Tôi nổ máy chiếc Mini Cooper của tôi trong gara và đang lái ra ngoài thì nghe thấy tiếng gì là lạ tận góc trong cùng. Chắc là tôi hơi giật mình, vì tôi rút phắt khẩu Glock và chĩa vào giữa cái đống giống hình người ngồi gục ở đằng kia.
Cho đến lúc tôi nhận ra Paul.
Tôi bật đèn trước khi cho súng vào bao.
Paul đang ngáy trên cái ghế bọc vải gai mịn cạnh bàn để dụng cụ. Trên sàn bê tông, ngay cạnh anh là một chai Johnnie Walker. Có lẽ trong chai chỉ còn lại một ngụm.
Trời ạ, Paul không mặc quần áo. Anh trần như nhộng. Trông anh tiều tụy. Say mềm. Say bí tỉ, như người ta vẫn nói.
Tôi nhận ra thật tệ hại làm sao, lúc nhìn chằm chằm vào bộ mặt rối loạn, mê man của Paul, tôi cảm thấy tối nay không phải là một phần nhỏ những sự việc đang diễn ra với anh.
Tôi tợp nốt ngụm cuối cùng trong chai rồi cố đánh thức anh dậy. Không một phản ứng. Một con mắt của anh nhấp nháy mở lúc tôi giật mạnh dái tai của anh. Tôi kéo bàn tay phải của anh cho đến lúc anh đứng dậy được.
Anh lẩm bẩm gì đó nhưng tôi không thể luận ra lúc tôi mang anh vào nhà. Chưa bao giờ tôi thấy anh xỉn như thế.
Tôi gần như ngả hẳn ra sau mới lái được anh vào phòng ngủ. Rốt cuộc, tôi đặt được anh lên giường, và mang cái giỏ rác đến phòng khi anh nôn mửa.
Tôi chỉ có thể lao vào buồng tắm trước khi những căng thẳng dồn nén bùng ra khỏi tôi thành những tiếng nức nở dữ dội.
Mọi chuyện quái quỷ này rồi sẽ đi đến đâu? Tôi biết nghĩ gì về việc mình đang làm, đóng vai ngớ ngẩn trong cuộc điều tra? Đây không phải là một trò chơi. Scott Thayer đã chết. Trên đời, ít thứ được xem xét cẩn thận như việc một cảnh sát của NYPD bị giết. Liệu tôi có tìm được cách thoát khỏi chuyện này? Tôi điên chăng?
Tôi lại nghĩ đến Brooke Thayer. Đến đứa con gái bị bệnh tự kỷ của cô. Cả hai đứa con trai kia nữa. Tôi thấy mình thật đồi bại. Xấu xa. Tôi muốn tự khai báo. Lúc này, tôi chỉ muốn làm bất cứ việc gì để cất được gánh nặng đen tối.
Nhưng tôi không phải là người bị trừng phạt. Người đó là Paul.
Vậy thì, giờ đây tôi phải làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT