc manh đến làm cho Lâm Thông Bảo nhịn không được vươn ngón tay trạc miệng Tiểu Lạc: “Tiểu Lạc, bảo bảo ngoan, thức dậy nào~” ^o^

Lạc không chút khách khí mà há mồm ngậm mỹ thịt “Đến miệng”, ân? Trên đùi gà nướng như thế nào có hương vị của mẫu mã? Thơm thơm ~~ Tiểu Lạc mơ màng mà mở mắt ra, a! Thật sự là mẫu mã! “Mẫu mã ~ chân gà nướng ~” Tiểu Lạc từ từ dán tại trên tay của Lâm Thông Bảo, hướng hắn đòi chân gà nướng.

“Vật nhỏ, đã đói bụng chưa? Đi, chúng ta đi ăn cháo nào ~” Lâm Thông Bảo ôm lấy Tiểu Lạc đang làm nũng đi ra nhà trước.

“A, Viêm, nghe nói hôm qua ngươi mang theo một giống cái ấu tử xinh xắn đáng yêu trở về, là thực sao? Buổi sáng ta nghe Khải nói, là thực sao thực sao…..” Liên tiếp mấy tiếng thực sao truyền đến, Lâm Thông Bảo hắc tuyến, ai a, có sức sống như vậy?

“Ha ha, Lạp Á, ngươi vẫn nhiều lời như thế, yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ thấy tiểu khả ái, hắn thực rất khá nga!” Cái thanh âm này không cần phải nói chính là cái đại nam hài tóc vàng ngày hôm qua đã tới —– Khải Đạt, nhưng mà! Cái gì gọi là tiểu khả ái! Chính mình một đại nam nhân làm sao ‘Tiểu khả ái’! Cho dù là có đáng yêu, vậy cũng không thể lại thêm cái từ ‘tiểu’ vào a! Lâm Thông Bảo bi thương, bước nhanh ra nhà trước, quả nhiên thấy Khải Đạt đang lôi kéo một người khác hướng phía này đi tới. Nhìn đến trên người bị lôi kéo kia, Lâm Thông Bảo bi thương được chữa khỏi———— hắc hắc hắc, thế giới thú nhân cũng có người so với ta thấp hơn đấy thôi!

Thể hình nam hài trước mắt cùng Lâm Thông Bảo không sai biệt lắm, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, tóc màu trà thoạt nhìn rất mềm mại, nếu đến hiện đại thì phải nói là một nam hài chân chính khả ái, này chắc là “Lạp Á” mà Khải Đạt mới vừa nhắc đến.

Đứa bé trai kia vừa nhìn thấy Lâm Thông Bảo đi ra, nhất thời nhãn tình sáng lên: “A, ngươi chính là tiểu giống cái Viêm mang về sao, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, đã trưởng thành chưa, làm sao ngươi cùng Viêm nhận thức, nghe Khải Đạt nói, khi Viêm mang ngươi về thì trên người của ngươi có đắp da thú Dương Dương, trời ạ vật kia thật tốt a, ta cũng rất muốn có nha, ta có thể biết như thế nào Lạc lại thân cận với ngươi như vậy, Lạc rất đáng yêu a, bình thường hắn không thèm để ý đến ta, a, ta còn chưa giới thiệu, ta gọi là Lạp Á, là đệ đệ của Viêm nga ~” một hơi hỏi một đống vấn đề cũng không hề thở dốc, nam hài nắm lấy bàn tay Lâm Thông Bảo thỏa mãn ước nguyện.

“Tốt lắm, tốt lắm, Lạp Á ngươi đừng hỏi nữa, tiểu khả ái đã sắp xỉu rồi.” Khải Đạt liền tranh thủ đem Lạp Á kéo ra, run rẩy, lãnh khí của Viêm đều sắp đông lạnh chết người rồi, Lạp Á làm sao ngươi không hề cảm giác được chứ!

Viêm cũng đi qua ôm Lâm Thông Bảo, sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, thân thiết hỏi “Không có sao chứ?”.

“Hoàn…..Hoàn hảo” Lâm Thông Bảo nhanh bị lộng hôn mê, không nghĩ tới trên đời này còn có cách hỏi người như vậy.

“Ngươi đừng trách hắn, hắn vẫn là tiểu hài tử.” Viêm giải thích, tuy rằng đứa em này của hắn có chút dài dòng, nhưng vẫn thực quan tâm hắn.

“Hả? Tiểu hài tử!?” Ni mã, tiểu hài tử mà lớn như vậy sao? Gạt người!

“Ân, Lạp Á năm nay 14 tuổi.” Viêm tiếp tục giải thích, nhưng hắn giải thích so với không giải thích còn tệ hơn.

Ni mã! Trách không được Khải Đạt nói mình là vị thành niên, còn nói mình là ‘Tiểu’ khả ái, mình so với tiểu hài tử 14 tuổi chỉ cao hơn một chút xíu.... Rất đáng giận phải hay không a!!

Lâm Thông Bảo uể oải, buồn bực, thương tâm, bị xem thành giống cái coi như xong, cư nhiên ngay cả chiều cao còn so ra kém tiểu hài tử.

“Ta thật sự rất thấp sao?” Lâm Thông Bảo không cam lòng hỏi thú nhân, muốn tìm kiếm an ủi.

“…..” Viêm rất muốn nói: ngươi như vậy cũng tốt lắm. Nhưng hắn cảm thấy nếu mình nói thế thì tiểu tử kia sẽ càng thương tâm hơn, vì vậy hắn do dự, thực do dự, vô cùng do dự…….

“Được rồi, ngươi không cần phải nói, ta đã biết……” Lâm Thông Bảo buồn bực, cái biểu tình này là gì a! Lừa ta một chút sẽ chết sao!

“Ngao ô ngao ô ~ ngao ô ~” trong lòng ngực, Tiểu Lạc cảm giác được cảm xúc Lâm Thông Bảo hạ xuống, liền nhanh chóng vươn tiểu móng vuốt ra an ủi. “Mẫu mã, không cần không vui, ăn chân gà nướng thì tốt rồi ^o^” (an ủi cũng không quên chân gà nướng của em a haiz…..)

Lâm Thông Bảo lúc này mới nhớ tới mình còn chưa cho bé con ăn bữa sáng, vì thế bỏ qua một bên tâm tình uể oải, mời Khải Đạt và Lạp Á cùng nhau ăn điểm tâm ——— lùn thì lùn, trời sập xuống cũng có người chống đỡ mà! Sợ cái gì! Hứ!

Bởi vì cháo vốn không nhiều, hiện tại có thêm Tiểu Lạc, hết thảy tất cả năm người, đành phải mỗi người ăn một chén cháo trước. Viêm cũng đã hưởng qua nhiều lần nên cũng không ngạc nhiên, nhưng Khải Đạt cùng Lạp Á cho tới bây giờ chưa từng ăn qua loại thức ăn mềm dẻo như vậy, hơn nữa mỗi hạt thực vật lại thực nhỏ, bọn họ trước đây cũng chưa từng thấy qua, Khải Đạt nhịn không được hỏi: “Trời a, tiểu khả ái, thực vật này ngươi từ đâu lấy được a? Ta cho tới bây giờ như thế nào chưa từng thấy qua?”

Lâm Thông Bảo trước khi cùng Viêm đến Bộ Lạc đã từng nghĩ kỹ cách trả lời: “Đây là hương sản nhà ta, là từ trên một loại thực vật kêu là cây lúa hái xuống. Bởi vì năng lực của ta là không gian, cho nên có thể mang tới thật nhiều đồ!” Bất quá, nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi a, xem ra nên tìm chút thời gian, nghĩ biện pháp trồng lúa mới được, nếu không về sau ăn hết thì biết làm thế nào đây?

“Cái gì! Năng lực của ngươi là không gian?” Khải Đạt kinh hô, loại năng lực không gian này hắn chỉ nghe các trưởng bối nói qua, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, huống chi tiểu khả ái còn là một giống cái. “Viêm, đây là thật sao?” Hắn nhịn không được hướng về thú nhân cao tráng chứng thực.

“Ừ!” Viêm gật đầu, chuyện này muốn giấu diếm cũng không được, còn không bằng sớm nói cho mọi người biết, chỉ cần không để cho họ biết không gian của bảo bối có thể xuất nhập cùng gieo trồng thực vật là tốt rồi.

“Hô! Vậy các ngươi đã nói với tộc trưởng cùng tế ti đại nhân chưa?” Khải Đạt hỏi.

“Còn chưa có, ta tính toán sau khi ăn xong sẽ dẫn hắn đi gặp tế ti đại nhân.” Viêm một bên trả lời câu hỏi của Khải Đạt, một bên lại cúi đầu lau đi hạt cơm dính trên miệng Lâm Thông Bảo, đối với vẻ mặt nghi vấn của Lâm Thông Bảo giải thích: “Tế ti là đại diện của Thú Thần trong bộ lạc………..” “Ai da, ta biết ta biết, để ta nói!” Đã sớm không nín được, Lạp Á chạy nhanh đến chen vào nói: “Tế ti là một người đức cao vọng trọng trong Bộ Lạc chúng ta, hắn đại diện Thú Thần, hàng năm đều hướng Thú Thần cầu phúc cho chúng ta, thỉnh cầu Thú Thần phù hộ chúng ta vượt qua những ngày tháng nguy nan, hắn lòng dạ hiền từ vì tất cả các tộc viên trong Bộc Lạc chữa bệnh, hắn…….”

“Khụ, nói điểm chính!” Ngay cả Khải Đạt đều có chút chịu không nổi Lạp Á dài dòng.

“Thiết, được rồi, tế ti đại nhân sẽ vì mỗi thú nhân giác ngộ năng lực cùng kiểm tra xem xét năng lực của phi thú nhân!” Lạp Á đáng yêu mà sờ sờ đầu: “Ta nói xong rồi!”

“………..”

Được rồi, ngươi mở đầu phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, vì cái gì một câu nói đã xong chuyện chứ!

“Kia chờ ta gói kỹ bánh bao cùng sủi cảo cho các ngươi ăn xong, chúng ta liền đi qua đi?” Lâm Thông Bảo quay đầu nói với thú nhân vẫn một mực yên lặng nhìn hắn, đổi lấy Viêm nhẹ nhàng gật đầu.

“Di? Cái gì là bánh bao? Sủi cảo?” Khải Đạt cùng Lạp Á trăm miệng một lời hỏi han.

Xem hai người một bộ dạng hứng thú, Lâm Thông Bảo liền chỉ vào khối bột mì cùng nhân thịt được đặt trên bãi đá, nói: “Chính là dùng cái khối bột mì kia, đem thịt trộn này làm nhân gói kỹ là được”

Lạp Á cùng Khải Đạt từ trên ghế đứng lên liền hướng bãi đá bên cạnh chạy tới, chỉ nhìn thấy bên trên để một khối đồ vật tròn vo mập mạp, lấy một lóng tay chọc vào, lại hội bắn ngược trở về, Lạp Á tò mò mà lấy ngón tay chọt không ngừng. Còn Khải Đạt thì trưởng thành hơn chút, biết cái này là dùng thể ăn, vì thế kéo ngón tay Lạp Á xuống, sau đó cùng chạy lại đối với Lâm Thông Bảo hỏi: “Cái đồ vật màu trắng kia là cái gì a? Còn có thịt này, nát thành như vậy còn có thể ăn sao?”

“Đương nhiên là có thể ăn! Nhưng mà bây giờ vẫn còn sống, phải chưng (hấp)chín mới có thể ăn!” Lâm Thông Bảo trả lời.

“Chưng? Như thế nào chưng?” Khải Đạt cùng Lạp Á truy hỏi kỹ càng sự việc.

“Bí mật ——– các ngươi chút nữa sẽ biết.” Lâm Thông Bảo cũng khởi lại tinh thần, lại chỉ vào nhân thịt nói: “Cái thịt băm này là dùng bột gói lại bên ngoài, muốn biết, liền cùng nhau gói đi!” Lâm Thông Bảo tự cho là lừa được hai người đến đây giúp đỡ, lại không biết đây là tự tìm phiền toái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play