Mất hai phút tròn trặn, tôi mới hiểu ra việc phải làm. Hai phút đầu óc và thân xác tê dại, đầu tôi dựa vào kính lạnh, đầy vệt nước mưa. Tôi mỉm cười khi chợt có suy luận hợp lý. Lần đầu tiên trong đêm ấy, trái tim tôi đập yếu ớt và chỉ đạt nửa tốc độ của người. 

Chắc là Paul đưa Scott đến bệnh viện.

Lẽ tất nhiên là thế. Paul đã tỉnh trí lại. Chắc anh chỉ mất trí trong vài phút. Ai mà không điên khi bắt gặp gã đàn ông ngủ với vợ mình? Nhưng sau khi Scott ngã xuống, Paul đã qua được khoảnh khắc đó.

Lúc này ắt họ đang đến phòng cấp cứu của bệnh viện gần nhất.

Tôi gọi taxi và bốn chục phút sau về đến nhà ở Yonkers, vô cùng khổ sở. Tôi đẩy cửa và đứng đó, nhìn chằm chặp chiếc đồng hồ vi ba trong căn nhà lặng lẽ.

Paul đang ở đâu? Liệu anh có về lúc này không? Đã xảy ra chuyện gì?

Tôi cho là Paul đưa Scott tới bệnh viện Lawrence, cách phòng ở của Scott độ mươi phút. Nhưng đã hơn một giờ trôi qua. Không có lời nhắn nào. Hay lại xảy ra chuyện gì kinh khủng nữa? Có lẽ Paul đã bị bắt giam.

Tôi kiểm tra máy nhắn trên gác, nhưng ngoài tin nhắn về những nhược điểm trong sức khỏe của tôi, nó trống rỗng. Năm phút sau, nhìn đăm đăm ra đường phố vắng vẻ, tôi quyết định gọi vào di động của Paul xem có chuyện gì. Vấn đề là tôi không biết diễn đạt sự việc ra sao.

Chào Paul. Em Lauren đây. Anh chàng em đã ngủ vụng trộm ra sao rồi? Anh ta có ổn không?

Cuối cùng tôi thấy cần trực tiếp khám phá diễn biến của sự việc. Cứ đợi loanh quanh như thế này làm tôi phát điên.

Đây là lúc hứng chịu hậu quả.

Tôi phải đến bệnh viện. Tôi chộp lấy khẩu súng, ném vào trong xắc và chạy ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play