- Thêm nước sủi tăm, signora[40]? Chianti[41] nữa, signore[42]? 

- Si[43], - Paul và tôi đồng thanh. Hãy tận hưởng thời gian thoải mái! 

Cậu hầu bàn râu lởm chởm tươi tắn rót đầy cốc của chúng tôi, như thể chúng tôi vừa ban cho cậu ta lời chúc trường thọ. Đằng sau cậu ta, những bức tường màu nhạt của Monticiano, nhà hàng Ý mới nhất và đắt tiền nhất ở Greenridge, Connecticut, rực rỡ như một buổi hoàng hôn Tuscan. 

Bữa tối bất ngờ tại nhà hàng bốn sao của Ý ở hạt Litchfield phía Bắc của Paul được tôi nồng nhiệt hưởng ứng sau buổi sáng kiệt sức tại trụ sở tòa án. 

Sau khi thắng Jeff Buslik, tôi xứng đáng một chuyến đến Tuscany[44] thực sự, tôi vừa nghĩ vừa cắn thêm một miếng thịt sốt nấm. 

- Signora, signore này đề nghị nâng cốc, - Paul nói. 

- Uống vì tương lai, - anh nói. 

- Vì tương lai. 

Chúng tôi chạm cốc. 

Chúng tôi sẽ an toàn và bên nhau mãi mãi, tôi nghĩ lúc nhấp một ngụm San Pellegrino mát lạnh, trong veo. 

Paul uống hết cốc vang và dựa vào lưng ghế, mỉm cười. Anh có vẻ thấy mọi sự đều tuyệt, lúc này sự điên rồ đã chấm dứt và cuộc sống mới của chúng tôi - cuộc sống thực sự của chúng tôi - vừa bắt đầu. 

Trong ánh nến lung linh, tôi nhìn Paul chăm chú, hầu như là lần đầu tiên. Mái tóc anh vàng hoe, cặp mắt xanh thăm thẳm, đôi tay khỏe khoắn của anh - đôi tay đã đánh nhau vì tôi. 

- Em yêu, nghe này, - Paul nói và nhoài người qua bàn sang phía tôi. - Em có tin được không? 

Trong loa, Frank Sinatra[45] đang hát The Way You Look Tonight. 

Bài ca hôn lễ của chúng tôi. 

Liệu có sự hoàn hảo nào cực kỳ hơn không? Trái tim tôi bập bềnh như những bong bóng trong cốc của tôi. Tôi cho rằng nó khẳng định Paul và tôi sẽ mãi mãi bên nhau. Hạnh phúc và tự do. Với đứa con chúng tôi hằng mong đợi. 

- Em nghĩ sao? - Paul hỏi khi bài hát ngừng. 

- Mì sợi nhé? - Tôi nói. 

- Không, - Paul đáp. - Đến khu vực mới. Greenridge có lẽ chỉ là một thị trấn New England nhỏ, xinh đẹp khác, trừ những gallery nghệ thuật đắt tiền, những cửa hàng rượu vang đắt tiền và những spa ban ngày đắt tiền trên phố Main. Phong cách của Norman Rockwell[46] gặp SoHo[47]. Nhà hàng Monticiano cũng là một trạm chữa cháy hồi thế kỷ mười chín sang sửa lại. Tôi đọc trong New York rằng nhiều nhà thiết kế thời trang thành phố New York có nhà nghỉ nông thôn ở đây. Với tỷ lệ tội phạm thấp thứ hai trong toàn vùng Đông Bắc, sao họ lại không làm thế kia chứ? 

- Cứ nghĩ đến việc chúng mình sẽ dọn đến một nơi nào đó mà ngại, - tôi nói. - Nhưng đến đây? 

- Em chưa nhìn thấy ngôi nhà đấy, - Paul nói. - Chuyến đi sẽ bắt đầu sau món tráng miệng. 

Một ngôi nhà mới, tôi nghĩ. Ý tôi là một mái nhà không bị dột? Cánh cửa đóng lại là sẽ đóng chắc? Tôi lắc đầu sửng sốt. 

Đầu óc tôi vẫn đang quay cuồng khi mươi phút sau, người hầu bàn trở lại.

- Signora uống cappuccino[48]? Món tráng miệng đặc biệt tối nay là bánh ngọt cannoli với kem chanh. 

- Si, - tôi nói lúc dựa vào ghế dài, đắm mình trong sự nổi bật của mình, trong ánh sáng vàng rực rỡ của ban đêm, vận may điên rồ của chúng tôi. - Si, si, si.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play