Vic Letty nhìn trước nhìn sau trước khi khập khiễng đi vào nơi để các hòm thư. Mắt hắn lướt qua căn phòng. Không ai đang nhìn cả. Hoàn hảo. Vic không thể kìm một nụ cười. Mưu đồ của hắn không thể bị thất bại. Không có cách nào lần theo dấu vết của hắn, và bây giờ nó sẽ giúp hắn giàu to. Vic nhận ra rằng, mấu chốt nằm ở quá trình chuẩn bị. Đó là thứ phân biệt một kẻ giỏi giang và một thiên tài. Thiên tài che được mọi dấu vết. Thiên tài chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra. Điều đầu tiên Vic làm là lấy một chứng minh thư giả ở chỗ Tony, thằng em họ khốn nạn. Sau đấy, sử dụng chứng minh thư giả, Vic thuê một hòm thư bằng cái tên giả mạo, Công ty UYS. Thông minh tuyệt vời chưa? Sử dụng một chứng minh thư giả và một cái tên giả. Vì vậy ngay cả nếu ai đó đút ít tiền cho thằng cha ngồi sau quầy thanh toán kia, ngay cả nếu ai đó có thể tìm ra người đã thuê hòm thư của Công ty UYS, tất cả những gì có thể tìm thấy chỉ là Roscoe Taylor, cái tên trên chứng minh thư giả của Vic. Không có cách nào truy dấu vết Vic. Từ phía bên kia căn phòng, Vic cố gắng nhìn hòm thư số 417. Không thấy gì nhiều, nhưng chắc chắn là có cái gì đó ở đấy. Đẹp. Vic chỉ nhận tiền mặt hoặc lệnh chuyển tiền. Dĩ nhiên, không nhận séc. Không gì có thể giúp lần ra dấu vết của hắn. Và mỗi khi đến lấy tiền, hắn luôn giả trang. Như chính lúc này đây. Hắn đội mũ lưỡi trai và dán ria mép giả. Hắn cũng giả vờ bị khập khiễng. Hắn đọc được ở đâu đó người ta hay chú ý những kẻ đi khập khiễng, vì vậy nếu một nhân chứng được hỏi nhận dạng người sử dụng hòm thư 417, nhân chứng sẽ nói gì? Đơn giản. Một người đàn ông có ria mép và đi khập khiễng. Và nếu bạn đưa hối lộ cho thằng cha nhân viên ngu ngốc này, bạn sẽ có kết luận một gã nào đó tên là Roscoe Taylor có ria mép và đi khập khiễng. Vic Letty thật không có đặc điểm nào trong cả hai đặc điểm ấy. Nhưng Vic cũng chuẩn bị những đề phòng khác nữa. Hắn không bao giờ mở hòm thư khi có người khác ở xung quanh. Không bao giờ. Nếu ai đó đang lấy thư của họ hay xuất hiện trong khu vực gần đấy, hắn làm như thể đang mở một hòm thư khác hay giả vờ điền một đơn thư nào đó, kiểu thế. Khi trong tầm mắt không còn ai - và chỉ khi trong tầm mắt không còn ai, Vic mới đi đến hòm thư 417. Vic hiểu rằng cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Ngay cả khi đến đây, Vic cũng đề phòng trước. Hắn đậu xe tải chuyên dụng cho công việc cách nơi này bốn tòa nhà - Vic phụ trách dịch vụ lắp đặt sửa chữa CableEye, nhà phân phối cáp TV lớn nhất Bờ Đông. Hắn cúi mặt đi qua ngõ hẻm trên đường đến đây. Hắn khoác áo gió màu đen bên ngoài bộ đồng phục áo liền quần để không ai nhìn thấy cái tên “Vic” được thêu trên túi áo bên phải. Hắn nghĩ hẳn bây giờ món tiền khổng lồ được trả vào ngày hôm nay đã nằm gọn trong hòm thư 417, cách nơi hắn đứng chưa đến ba mét. Ngón tay hắn bồn chồn không yên. Hắn nhìn căn phòng một lần nữa. Có hai phụ nữ đang mở hòm thư của họ. Một người quay lại và mỉm cười lơ đãng với hắn. Vic dịch chuyển về phía các hộp thư đặt đối diện và túm lấy chùm chìa khóa của hắn - hắn đeo một chùm chìa khóa kêu leng keng ở dây thắt lưng - và giả vờ đang sắp xếp lại chúng. Hắn cúi mặt xuống và quay sang hướng khác. Thận trọng hơn. Hai phút sau, hai người phụ nữ kia đã lấy được thư và đi khỏi. Vic còn lại một mình. Hắn nhanh chóng băng qua phòng và mở hòm thư ra. Ôi chao! Một bưu kiện gửi thẳng đến Công ty UYS. Bọc giấy gói màu nâu. Không có địa chỉ người gửi. Và đủ dày để chứa những tờ xanh ngon thực sự. Vic mỉm cười và tự hỏi: 50.000 dollar nhìn giống thế này ư? Hắn giơ đôi tay run rẩy cầm lấy gói bưu kiện. Hắn cảm thấy nó nặng một cách dễ chịu trong tay mình. Tim Vic nặng trịch như búa khoan. Ôi, Chúa thân yêu! Hắn đã theo mưu đồ này tính đến thời điểm này là bốn tháng rồi. Hắn đã quăng lưới và kéo được vài mẻ cá khá ngon. Nhưng Chúa ơi, bây giờ hắn kéo được một em cá voi oách thật! Nhìn xung quanh một lần nữa, Vic nhét gói bưu kiện vào túi áo gió và vội ra ngoài. Hắn ngoặt đường khác về lại chỗ chiếc xe tải và khởi hành đi về công ty. Những ngón tay hắn lần tìm món hàng và vuốt ve nó. 50.000 đô. 50.000 dollar. Con số làm hắn choáng váng hẳn. Vic lái xe về đến công ty CableEye thì màn đêm đã buông. Hắn đậu xe ở phía sau và đi bộ băng qua cây cầu dành cho khách bộ hành về đến xe riêng của mình, một chiếc Honda Civic sắt gỉ từ năm 1991. Hắn cau mày nhìn chiếc xe và nghĩ: Không lâu nữa đâu. Khu vực dành cho nhân viên khá yên tĩnh. Bóng tối bắt đầu ập xuống người hắn. Hắn nghe thấy tiếng chân mình, tiếng bước chân mỏi mệt với đôi giày ống dùng khi làm việc nện lên nền nhựa đường. Hơi lạnh xuyên vào chiếc áo gió. 50.000 dollar. Hắn có 50.000 dollar trong túi. Vic khom vai vội vã bước. Sự thật là, lần này, Vic sợ. Mưu đồ này đáng lẽ phải dừng lại rồi. Một mưu đồ tuyệt vời, về điều này thì chẳng có gì nghi ngờ. Thậm chí là một mưu đồ vĩ đại. Nhưng lần này hắn đang tiếp cận các đại gia. Hắn đã đặt câu hỏi về sự khôn ngoan của động thái này, cân nhắc lợi hại và quyết định rằng những thiên tài - những thiên tài thực sự làm thay đổi cuộc đời mình - sẽ không lùi bước. Và Vic muốn trở thành một thiên tài. Mưu đồ của hắn đơn giản, chính vì đơn giản nên nó phi thường. Nhà nào có truyền hình cáp đều có một hộp chuyển đổi trên đường dây điện thoại. Khi bạn đặt kênh truyền hình chất lượng cao như HBO hay Showtime, người phụ trách cáp thân thiện trong khu vực nhà bạn sẽ xuất hiện và nhấn một vài nút chuyển đổi. Chiếc hộp kia nắm giữ đời sống đường cáp của bạn. Và cái gì nắm giữ đời sống đường cáp sẽ nắm giữ tất cả những gì thuộc về con người thực sự của bạn. Những công ty cáp và khách sạn có cho thuê dịch vụ truyền hình theo yêu cầu cá nhân luôn lưu ý rằng hóa đơn thanh toán sẽ không liệt kê tên những bộ phim mà bạn xem. Đó là sự thật, nhưng điều đó lại không có nghĩa là họ không biết. Cứ thử tranh cãi về số tiền phải trả một lần nào đó xem. Họ sẽ nói cho tên những bộ phim mà bạn đã xem cho đến khi bạn tái cả mặt. Điều Vic học được ngay tức khắc - và ở đây không quá đi sâu vào các chi tiết kỹ thuật - là người ta theo dõi việc lựa chọn đường cáp của khách hàng nhờ những mật mã, những mật mã này nhận và chuyển thông tin đặt hàng của khách thông qua hộp chuyển đổi cáp đến các máy tính ở trụ sở chính của công ty cáp. Vic sẽ trèo lên cột điện thoại, mở những cái hộp, và đọc thẳng một mạch những con số. Khi quay lại văn phòng làm việc, hắn gõ các mật mã và biết sạch. Hắn biết được, chẳng hạn, lúc 6 giờ chiều ngày 2 tháng Hai, bạn và gia đình đặt xem bộ phim The Lion King trên truyền hình cáp. Hay một ví dụ đáng để kể hơn rất nhiều, vào lúc 10 giờ rưỡi tối ngày 7 tháng Hai, bạn đặt The Hunt for Miss October và On Golden Blonde qua kênh Sizzle TV. Hiểu mưu đồ rồi chứ? Đầu tiên, Vic chọn các nhà một cách ngẫu nhiên. Hắn sẽ viết một lá thư đến ông chủ nhà. Lá thư sẽ ngắn gọn và lạnh lùng. Nó liệt kê những phim khiêu dâm đã được xem, vào giờ nào, ngày nào. Nó nói rõ rằng những bản sao của thông tin này sẽ được phát tán cho mọi thành viên trong gia đình người đàn ông, hàng xóm, sếp. Và rồi Vic đòi 500 dollar để bịt mồm hắn. Có thể không nhiều nhặn gì lắm, nhưng Vic nghĩ nó là một lượng tiền lý tưởng - đủ nhiều để Vic có một khoản kha khá và đủ ít để hầu hết những kẻ bị tống tiền không ngần ngại vì giá cả. Chỉ - và điều này đầu tiên làm Vic ngạc nhiên - chỉ khoảng mười phần trăm phản hồi. Vic không chắc tại sao lại thế. Có lẽ xem phim khiêu dâm không phải một điều sỉ nhục như nó vẫn thường bị coi là thế. Có thể vợ gã kia đã sẵn biết chuyện chồng mình xem phim khiêu dâm. Chết tiệt, có thể vợ gã còn cùng xem với gã. Nhưng cái gay thực sự là mưu đồ của Vic quá ngẫu nhiên. Hắn phải tập trung hơn. Hắn phải tuyển lựa con mồi tốt nhất. Đấy là lúc hắn nghĩ ra ý tưởng tập trung vào những người ở một số giới nhất định, những kẻ có quá nhiều thứ để mất nếu như thông tin kia bị lộ ra ngoài. Một lần nữa các máy tính của công ty cáp có tất thảy những thông tin mà hắn cần. Hắn bắt đầu tấn công giáo viên. Người trông trẻ. Bác sĩ phụ khoa. Bất cứ ai hoạt động trong các ngành nghề nhạy cảm với một vụ scandal như thế này. Giáo viên là đám sợ hãi nhất, nhưng họ lại có ít tiền nhất. Hắn cũng viết những lá thư cụ thể hơn. Hắn sẽ nhắc đến tên người vợ. Hắn sẽ nhắc đến tên sếp. Với giáo viên, hắn đảm bảo sẽ tung tràn cho Hội đồng giáo dục và các bậc phụ huynh học sinh “bằng chứng trụy lạc”, một cụm từ Vic tự nghĩ ra. Với bác sĩ, hắn đe dọa sẽ gửi “bằng chứng” của hắn đến Hội đồng quản lý bằng cấp thích hợp, cùng với báo chí địa phương, hàng xóm và bệnh nhân. Tiền bắt đầu đến nhanh hơn. Đến thời điểm hiện tại, kế hoạch kiếm tiền bất lương của Vic đã giúp hắn giăng lưới được gần 40.000 dollar. Và bây giờ hắn kéo một em cá to nhất - một em khổng lồ đến nỗi đầu tiên Vic đã định buông tất cả. Nhưng hắn không thể. Hắn không thể nào bỏ đi miếng mồi ngon nhất cuộc đời hắn. Đúng vậy, hắn đã tấn công được một nhân vật nổi tiếng. Một gã cực, cực, cực nổi đình nổi đám. Randall Scope. Trẻ, đẹp trai, giàu có, vợ hot, sinh con khi còn trẻ, có tham vọng chính trị, người 100% thừa kế gia sản nhà Scope. Và Scope không đặt xem chỉ một phim. Hay hai. Trong suốt một tháng liên tục, Randall Scope đã đặt hai mươi ba bộ phim khiêu dâm. Ối em ơi. Vic đã dành hai đêm thảo ra yêu cầu, nhưng cuối cùng hắn chú trọng vào các điều căn bản nhất: ngắn gọn, lạnh lùng, và vô cùng chi tiết. Hắn đòi Scope 50.000 dollar. Hắn đòi món tiền ấy trong hòm thư của hắn trước ngày hôm nay. Và nếu Vic không nhầm thì khoản 50.000 dollar này đang đốt cháy một lỗ trong túi áo gió hắn. Vic muốn nhìn. Hắn muốn nhìn ngay bây giờ. Nhưng Vic sẽ không là gì cả nếu không có kỷ luật. Hắn sẽ đợi cho tới lúc về đến nhà. Hắn sẽ khóa cửa lại, ngồi xuống sàn nhà, xé toạc món này ra, và để những đồng bạc xanh chảy ùa ra. Thời điểm cực sướng. Vic đậu xe trên đường đi và đi về phía lối lái xe vào nhà. Cảnh tượng chỗ hắn sống - một căn hộ trên cái gara chết tiệt - làm hắn chán nản. Nhưng hắn sẽ không ở đây lâu nữa. Lấy 50.000 dollar, cộng thêm gần 40.000 hắn giấu trong căn hộ, cộng với 10.000 tiết kiệm... Nhận ra điều đó làm hắn dừng bước. 100.000 dollar. Hắn có 100.000 dollar tiền mặt. Sướng chết cha. Hắn sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức. Lấy số tiền, và đi Arizona. Ở đó hắn có một thằng bạn, Sammy Viola. Hắn và Sammy sẽ bắt đầu sự nghiệp kinh doanh riêng của chúng, có thể là mở một nhà hàng hay một hộp đêm. Vic chán ngấy New Jersey rồi. Đây là thời điểm sang trang mới. Bắt đầu lại từ đầu. Vic lên cầu thang dẫn về căn hộ. Nói để biết, Vic không bao giờ thực hiện những lời đe dọa. Hắn không bao giờ gửi bất cứ một lá thư tố cáo nào đến bất cứ ai khác. Nếu một mục tiêu không trả tiền, thế là kết thúc. Làm hại họ sau chuyện đó chẳng đem lại tốt lành gì. Vic là một nghệ sĩ trong thực hiện mưu đồ kiếm tiền bất chính. Hắn xoay xở bằng não bộ của mình. Hắn sử dụng lời đe dọa, dĩ nhiên là thế, nhưng hắn không bao giờ thực hiện như những thứ đã đe dọa. Làm thế chỉ khiến cho ai đó phát điên, và chết tiệt, điều đó cũng có thể khiến hắn bị lộ. Hắn chưa bao giờ thực sự làm hại một ai. Có ích gì đâu? Hắn đã lên đến cầu thang và dừng lại trước cửa nhà. Trời tối đen như mực. Cái bóng đèn chết tiệt trước của nhà hắn lại tắt ngóm. Hắn thở dài và kéo chùm chìa khóa to uỳnh ra. Hắn nheo mắt nhìn trong bóng tối, cố gắng tìm đúng chiếc chìa. Hắn lần tìm bằng cảm giác. Hắn dò dẫm nắm đấm cửa cho đến khi tra được chìa vào ổ. Hắn đẩy cửa, bước vào trong và có thứ gì đó không ổn. Có thứ gì đó nhàu nát dưới chân hắn. Vic cau mày. Nhựa, hắn nghĩ. Hắn đang giẫm lên nhựa, Như thể một thợ sơn đã trải nó xuống để bảo vệ sàn nhà hay gì đó. Hắn nhấn công tắc đèn, và chính lúc đó hắn nhìn thấy một người đàn ông với một khẩu súng. “Chào, Vic.” Vic há hốc mồm và lùi lại một bước. Gã đứng trước mặt hắn trạc bốn mươi tuổi. Gã to lớn, béo phệ với cái bụng đang chiến đấu với những hạt cúc trên áo sơ mi của gã, và ít nhất trong trận chiến, chỗ một hạt cúc, cái bụng đã thắng. Cà vạt của gã được nới lỏng và gã có kiểu tóc phủ trên cái đầu hói xấu xí nhất mà trí tưởng tượng có thể hình dung - tám bím tóc được bện lại kéo từ tai này sang tai kia và dính chặt vào đỉnh sọ. Mặt gã nhão nhoẹt, cái cằm chìm trong những túi thịt. Gã gác chân lên cái hòm Vic thường dùng làm bàn cà phê. Thay khẩu súng bằng cái điều khiển TV, người đàn ông kia sẽ trở thành một ông bố mệt mỏi vừa đi làm về. Một gã khác, đứng chắn cửa, một cực trái ngược hẳn với gã béo phệ, khoảng chừng hai mươi tuổi, dân châu Á, thấp bè bè, cơ bắp săn chắc thành khối với mái tóc màu bạch kim, một hay hai cái khuyên mũi, và một chiếc Walkman màu vàng đeo ở tai. Nơi duy nhất có thể nhìn thấy hai người này ở cùng nhau là trên tàu điện ngầm, gã béo phệ nhíu mày sau tờ báo được gập một cách cẩn thận, tên châu Á trẻ tuổi nhìn trừng trừng vào bạn, đầu nó khẽ lắc lư theo tiếng nhạc to quá cỡ vang lên trong tai nghe đeo ở tai. Vic cố gắng nghĩ. Khám phá ra chúng muốn gì. Tranh luận với chúng. Mày là một nghệ sĩ trong thực hiện mưu đồ kiếm tiền bất chính, hắn tự nhắc nhở mình. Mày thông minh. Mày sẽ tìm ra lối thoát cho vấn đề này. Vic thẳng người lên. “Chúng mày muốn gì?” Vic hỏi. Gã béo phệ với mớ tóc bện bóp cò. Vic nghe một tiếng bụp và rồi đầu gối phải hắn nổ tung. Mắt hắn mở to. Hắn hét và ngã sụp xuống sàn nhà, ôm lấy đầu gối. Máu chảy qua kẽ tay hắn. “Đây là một khẩu hai mươi hai,” gã béo phệ nói, chỉ khẩu súng. “Một khẩu nòng nhỏ. Cái mà tao thích ở khẩu này, rồi mày sẽ thấy, là tao có thể bắn mày cực nhiều mà không làm mày chết.” Chân vẫn đặt lên chiếc hòm, gã béo phệ bắn một phát nữa. Lần này, vai Vic chịu đòn. Vic thực sự cảm thấy xương hắn vỡ vụn ra. Tay hắn lắc lư như một cánh cửa hỏng bản lề. Vic ngã ngửa xuống sàn và bắt đầu thở gấp. Một hỗn hợp pha trộn khủng khiếp giữa sợ hãi và đau đớn nhấn chìm hắn. Mắt hắn vẫn mở trừng trừng, không chớp, và đột ngột hắn nhận ra một điều gì đó. Lớp nhựa ở trên sàn nhà. Hắn đang nằm trên nó. Còn hơn thế, máu hắn đang chảy trên đó. Thứ ấy ở đó là vì thế. Hai gã kia đã trải nó xuống để dễ dàng tẩy rửa. “Mày có muốn kể cho tao cái mà tao muốn nghe không,” gã béo phệ nói, “hay tao lại bắn mày phát nữa?” Vic bắt đầu nói. Hắn kể cho chúng nghe tất cả. Hắn kể cho chúng phần tiền còn lại hiện đang ở đâu. Hắn kể cho chúng bằng chứng ở đâu. Gã béo phệ hỏi hắn có đồng phạm nào không. Hắn trả lời không. Gã béo phệ bắn vào đầu gối kia của Vic. Gã hỏi hắn lại một lần nữa hắn có đồng phạm nào không. Vic vẫn trả lời không. Gã béo phệ bắn vào mắt cá chân bên phải hắn. Một giờ sau, Vic van xin gã béo phệ bắn vào đầu hắn. Hai giờ sau, ước nguyện của hắn đã được chấp nhận. |