Ngồi trên thùng chiếc xe tải tốc hành Đội Đặc nhiệm chống ma túy Bronx dùng để giám sát, ngụy trang là xe công ty ống nước, tôi ngắm nghía kỹ càng những bức ảnh đen-trắng của anh em Ordonez mà Mike mang theo. Viên phi công Mark lớn hơn em trai Victor một tuổi, nhưng những gã trai lì lợm, cái nhìn khắc nghiệt và mặt rỗ hoa này giống nhau như anh em sinh đôi.
Tôi trả những bức ảnh cho Mike, anh đang nép vào sát tôi. Anh giấu khẩu Kevlar, một loại súng săn tầm ngắn dưới cánh tay vắt chéo qua ngực. Tôi cũng mặc áo chống đạn, và cảm thấy nó nặng trĩu trên lưng và vai.
Hoặc có thể vì mặc cảm tội lỗi sắp nổ tung đầu tôi và nỗi lo lắng kéo tôi trì xuống.
- Trông bọn chúng bảnh đấy, - tôi cố nói.
- Cô có nhận thấy da Victor sáng hơn không? Cao mét tám. Hắn hoàn toàn phù hợp với miêu tả của Amelia Phelps. Là tên đó, Lauren ạ. Hắn là của chúng ta. Mười lăm năm trước hắn suýt giết một cảnh sát, và cuối cùng hắn đã có dịp ra tay với Scott. Thằng chó đẻ này đã bắn Scott. Tôi cảm thấy như thế.
Tôi nhìn người cộng sự chằm chặp. Trong mắt anh có một vẻ xa xăm, một cái nhìn chằm chằm đầy ác ý.
- Giá mẹ chúng bóp chết hai thằng này lúc sinh thì phải, - anh thì thào.
Tôi đưa những ngón tay cào tóc ra sau. Tôi lại nhớ đến cha của Mike bị giết trong khi làm nhiệm vụ. Bây giờ chúng tôi đang theo vết những tên giết cảnh sát. Bỗng nhiên, tôi tự hỏi liệu đây có phải là một ý hay không? Thực lòng, tôi biết là không.
- Chúng ta đến rồi, - Trahan gọi từ sau tay lái lúc chiếc xe tải chạy chậm dần. - Khóa nòng và nạp đạn, thưa các quý vị.
Trong không gian kín mít của chiếc xe tải có mùi kim loại nhức đầu. Chắc là adrenaline. Hoặc testos- terone. Sự việc xảy ra quá nhanh. Tiếng vũ khí lách cách vang lên trong những bức tường thép cứng nhắc.
Chúng tôi đỗ xe ở phố 141 Đông gần đại lộ Willis. Tôi đoán ngành kinh doanh bất động sản bong bóng của Manhattan chưa lan đến phía này, khi nhìn những lô đất đầy cỏ dại và những ngôi nhà đổ nát.
Lúc này, phải nghĩ đến bất cứ thứ gì khiến đầu óc tôi thoát khỏi sự việc đã xảy ra.
Bên kia đường phố hoang vắng, một trang El Diario bị gió thổi bay dính vào khung nhà hát Escalade trơ xương. Những công trình duy nhất trông tàm tạm quanh đây là các dự án xây dựng nhà cửa bên kia sông Harlem xám xịt đằng sau chúng tôi.
Trahan chỉ vào một ngôi nhà cổ, bốn tầng, không cầu thang máy ở giữa đường xuống lô đất.
- Cái câu lạc bộ đáng nguyền rủa ấy kia kìa, - anh nói.
Câu lạc bộ ư? Tôi nghĩ, bối rối. Câu lạc bộ gì nhỉ? Thứ mà Trahan chỉ là hai cánh chớp bằng thép phủ đầy tranh graffiti che kín cửa ra vào rợp bóng cây, trông như mặt trước một cửa hàng ẩn danh. Các cửa sổ bên trên căn nhà đổ nát ấy trống rỗng. Không chỉ vắng người. Không có cả khung nhôm - kính.
Trahan bắt gặp cái nhìn sững sờ của tôi.
- Cô phải thấy bên trong của nó kia, - anh nói và lắc đầu phiền muộn. - Nó là một thế giới khác hẳn.
Trahan rút điện thoại di động ra và gọi. Sau vài giây, anh sì sì rồi cáu kỉnh đóng nắp lại.
- Bọn chỉ điểm chết tiệt, - anh nói. - Ả ta không biết.
- Là một phụ nữ?
- Lẽ tất nhiên, - thám tử Marut nói. - Cô ả ngủ với Mark Ordonez cho đến khi hắn bỏ ả đi với ả khác. Không một chỉ điểm nào tốt hơn một người đàn bà bị khinh rẻ.
- Các anh nghe tin của cô ta lần cuối khi nào? - Tôi hỏi.
- Ngay trước lúc chúng tôi đến đón cô, - Trahan nói. Anh ta giận dữ đập vào cần ăngten cái radio của mình.
- Tôi muốn đánh thật nhanh, ập qua cửa trước và tóm cả bọn. Nhưng bây giờ thì tôi không chắc. Nội gián của tôi nói nơi này đầy người. Chúng tôi không thể liều mạng để bất cứ ai bị thương, nhất là chúng ta, trừ khi chắc chắn anh em Ordonez ở trong kia. Giờ thì mẹ kiếp mọi sự!
- Này, gượm đã, - tôi nói. - Đội Phản ứng nhanh đâu? Loại việc này là của họ mà. Sao chúng ta không để họ giải quyết?
- Scott là anh em của chúng tôi, - Khương nói dứt khoát, cặp mắt anh khắc khổ và đen như than. - Đây là việc gia đình.
Trời đất ơi. Tôi không thích nghe câu này. Thực ra, tôi có linh cảm rùng rợn cho mọi người. Những người này quá kích động. Họ để mặc xúc cảm sai khiến. Việc này giống một đám đánh nhau hơn là thủ tục bắt giữ. Bất cứ thứ gì tình cờ, miễn là loại bỏ được sự xúc động bao trùm vụ này? Tôi muốn mọi người nên bàn bạc.
- Ai nói nơi này đầy người? - Tôi nói và ngờ vực nhìn chằm chằm vào ngôi nhà hiu quạnh. - Sắp chín giờ sáng rồi.
Cái răng vàng của Thaddeus sáng lóa. Tôi cho ít ra đấy là thứ tôi nhìn thấy. Anh ta lên đạn khẩu Smith & Wesson mười ly.
- Có vài người không muốn bữa tiệc kết thúc, cô bạn ạ, - anh ta nói.
- Đợi chút đã. Chúng ta sẽ thăm dò bằng cách nào? - Thám tử Marut xen vào. - Nếu bọn chúng giết Scott, rồi sau đó lại hoang tưởng quá mức thấy ai cũng đáng ngờ. Tất cả chúng ta đang bị giám sát. Ai mà biết chúng làm gì chúng ta?
- Tôi có ý này, - tôi nói.
Tôi nhìn cái câu lạc bộ chằm chặp. Trông nó đầy tai ương như lối vào của khu phố cổ dẫn đến Địa ngục. Nhưng tôi chính là người có trò đố chữ đã đẩy chúng tôi đến đây, và lúc này tôi chỉ có thể chịu đựng một mình mà thôi. Nếu có ai đó bị thương, tôi không biết mình sẽ làm gì.
- Hãy để tôi vào, - tôi nói. Trahan lắc đầu:
- Không được.
- Cô điên đấy à? - Mike nói. - Mình cô vào cái bẫy này sao được. Tôi sẽ vào cho.
Tôi đăm đăm nhìn vào mắt người cộng sự. Anh đã nói là làm. Như tôi đã nói, anh là người tốt nhất.
- Anh hãy nghe tôi. Tôi sẽ vào trong. Bọn chúng không biết tôi. Chúng không ngờ là một phụ nữ. Nói thế mà anh vẫn thấy chưa đủ, thì tôi là người điều tra chính. Trả lời câu hỏi đầu tiên của anh thì: Vâng, rõ là tôi đang điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT