Giờ thì sự việc đã thay đổi, phải không? Tôi chăm chú nhìn qua căn phòng khi Paul ngóc đầu dậy.
- Vào đây với anh, Lauren, - anh nói. - Em làm việc vất vả quá. Ờ, mà cả hai ta đều thế. Lại đây với anh.
Ngắm Paul nằm đó khiến tôi nhớ lại cách đây một năm, tôi bị ngã ngửa trong lúc tận lực đuổi theo một nghi phạm trốn qua cửa thoát hiểm ở Throgs Neck. Tôi phải nằm bẹp hai tuần, còn Paul xin nghỉ phép chăm sóc tôi. Chăm sóc tôi thực sự. Anh nấu cho tôi ba bữa một ngày, chúng tôi cùng ăn ở đây, cùng xem tivi và đọc sách, Paul đọc cho tôi nghe. Bồn tắm nóng lạnh bị hỏng vào giữa tuần thứ hai, và tôi sẽ không bao giờ quên Paul gội đầu cho tôi trong bồn bếp bằng nước đun trên lò.
Điều ý nghĩa nhất là anh đã ở đó vì tôi. Giờ anh cần tôi ở đó vì anh.
Tôi hít một hơi, bước tới và nằm xuống cạnh anh. Paul tắt đèn. Trong bóng tối, tôi vươn tay ra cho đến lúc tìm thấy bàn tay Paul và tôi nắm thật chặt.
- Em mừng vì anh đã về nhà với em, - cuối cùng, tôi nói. - Dù không có quần áo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT