Chúng tôi chạy qua một sân thể thao rộng, nhiều sân tennis và một sân bóng rổ được chăm sóc chu đáo. Tôi nhìn những vạch trắng mới toanh, kẻ chính xác. Phải, trông nó như một vùng ngoại ô thực thụ. Có lẽ cứ mặc xác mọi sự. Đầu óc tôi tiếp tục quay cuồng. 

Mặt trời gần như lặn hẳn khi chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà rộng rãi cạnh công viên có suối chảy.

- Gì thế này? Văn phòng mua bán ư? - Tôi hỏi. Paul lắc đầu. Anh rút ra một chiếc chìa khóa. 

- Đây là câu lạc bộ, - anh nói. - Đi nào, anh sẽ chỉ cho em vị trí mảnh đất. 

Bên trong có nhiều phòng họp, vài tivi màn hình phẳng, một phòng tập tạ. Ruồi muỗi đậu trên bảng tin đăng tìm người giữ trẻ và những cuộc liên hoan. Có một tờ giới thiệu một thứ gọi là bữa ăn cấp tiến, giá một đô rưỡi một suất. 

- Họ đang làm một bể bơi vào mùa xuân, - Paul nói và ngồi phịch xuống đivăng da trong khoảng hành lang vòm.

- Làm sao mà... - tôi bắt đầu. - Ngay cả khi anh được tăng lương, nhà này hình như...

- Nhà đắt, nhưng nó khá xa thành phố nên rẻ hơn em tưởng. Lương mới của anh đủ cho chúng ta trang trải và thừa một chút. Em muốn xem nhà của chúng mình không? Nó sẽ là của chúng mình, nếu em cũng ưng nó như anh. 

Tôi giơ tay lên.

- Cho em một giây để em đỡ hàm trước đã. 

Một vòng ánh sáng cuối cùng trùm lên những quả đồi phía tây lúc chúng tôi rời con đường đã lát vào đường đất đang xây dựng. Chúng tôi bò chầm chậm qua những đống đá vụn và máy móc nặng nề. 

- Anh phải đi chậm vì có nhiều đinh, vít rải rác khắp công trường. Anh không muốn bị thủng lốp. - Paul nói. - Dừng ở đây, chúng ta đến rồi. 

Ngôi nhà màu xám xanh Paul đỗ đằng trước... chao ôi, đẹp hoàn hảo. Tôi vào hiên trước, ống khói bằng gạch vươn cao, những cửa sổ mái duyên dáng trên tầng ba. Gượm đã, có tầng ba ư? Mọi thứ trông như đã xong trừ đầu cầu thang mà tôi chắc cũng sẽ đẹp mắt. 

- Đi nào em, - Paul nói. - Anh sẽ chỉ cho em dãy phòng của chủ nhân. 

- Chúng ta được phép ở lại đây ư? Không phải đợi cho đến lúc hoàn tất chứ? Anh chắc không? 

- Chắc chứ, anh tin chắc, - Paul nói và cười phá. - Anh sẽ bật đèn pha chiếu sáng để chúng ta có thể thấy mình sắp ở đâu. 

Chúng tôi đi qua ụ đất, và Paul mở cánh cửa không khóa. Bỗng anh hất tôi qua vai trong tư thế người cứu hỏa và giả vờ vấp lúc bế tôi qua ngưỡng cửa. Tiếng cười và tiếng chân của chúng tôi vang vọng trên sàn nhà lát gỗ cứng lấp lánh. 

- Em yêu nơi này mất rồi, - tôi thì thầm. - Em thực sự thích nó, Paul ạ. 

- Và đây là nơi có thể làm phòng trẻ, - Paul nói và ôm ghì tôi tại một trong các căn phòng trên gác. 

Bên ngoài cửa sổ “phòng trẻ”, những vì sao lấp lánh như bụi kim cương trên nền trời nửa đêm, bên trên các ngọn cây đen sẫm. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Đây là sự thực bất ngờ. Con chúng tôi sẽ lớn lên trong phòng này. Tôi thấy mình bế cái bọc thơm thơm mùi sữa và thủ thỉ, chỉ cho con các chòm sao, mặt trăng đang lên. 

Paul lau nước mắt trên má tôi và hôn lên cổ tôi. 

- Thế là xấu lắm, nhé? - anh thì thầm. Bỗng, tôi nín bặt như lúc bật khóc. 

Vì lúc đó, đèn pha xe Paul đang chiếu sáng ngôi nhà bỗng nhiên tắt phụt. 

Những giọt nước mắt lạnh giá trên má tôi lúc ngôi nhà trở nên tối đen như những khoảng không giữa các vì sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play