" Ngoan! Đưa tay của nàng cho ta!"

Vân Điềm ngờ nghệch tỉnh dậy, trước mắt là một nam nhân, trên người chàng ta choàng áo lụa dài đen bóng, khẽ bay, tựa như không mặc chiến bào mà vẫn uy dũng oai hùng. Mê hoặc nàng đưa tay chạm tới lòng bàn tay rộng lớn kia. Ngón tay vừa chạm vào da thịt mang hơi ấm, thì một luồng khói đen cuốn chàng ta biến mất. Vân Điềm dẫu không quen hắn, tự dưng buộc miệng hét lên đầy tuyệt vọng trong vô thức:

" Tả Y!"

Nàng một lần nữa mở mắt, hơi thở đượm mùi máu tanh đã khô bết lại. Toàn thân đau nhức, đến động tay cũng khó. 

" Cô nương cuối cùng cũng chịu tỉnh!"

" Đây là thực hay là hư?"

Nàng mơ màng hỏi. Người bên cạnh trả lời:

" Cô nương hẳn đã gặp phải ác mộng! Cô yên tâm, đây là thực!"

Lúc này, Vân Điềm đã đủ tỉnh táo để phát hiện ra bên cạnh còn có người tồn tại. Nàng ngoảnh mắt lại, thấy trước mắt là một chân dung nhìn quen thuộc nhưng lại chẳng biết người ấy là ai. Hắn mỉm cười với nàng đôi mắt híp lại thành đường cong đốn tim mọi nữ nhân trong trời đất. Vân Điềm tim đập một cái buột miệng thốt lên:

" Trời ạ! Còn có người đẹp hơn Lan Nhạn ư?"

" Cô nương quen biết Lan Nhạn Đế Quân? Chẳng hay, danh tính cô nương đây....."

Vân Điềm liền ho sù sụ, thiết nghĩ:

"Nếu bây giờ ta nói thân phận của mình cho hắn biết, có khi nào hắn đem chuyện ta đến đây kể với lão hoa lan, khi ấy, ta không chết dưới chổi lông gà của phụ vương thì cũng chết dưới cây roi mây của Ngũ ca. Không được! "

Vân Điềm liếc nhìn xung quanh, thấy có đàn quạ bay qua, bèn nảy ra một lời nói dối nghe rất bùi tai:

" Thật ngại quá!"

Nàng ngồi thẳng dậy trả lời:

" Ta vốn chỉ là một tiểu tiên theo hầu vương mẫu nương nương, vào ngày Chức Nữ tiên tử gặp phu quân và con trai, ta vì tò mò nên hóa thành quạ, chà trộm vào đàn chim, chẳng may bị con đầu đàn bắt được, tấn công, ta bị thương cứ thế rơi xuống hòn đảo này...hức hức..!"

Vân Điềm vừa kể lể, vừa nấc cụt, thỉnh thoảng lại đưa vạt áo lên che mặt, mồm nhoẻn miệng cười nham nhở. Thật chẳng ngờ, nàng đóng kịch, còn đạt hơn là gánh hát rong dưới trần gian.

Thấy nàng khóc nam nhâm trước mặt có vẻ bối rối, y hơi ngượng ngạo, đưa tay vỗ vỗ bờ vai đang run rẩy.

" Vị tiểu tiên này, ngươi chớ có sợ hãi. Quái đã bị ta phong ấn lại, nó sẽ không làm hại ngươi nữa đâu!"

Vân Điềm tỏ ra yếu đuối e thẹn đáp lại:

" Cảm tạ ân nhân đã cứu mạng. Xin hỏi, danh tánh của người... "

Nam nhân ấy nghe vậy khẽ cười:

" Ta ở Từ Đông Cung...."

Vân Điềm nghe đến Từ Đông Cung thì không khỏi giật mình. Ra là gã Đông Thiên, kẻ mà song phụ nhà nàng quyết tâm đem nàng bán đi để kết duyên hai tộc, chính là y. Thôi thì lỡ động vào kẻ tai to mặt lớn này, phải diễn cho chót. 

" Tiểu tiên thất lễ, xin Đế quân trách tội!"

Đông Thiên bật cười, y đỡ tiểu tiên đang đang hốt hoảng quỳ rạp dập đầu van xin đứng dậy, mà rằng:

" Ta không trách tội ngươi!"

Vân Điềm ngước mắt lên nhìn, chợt lòng có chút mê muội. Nhìn y tuy uy nghiêm lạnh nhạt, thế nhưng đôi mắt hết sức hiền dịu, kẻ nào ngốc nghếch còn ảo tưởng y đang nảy sinh tình ý với mình.

" Đa....đa...tạ Đế Quân đã tha tội!"

Nàng ngốc nghếch đáp lại, vừa đứng dậy, tứ chi lại nhói đau khiến toàn thân đổ ập xuống. Nàng sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không giám mở vì biết gương mặt này không dập cũng nát vì đống đá nhọn phía trước. Đông Thiên đang cười, thấy vậy vội vàng bắt lấy vai nàng, kéo lại về phía mình. Lúc này đây, Vân Điềm cảm nhận được có vòng tay đang ôm lấy vai mình. Nàng hé mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú nọ gần ngay trong gang tấc, đang mỉm cười với mình. 

" Hình như tay ngươi bị gãy?"

" Ta...ta....!"

Nàng lắp bắp rồi dùng phép bật người dậy. Loạng choạng một hồi, mới ngượng ngùng nhìn kẻ nọ:

" Tiểu tiên...không sao! Đế Quân cũng đừng nên để ý quá!"

" Ta e vết thương của ngươi cũng không nhỏ đâu!"

Y vừa nói, vừa tiến sát lại gần tiểu tiên kia, chạm lên cánh tay buông thõng bên hông. Vân Điềm lùi người lại về sau, lúng túng từ chối:

" Thấp hèn như nô tì, Đế Quân không nên bận tâm!"

Nàng toát mồ hôi trong lòng:

" Nếu để y động vào người ta, không sớm thì muộn cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Chỉ Thiên...không được! "

" Sao có thể nói vậy! Đường đường là Đế Quân trên Thiên Giới, lẽ nào thấy chết mà không cứu!"

Rồi y thong thả vẫy tay:

" Nào lại đây!"

" Không!"

Vân Điềm ngượng ngạo lắc đầu từ chối. Y gọi, làm nàng còn tưởng hắn đang gọi vật nuôi được cưng sủng.

" Ta....ta....xoạt!"

Vân Điềm vừa lùi vừa lắc đầu, gót chân dẫm phải vật nào đó. Nàng cúi xuống nhìn, là chiếc giỏ tre bẹp dí cùng tấm lụa óng bẩn quá nửa. Nàng nheo mắt nhìn kĩ, cảm thấy tâm trí mình như đã quên một việc gì đó vô cùng quan trọng. Là thứ gì?

Nàng nhìn lên Đông Thiên, rồi lại nhìn xung quanh, nàng tới hòn đảo này để tìm cỏ Dược Chỉ, nhưng tìm để làm gì? Đầu óc nàng ong lên, cứ mập mờ cái bóng trắng như ảo như không, tựa như đã gặp ở đâu mà chẳng hễ nhớ.

Vân Điềm ôm lấy đầu:

" Ta....ta.....!"

Rồi gục ngay tại chỗ. Đông Thiên thấy nhữ tử bất tỉnh tại chỗ bèn vội vã bước tới đỡ nàng ta dậy.

" Vị tiểu tiên này! Ngươi mau tỉnh lại đi!"

" Ta...ta đang ở chốn nào đây?"

Đây chẳng phải Mộc Nha cũng chẳng phải Trúc Lâm Sơn ngập mùi hoa lan của Lan Nhạn. Vậy đây là đâu?

Vân Điềm thấy một cái bóng đen ngồi bên bờ ao, bờ vai dát ánh trăng vàng, chàng ta đang dùng ngón tay thon dài, khéo léo gẩy từng dây đàn. Bài mà chàng ta tấu là khúc " Nguyệt lệ đào chi " của gánh hát nổi tiếng vùng Lộ Duyên dưới hạ giới. Khúc này vừa hay, Vân Điềm lại rất thích nghe.

" Tiểu Vũ! Mau ngủ đi. Có ta ở đây, ta sẽ đàn cho nàng ngủ!"

Chàng ta cười với Vân Điềm, gương mặt mờ nhạt mà giọng nói như thì thầm bên tai. Giọng của chàng ta nghe ên tai vô cùng.

" Ta không giỏi thể hiện tỏ cảm xúc, nhưng ta giỏi chiều chuộng nàng!"

" Tiểu Vũ, nếu nàng không mến ta, cũng không sao! Mình ta thương nàng là đủ rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play