Khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng, Tống Hàng Hàng nằm trên giường trở mình một cái, hơi híp mắt tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp.

Ánh mặt trời tựa như kim tuyến, và những hạt bụi lấp lánh xinh đẹp là tinh linh nhảy nhót, hôm nay trời nắng đẹp, hưởng ứng tâm tình tốt đẹp của cô.

“Đã tỉnh lại chưa? Đồ ngốc.” Cô lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở ra, tin nhắn đầu tiên là của anh.

Nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi rồi.

“Mới vừa tỉnh lại, đợi chút, lập tức xong đây. Chín giờ gặp ở cổng trường Đại học M.”

Khoảng cách hai trường cũng không xa, cô vội vàng thu thập một chút, mang theo túi nhỏ thường dùng đi ra cửa.

Hẹn ở Đại học M, là bởi vì lần trước Cố Ngự Lâm vấn khảo, cô còn chưa tham quan trường học, giờ muốn tham quan một chút, Cố Ngự Lâm này sẽ phải sống ba năm ở đây, sau này cô cũng sẽ thường xuyên qua lại nơi này.

Xa xa, đã thấy anh đứng cửa trường học, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng viền màu xám tro, kèm theo một quần dài màu đen, trang phục thật đơn giản, vừa vặn trên người anh, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên, dát nên một vòng sáng vàng nhạt.

Không giống với bộ dáng long đong mệt mỏi tối hôm qua, giờ phút này, nơi đó giống như thế giới của riêng anh, chỉ có anh thống trị trong thế giới đó.

Bản lĩnh như vậy Tống Hàng Hàng chưa từng thấy qua, hoặc là nói chưa từng nghĩ đến, Cố Ngự Lâm, thì ra lại đẹp mắt như vậy...

Khuôn mặt cô hơi đỏ lên, tim đập nhanh, chỉ vì chàng trai trước mắt này, người anh chờ đợi, là cô. D☆Đ☆L☆Q☆Đ

Tống Hàng Hàng lại không biết, đêm qua, Cố Ngự Lâm đã trải qua sự dằn vặt như thế nào, lăn lộn khó ngủ cả đêm, cuối cùng cũng kết thúc với tiếng lòng kiên định: “Em là của anh.”

Vô luận Tống Hàng Hàng chuyện gì, vô luận vì điều gì mà cô gạt anh.

“Em là của anh”, cái ý niệm này, từ khi mới bắt đầu, sẽ không hề dừng lại.

Nếu như cô không tin anh, như vậy, nhất định là anh làm không đủ, như vậy, anh phải không ngừng cố gắng, chờ đợi ngày đó, ngày mà cô toàn tâm tin tưởng.

Cố Ngự Lâm anh, cho tới bây giờ chỉ hèn mọn trước Tống Hàng Hàng.

Nhưng, cũng bởi vì hèn mọn trước cô, anh mới có tự tin tỏa sáng đến vậy…

“Em, chỉ có thể là của anh.”

Phong thái chói sáng như vậy, đứng ở trước cổng trường Đại học M – trường công nghệ kỹ thuật nổi tiếng với nhiều soái ca, tạo nên một quang cảnh độc đáo.

Lúc tám giờ rưỡi Cố Ngự Lâm đã đến, thong thả bước đi trong trường học, sau đó lẳng lặng đứng ở nơi đó, như bạch dương thẳng tắp, không hề động.

Đã từng bị chê cười bởi gương mặt trẻ con, qua thời gian cũng đã lắng đọng lại, trở nên tuấn lãng, tư thế chờ đợi trầm tĩnh đến thế, đã sớm khiến nam nữ đi qua phải động dung, rối rít suy đoán: nam sinh lạ mắt trước mặt này rốt cuộc là ai? Người khiến anh chờ đợi lâu như vậy, là ai? August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n

Tống Hàng Hàng đứng ở sau lưng anh, lẳng lặng nhìn anh, sau khi kinh ngạc qua đi, không ngờ trong lòng của cô lại sinh ra loại cảm giác vui mừng: “Ngô gia có Tử Sơ trưởng thành”.

Tên ngốc này! Cô cười thầm trong lòng: Này! Anh nhìn nhầm hướng rồi, có biết không!

Cô lặng lẽ tiến tới sau lưng anh, sau đó mày liễu vừa nhăn, đôi mắt giảo hoạt, một tay từ từ vươn ra từ phía sau, muốn lại gần chụp vào bả vai anh, để anh ứng phó không kịp.

Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới đến gần, Cố Ngự Lâm lại nhanh như chớp xoay người lại, sau đó cúi đầu, trên môi là nụ cười như có như không:

“Em tới rồi?”

Ưm! Chuyện gì xảy ra? Tống Hàng Hàng bị anh dọa sợ, trở tay không kịp, hai tay dừng giữa không trung không thu về được, trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng xấu hổ.

“Muốn làm gì đây?” Anh mỉm cười nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tay cô.

“A! Không có gì không có gì...” Tống Hàng Hàng vội vàng rụt tay về, dấu lại sau lưng, giống như như vậy có thể giấu giếm ý định bất chính của mình.

Cảm giác hôm nay cậu nhóc không giống trước, cô thầm nói trong lòng.

Trái lại anh lại vươn tay ra, bắt được cái tay ẩn núp phía sau của cô. D☆Đ☆L☆Q☆Đ

Trái tim của cô lại bắt đầu đập loạn. Vừa thầm nói: sắc đẹp trước mặt, không phải cô kém tự chủ, quả thật là hôm nay Cố Ngự Lâm quá mức hấp dẫn!

Cố Ngự Lâm lại rất tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình, “Hôm nay có muốn đi dạo nơi nào không?”

“Tùy tiện...” Cô còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thuận miệng lên tiếng, chốc lát sau mới ý thức tới anh đang hỏi cái gì, “A, không đúng, Cố Ngự Lâm, hôm nay chúng ta đi tham quan Đại học M trước nhé, được không?”

Cố Ngự Lâm đưa ra một tay khác, che giấu vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, nói: “Được.”

Hôm nay cô mặc một chiếc váy không vai màu xanh nhạt, bên hông là một chiếc đai lưng màu xanh dương, tôn lên làn da trắng nõn của cô, thuần khiết như bông sen trắng, khiến hai mắt anh tỏa sáng.

Bàn tay kia vô ý thức di chuyển xuống, dừng trên chóp mũi cô, sau đó nhẹ nhàng ma sát.

Khuôn mặt Tống Hàng Hàng không khỏi hiện lên phấn hồng nhàn nhạt.

Động tác tiêu chuẩn của Cố Ngự Lâm, ha ha, thật khiến cô hoài niệm…

Hai người cùng nhau đứng đó, ai cũng không ý thức được, bọn họ đã trở thành một màn xuân sắc trong mắt đám người xung quanh.

Nhưng là có quan hệ gì đâu, giờ khắc này, trong mắt bọn họ, đối phương đã là cảnh sắc đẹp nhất trên đời rồi.

Cảm thấy bàn tay Cố Ngự Lâm đang nắm chặt tay mình, Tống Hàng Hàng mới hồi hồn lại, nhìn chung quanh một chút, ngượng ngùng mỉm cười, nói: “Chúng ta đi vào thôi, tiếp tục đứng đây sẽ khiến mọi người chê cười…” August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n

Anh gật đầu, dắt tay cô vào cổng trường.

So sánh với phong cách cổ xưa đầy hoài niệm của Đại học A, Đại học M mang hơi hướng hiện đại khiến người ta tán thưởng. Mặc dù Tống Hàng Hàng đã tới Thành phố K được một năm rồi, đối với nơi này vẫn mù mờ, cẩn thận tra cứu bằng tài liệu sống mang tên Cố Ngự Lâm.

Dọc theo đường đi, Cố Ngự Lâm giải thích kiến trúc hai bên đường cho Tống Hàng Hàng, vẻ mặt đắc chí thỏa mãn.

Khi bọn họ đi tới bia trụ lập thể mang đậm phong cách châu Âu thì âm điệu của anh càng trở nên tự hào.

Anh nói với cô: “Tòa bia trụ này, do toàn thể 84 cựu sinh viên khoa máy tính của trường quyên góp.”

Anh lại đi vòng qua sau bia trụ, chỉ vào một màn ảnh hình vuông: “Đây là toàn bộ hệ thống mô hình năng lượng mặt trời tự động, có thể tự động hiển thị lịch sử Đại học M, thông qua dấu tay và mật mã, có thể liên kết, tra cứu hồ sơ của mình.”

Cô cũng tới gần phía trước, nhìn kỹ màn ảnh kia, dưới màn hình mới có một dòng điêu khắc nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện phía trên viết “84 cựu sinh viên, Tần XX thiết kế”.

Cố Ngự Lâm giải thích: “Hệ thống này là thầy giáo Tần chỉ đạo thiết kế, thỉnh thoảng anh ấy còn trở về Đại học M dẫn dắt đội thi, năm ngoái có hai sinh viên Đại học M, dưới sự hướng dẫn của anh ấy mà đoạt giải đặc biệt của cuộc thi thiết kế phần mềm máy tính cả nước.”

Thầy giáo Tần mà anh nói, chính là chuyên gia lập trình máy tính vang danh cả nước, Tống Hàng Hàng không hiểu về máy tính, cũng chưa nghe nói qua cái tên này, nhưng cô không để ý, cô chỉ quan tâm sự tự hào trong giọng nói của Cố Ngự Lâm.

Anh không phải chỉ vì cô mới đến thành phố K, anh cũng có ước mơ muốn theo đuổi, mà Đại học M, có thể đưa ước mơ của anh tới gần hiện thực. D☆Đ☆L☆Q☆Đ

Như thế, trong lòng cô mới dần an tĩnh lại, bởi vì Đại học M vốn nổi tiếng hơn nhiều so với trường đại học trước kia của Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm vì tới Đại học M, đã phải nỗ lực học tiếng Anh thật lâu.

Ngoại trừ cảm động ban đầu ra, cô một mực tự trách, cho tới bây giờ, nhìn sự vui sướng lóe lên trong mắt Cố Ngự Lâm khi nói chuyện, cô cũng vui mừng cho anh, hạnh phúc thay anh.

Cô hi vọng, giấc mộng của cô và anh, có thể cùng nhau đơm hoa kết trái.

Tiếp tục đi về phía trước, là sân bóng rổ Đại học M, sáng nay là một buổi dáng đẹp trời nên có không ít người.

Trên trận bóng rổ có hai đội bóng đang thi đấu, người xem rất đông, nghe thấy tiếng cổ động của bọn họ, hình như là cuộc tranh tài của hai phòng ký túc xá.

Cố Ngự Lâm kéo cô ngồi xuống khán đài, bàn tay ấm áp rất tự nhiên bao lấy tay cô.

Anh trầm thấp mở miệng: “Sao tay lại lạnh như vậy?”

“Ừ...” Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, đôi tay cô, vẫn luôn như vậy, làm thế nào cũng không ấm lên được. August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n

Người ta thường nói, người có tay lạnh sẽ có người thương? Hay là không có người thương nhỉ? Cô đã không nhớ rõ rồi.

Tóm lại, cô biết, chỉ cần mình có anh thương, cái này đủ rồi, đã đủ lắm rồi.

Gió hơi lớn, cô khẽ rụt người, anh ôm chặt cô.

“Rất lạnh sao? Em mặc quá ít.” Cố Ngự Lâm nói nhỏ.

Nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ, cô chỉ là đang muốn cái ôm ấm áp.

“Phòng ký túc xá của anh ở nơi nào?” Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu lên hỏi anh.

“Sao vậy? Em muốn đi thăm à?” Anh lên tiếng đáp, trong giọng nói có vẻ vui mừng.

“Mới không phải!”

Có quỷ mới muốn đi thăm phòng ký túc xá của anh, nhìn mấy nam sinh trên sân bóng rổ, cũng biết nhất định ký túc xá nam sinh Đại học M vừa bẩn vừa thối, cô mới không thích đi.

“Vậy thì vì sao?”

“Em, em sợ anh ở không quen, mới ngày đầu tiên…”

Thật ra cũng không phải vậy, chính là sợ những người khác trong ký túc xá…, anh vừa mới tới, nếu như người ta ma cũ bắt nạt ma mới, hơn nữa tuổi anh còn nhỏ…

Giống như nhìn thấu lòng cô, Cố Ngự Lâm nói: “Mọi người đối với anh cũng rất tốt, ngày hôm qua nói chuyện với nhau, còn hàn huyên cả một đêm đấy.”

“Vậy à...” Vậy thì, cô an tâm.

Nghiêng đầu, cô tựa vào vai anh.

“Cố Ngự Lâm, nếu như... Nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, anh có thể hay không...”

Trên sân bóng chợt vang lên tiếng hoan hô, thì ra đã gần kết thúc, trong đó một đội vừa giành được điểm nhờ một cú móc hiểm hóc.

Cố Ngự Lâm dựa lại gần, hỏi: “Em mới vừa nói gì?”

“Không có... Không có gì...”

Anh không hỏi nữa, cái mũi cọ xát trên đầu cô, “Đồ ngốc...”

Anh không biết, cô tựa trong lòng anh, mắt đầy lệ.

Cô cũng không biết, anh cũng đã nghe thấy lời nói của cô.

Đồ ngốc, nếu như, nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, không sao cả, anh vẫn luôn ở đây…

Nhưng cũng không có ai nói, ai cũng không có nói. D☆Đ☆L☆Q☆Đ

Kinh Thi nói, nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, lại quên mất một chữ trong đó.

Nắm tay nhau cả đời, sẻ chia với nhau đến già.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play