Sáng hôm sau, tôi thức dậy với ý nghĩ sửng sốt và có phần kỳ quặc rằng đây là thời gian thích hợp để nghỉ phép một tuần.
Chính xác thì tôi đã bắt đầu nghỉ từ thứ Hai. Bất chấp tất cả. Tôi có một thời gian khá thoải mái. Thay cho sex, băng video là sex, đồ ăn và chạy bộ, phần lớn là theo kiểu duy trì.
Tôi chia các buổi sáng và buổi chiều thư giãn cùng con sếu trong công viên Tibbetts Brook và học cách nấu ăn của Julia Child[37]. Tối tối, tôi bảo đảm khi Paul về nhà đã có một bữa ngon lành tự nấu: bình vang đỏ hâm nóng, lườn vịt quay với nấm cục đen và món khoái khẩu của anh là bít tết thật mềm với khoai tây bỏ lò hai lần.
Không chỉ những bữa ăn ngon tuyệt. Sinh hoạt trong phòng ngủ của chúng tôi cũng trở lại nếp xưa, có khi còn nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Nói thật, chúng tôi không đủ cho nhau.
Lúc ôm nhau trong bóng tối, một cơn điên choán lấy tôi và mọi thứ - quá khứ đen tối, tương lai bấp bênh - đột nhiên biến hết.
Rồi cái rìu đã rơi xuống vào ngày thứ Năm trong tuần nghỉ phép.
Nó đến dưới dạng một cú điện thoại hoàn toàn bất ngờ. Lúc mười giờ sáng, tôi đang cởi dây đôi giày Rebooks thì thấy tin nhắn nhấp nháy.
Không có tin nghĩa là cho đến lúc này vẫn là tin tốt.
Ai gọi về nhà cho mình trong kỳ nghỉ thế này? Tôi ấn nút tin nhắn.
“Thám tử Stillwell, tôi là Jeffrey Fisher, trợ lý Chưởng lý nhắn từ Văn phòng hạt Bronx. Tôi biết cô đang nghỉ phép, nhưng chúng tôi cần cô tới cộng tác một số việc còn chưa giải quyết xong trong vụ Thayer. Mười giờ sáng mai sẽ tiện cho chúng tôi. Tòa án hạt Bronx, tầng hai”.
Tôi xem lại tin nhắn lần nữa, rồi lần nữa.
Phiền nhất cho tôi là tôi có nhiều bạn trong Văn phòng điều tra tội giết người của Chưởng lý hạt Bronx, nhưng lại quen biết Fisher ít nhất. Hình như anh là người chẳng may bị giao cái việc khó chịu này. Còn cái giọng nửa hững hờ trong tin nhắn nữa? Cộng tác một số việc còn chưa giải quyết xong như thể chẳng có gì quan trọng. Nó không gây cho tôi cảm giác là một cuộc gọi nhiễu sự. Tôi đã quen với hàm ý tuân thủ luật pháp trong sách giáo khoa rằng bắt buộc là tự nguyện, khi buộc các nhân chứng nói chuyện với tôi.
Các nhân chứng, tôi vừa nghĩ vừa nhắm mắt lại. Chưa kể đến các nghi phạm.
Trong giây lát tôi đâm hoảng và bắt đầu nghĩ về các việc có thể xảy ra, tôi có thể bị căn vặn ở chỗ nào, Chưởng lý quận có thể đánh tôi ở điểm nào. Nhưng tôi tự ngăn mình lại.
Tôi biết rằng cuộc chơi này đã xong, và tôi có lợi thế ngay trong viễn cảnh tệ hại nhất. Sự thực là, nếu Chưởng lý có lộ ra ý buộc tội tôi và Paul giết Scott, họ vẫn phải chứng minh điều đó. Sẽ là một việc khó khăn, vì không có dấu vân tay và Paul chưa bao giờ hé răng với ai về việc anh đã làm. Kể cả với tôi.
Bạn có thể biết người đã làm một việc gì đó và họ vẫn thản nhiên dạo chơi. Tôi biết điều đó rất rõ. Bạn phải chứng minh vụ kiện trước tòa theo đúng luật, và cần có chứng cứ rõ ràng.
Ngồi bên điện thoại, tôi cố biến nỗi sợ thành một thứ có lợi. Nếu Văn phòng Chưởng lý muốn chơi rắn, tôi quyết sẵn sàng đánh trả.
Tuy nhiên, bàn tay tôi bắt đầu run trước khi chạm vào nút “xóa”.
Ờ, mà phải thế. Mình đang lừa gạt ai đây? Làm thế nào rút khỏi cái địa ngục này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT