Tối hôm ấy, thay vì bắn Paul lúc anh đi qua cửa, tôi đã cho anh một cơ hội. Thậm chí đợi đến lúc ăn tối, tôi mới nói về chuyện diễn ra trong giờ ăn trưa tại khách sạn St. Regis ở Midtown.

Có thể sẽ có vài lời giải thích hợp lý. Tôi chưa biết sẽ là gì, nhưng tôi đã thấy trong lời nói một dấu hiệu nho nhỏ Những điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

- Paul, - tôi bình thản nói. - Bữa trưa nay anh ăn gì? Câu đó làm anh chú ý. Dẫu tôi cúi đầu xuống làm như chăm chú ăn, tôi cảm thấy đầu Paul giật nảy lên, anh giương mắt nhìn tôi.

Rồi sau một lúc bối rối, anh nhìn lại đĩa của mình.

- Ăn bánh mì kẹp tại bàn, - anh lẩm bẩm. - Như thường lệ. Em biết tính anh rồi, Lauren.

Paul nói dối, nói toẹt vào mặt mình.

Con dao của tôi buông rơi, bắn khỏi đĩa như tiếng cồng. Sự hoang tưởng đen tối nhất tràn ngập người tôi. Những trò ngu xuẩn chẳng giống tôi tí nào.

Biết đâu công việc của anh cũng chẳng có thật, tôi nghĩ. Có khi anh đã bịa ra phần in sẵn trên đầu các bức thư, và từ ngày phản bội tôi, anh đến khu thương mại hàng ngày. Làm sao tôi biết được các đồng nghiệp của anh? Có khi họ là các diễn viên đóng thuê bất cứ khi nào tôi có ý định ghé qua.

- Sao em hỏi thế? - cuối cùng Paul nói, cũng bình thản như thế. Nó làm tôi đau đớn. Gần như lúc nhìn thấy anh đi cùng cô gái tóc vàng lộng lẫy ở Manhattan.

Gần như thôi.

Tôi không biết làm thế nào mỉm cười được với anh, với cơn bão cấp năm đang gầm réo trong tôi, nhưng dù sao tôi cũng cố kéo các cơ má căng lên phía trên.

- Chỉ nói chuyện thôi mà, - tôi nói. - Chỉ nói chuyện với chồng trong bữa ăn thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play