Massie đang đứng trước chiếc gương dài bằng thân người mình, cố đội hai cái sừng quỷ lên đầu mà không làm xô dịch những chỗ đã hoàn chỉnh. Sẽ dễ hơn nếu nó không phải vừa đội vừa nói chuyện điện thoại, nhưng nó chẳng còn thời gian nữa.
“Kristen, cố nín khóc đi,” Massie nói. Tớ không thể hiểu được cậu đang nói gì cả.”
“Mẹ” (hổn hển) “tớ” (thút thít) “sẽ không để tớ” (hít một hơi mạnh) “đi tối nay.” Kristen òa khóc nức nở.
“Nói với mẹ cậu rằng đây là buổi tiệc chỉ toàn con gái.”
“Không phải thế.” Kristen thở phì phì vào điện thoại. “Là vì cú điện thoại Hiệu trưởng Burns gọi cho mẹ tớ về mấy bộ cánh của tụi mình hôm nay. Tớ đã biết lẽ ra tụi mình không nên mặc...”
“Không phải xúc phạm đâu, nhưng mẹ cậu quá khắt khe đấy.” Massie vuốt thẳng cái đuôi quỷ sau váy của mình. “Lúc tớ về đến nhà, bố cho tớ bài giảng đạo hai giây về việc tuân theo các nội quy của trường rồi lại quay ra tải tiếp một cuốn sách audio trên Internet.”
“Cậu may mắn quá mới có bố mẹ tuyệt vời như thế,” Kristen nói.
“Cậu không thể lẻn ra được à?” Massie hỏi. “Không đời nào! Tớ đã gặp đủ rắc rối rồi.”
“Được thôi, nếu Dylan đánh cắp mất Derrington thì sẽ thật tệ hại lắm đấy.”
Kristen bắt đầu khóc dữ hơn.
Ngay khi nói vậy Massie biết đó là điều Kristen không bao giờ muốn nghe, nhưng nó bực bội vì bạn mình không đến buổi tiệc của nó. Massie ước gì chỉ lần này thôi, Kristen đứng lên đương đầu với bố mẹ nó.
“Đùa thôi,” Massie nói. “Tớ chắc nó còn không có gan mà nói chuyện với anh chàng nữa cơ.”
“Ừ, phải đấy,” Kristen sụt sịt: “Từ hồi nó giảm cân, nó chỉ toàn bỡn cợt thôi.”
“Đừng lo. Tớ sẽ gọi cho cậu, được chứ?” Massie biết lẽ ra cần dỗ dành bạn hơn nữa, nhưng nó chỉ có năm phút để mặc đồ Quỷ Dơ cho Bean mà giờ thậm chí còn chưa trang điểm xong.
Sau thêm mười lăm phút chải chuốt nữa, cuối cùng thì Massie cũng sẵn sàng. Đến bảy giờ nó đã đứng ở cổng bên, sẵn sàng chào đón khách. Đó là một đêm ấm áp, nhất là trong tiết tháng Mười, càng đem lại cho sân sau cảm giác ma mị khi ngắm nhìn.
“Tất cả mọi người sẽ còn nói về buổi tiệc này trong năm mươi năm tới,” Landon nói khi vụt qua, tay cầm một cốc cà phê lớn và một hộp đầy nến hình đầu lâu.
Tim Massie ngập tràn hãnh diện đến nỗi nó tưởng mình sắp vỡ tung ra.
Một băng rôn thật to treo trên lối vào có ghi KHI ĐỊA NGỤC PHỦ ĐẦY BĂNG. Hàng chữ bằng sơn đỏ trông như máu đang nhỏ giọt. Đám phục vụ mặc đồ liền thân màu đỏ bó sát như người giúp việc của quỷ Satan đang phân phát các túi có màu cam-đen để khách mời có một thứ đồ xinh xắn cất kẹo vào. Sân băng hoành tráng với một lớp thủ cấp giả nham nhở đông lạnh bên dưới được bố trí cạnh hồ bơi. Hai con ma cà rồng được đặt ở một trong những cái lều đã được cải biến thành một cái quầy đầy giày trượt cho thuê. Còn đám manơcanh thì treo lòng thòng dưới cây sồi không lồ bên trên hồ bơi nhuộm đỏ.
Ba lò lửa trại đỏ rực hừng hực cháy và nổ lốp bốp, ném làn ánh sáng ửng cam qua cả bãi cỏ. Xung quanh những “Lò Lửa Tuyệt Vọng” trải mấy tấm thảm đỏ để khách ngồi nướng kẹo dẻo bằng những cây chĩa gỗ để bên.
DJ đã bắt đầu chơi nhạc, và anh họa sĩ biếm họa Jules đang bày giá vẽ, cái máy phun sương đang rải khắp một đám sương mù kỳ quái lơ lửng trên bãi cỏ. Mọi thứ đều đã đâu vào đó trừ một chi tiết cuối cùng.
Massie nguệch ngoạc viết chữ HỎNG vào một mẩu giấy rồi dán lên cửa một trong các WC cạnh hồ bơi. Suy cho cùng, mọi cô chủ tiệc đều cần một chốn riêng tư để hẹn hò.
Những người khách đầu tiên đã bắt đầu đến. Đúng như Massie trông đợi, không ai thốt lên được lời nào khi bước qua cổng.
“Massie, tớ nghĩ mình đã chết và xuống địa ngục rồi cơ đấy!” Sadie Meltzer nói, cố nghe thật buồn cười. Nó và mấy đứa bạn trong danh sách B khác ăn mặc như những công chúa. Sadie luôn tìm cớ để xõa mái tóc dài chấm mông, điều mà mẹ nó chỉ đồng ý vào những dịp đặc biệt. “Đây là buổi tiệc tuyệt nhất tớ từng dự đấy. Cậu và Claire thật phi thường.”
“Thật ra, Claire không liên quan gì đến cả.” Massie nói. “Dĩ nhiên là trừ phi cậu tính cả chuyện ghi thiệp mời.”
Sadie nói lại điều gì đó, nhưng Massie hầu như không nghe thấy. Thứ duy nhất Massie đang dò sóng rađa tìm kiếm là Cam Fisher. Cậu ta cùng Derrington và một anh chàng không rõ là ai mặc trang phục khỉ đột đang đến gần.
Massie nghĩ thứ tuyệt nhất ở Cam là đôi mắt. Một mắt màu xanh lá còn một màu xanh dương. Alicia đã mô tả cái nhìn của anh chàng là “gợi tình mê muội”, nhưng Massie thích nghĩ là “mãnh liệt” hơn. Dù muốn lắm nhưng nó vẫn quyết tâm không nói cho bất kỳ ai biết về anh chàng của lòng mình cho đến khi chắc chắn đến một trăm mười phần trăm là cậu ta cũng thích nó. Nó đã học được rất nhiều từ sai lầm ê chề đã phạm phải với Chris Abeley.
Trong nhiều tuần Massie đã thầm theo đuổi anh chàng ở trang trại Galwaugh để được cưỡi ngựa cùng cậu ta. Nó bỏ rơi bọn bạn để được ở bên cậu ta và thậm chí còn vờ mình là BFF của em gái cậu ta nữa. Trong lúc đó, nó không hề biết là Chris chỉ thích nó như một người bạn, cậu ta đang hẹn hò với Fawn, một đứa con gái lớp chín đẹp mê hồn.
“Cậu trông không có vẻ gì độc ác nhỉ.” Cam làm mặt cười khi chào Massie. Con bé lục tìm trong óc câu gì đó thông minh để nói về trang phục của Cam, nhưng vì cậu ta ăn mặc như một thủ môn bóng đá nên chẳng có gì nhiều để nói đến cả.
“Cậu hóa trang thành gì thế?” nó hỏi Derrington, hy vọng việc đổi đề tài đột ngột không mách cho chúng biết là nó đang hồi hộp.
“Một kẻ bẩn thỉu,” Derrington lầm bầm. Đầu nó thò ra trên một túi rác xanh lá lấm lem bùn. “Vậy ra đây là mấy bộ trang phục trứ danh bọn tớ đã được nghe khắp trường hôm nay à?” Derrington nhìn Massie từ đầu xuống chân, nhưng nó ước Cam để mắt tới nó thay vì Derrington. Anh chàng còn đang mải lo giật một sợi lông khỏi bộ lông khỉ.
Massie đang sắp khoác lác chuyện chúng đã gặp rắc rối nhiều thế nào ở trường thì bị một Cô Gái Powerpuff cắt ngang.
“Chào, tớ xin lỗi đến trễ. Bố mẹ bắt tớ đứng để chụp cả ngàn bức hình rồi mới để tớ ra khỏi nhà.” Nó quay lại Derrington. “Chào, tớ là Claire.”
“Cậu chắc là cô gái mới đến mà bọn tớ được nghe kể,” nó nói. Cam xoay khỏi con khỉ để lén nhìn nó.
“Các cậu nghe về tớ à?” Claire hỏi. Nhưng Massie kéo Claire đi trước khi chúng kịp trả lời.
“Nghe này,” nó rít lên. “Chẳng ích gì khi cả hai đứa mình đều đứng cùng một chỗ. Sao cậu không quanh quẩn gần quầy DJ phòng khi ai đó muốn yêu cầu một bài hát hay thứ gì ấy? Tớ sẽ ở đây, gần cổng và lo việc đón tiếp.”
Massie nhẹ người và khó lòng tin nổi là Claire bỏ đi mà không tranh cãi gì. Giờ thì con bé ấy đã hết làm kỳ đà cản mũi rồi, Massie được tự do để mắt tới Cam. Cam đang đi thẳng tới bàn tiệc, và Massie cố trông thật tự nhiên bằng cách tán gẫu và hòa nhập với mọi người trong khi theo sát sau anh chàng. Massie bỗng không kìm nổi cơn thèm ngọt khủng khiếp.
Massie và Cam Fisher Kristen và Derrington
Dylan và Derrington Massie và Chris Abeley
“Cô gái nhà Block cũ” “Cô gái mới”
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT