Sáng hôm sau, hơn tám giờ một chút, người chuyên pha cà phê ở Starbucks bên kia phố Pearl, cơ quan của Paul nhếch lông mày ngạc nhiên nhìn tôi.
Vui thật, tôi nghĩ. Tưởng chừng như trước kia cô ta chưa bao giờ thấy một người đàn bà đầu tóc rối bời, xúc động hỏi mua hết lớp trên hộp bánh nướng vậy.
Sau lễ hiển linh ở công viên Battery đêm qua, tôi gọi điện cho Paul bảo anh rằng Bonnie muốn tôi lưu lại trong thành phố để tưởng nhớ thời xưa. Rồi tôi lang thang lên Broadway như một kẻ vô gia cư đến tận nửa đêm.
Tôi đã đi suốt quãng đường đến The Midtown, đến phía nam Ed Sullivan Theater, chân tôi mỏi rời.
Tôi chỉ còn đủ sức quăng cái khăn trải giường màu cam có nhiều vết lốm đốm đáng ngờ vào một góc căn phòng thuê ba trăm đôla một đêm, rồi thiếp đi. Khá đắt, nhưng Paul có thể trả được.
Bảy giờ sáng tôi thức giấc, không tắm rửa, tôi rời khách sạn và bắt taxi trên đại lộ Bảy, nhằm khu thương mại đến quận tài chính.
Lần đầu tiên trong tháng, tôi sắp đặt một trò chơi. Tôi biết chính xác mình phải làm gì.
Chất vấn Paul.
Tôi không cần biết nó đạt được gì. Tôi vừa là cảnh sát giỏi vừa là cảnh sát tồi. Tôi liều mang theo cuốn danh bạ điện thoại khách sạn phòng khi phải bắt anh ta nói ra sự thực. Một việc chắc chắn. Paul sẽ phải thuật lại với tôi diễn biến sự việc nếu đấy là việc cuối cùng anh ta từng làm.
Theo cách tôi cảm nhận khi đứng trong cửa hàng Starbucks bên kia văn phòng Paul, đấy là khả năng dễ thấy.
- Còn gì nữa không ạ? - Cô nhân viên hỏi và đẩy bữa sáng năm calo qua quầy.
- Cô chẳng còn gì nữa hết, - tôi bảo cô ta.
Trong chiếc ghế bành bọc nhung đỏ tía ngoại cỡ cạnh cửa sổ, tôi đọc báo cáo của FBI từ đầu chí cuối.
Tôi đăm đăm nhìn các bản chụp bằng tia phóng xạ - những mã số kẻ sọc theo chiều thẳng đứng của AND - của hai hiện trường tội ác cho đến lúc mờ mắt.
Không hề nhầm lẫn, không thể phủ nhận những điều hiển hiện trên giấy. Tôi không cần biết số biến thiên lặp lại hoặc điểm STR nghĩa là gì, cũng thấy hai mẫu giống hệt nhau.
Tôi để bản báo cáo xuống và để mắt tới cái cửa quay ở tòa nhà công sở lắp kính đen của Paul bên kia đường phố hẹp, tôi bắt đầu việc ăn uống bắt buộc theo kỷ lục thế giới. Đấy, phải cai tiệt rượu và thuốc lá. Làm cảnh sát mang thai có bực mình không kia chứ?
Mười lăm phút sau, tôi đang liếm kem sôcôla trên ngón tay thì phát hiện ra mái đầu vàng hoe của một người đàn ông tầm vóc như Paul giữa đám complê công sở và cà vạt. Không thể phủ nhận là anh chàng rất điển trai. Đấy là người đã từng và đang là chồng tôi. Có lẽ là người duy nhất.
Tôi uống nốt ngụm expresso nâu nâu, từ tốn sửa sang lại và chộp lấy báo cáo của FBI.
Đi ra và giơ tay lên, Paul, tôi nghĩ lúc băng qua đường phố Pearl hẹp, rợp bóng. Mụ vợ khốn nạn của mi, mụ vợ đang có thai của mi có súng trong xắc đây.
Nhưng lúc đứng trong hàng sau một anh chàng nhân viên bưu điện bên bàn an ninh, tôi chú ý đến một việc kỳ quặc.
Paul đã ở trong cửa của một thang máy mở. Chúng ta lại đến đây, tôi nghĩ.
Không như đội quân tài chính tràn lan, complê kẻ sọc nhỏ, anh đi ra như con cá hồi bơi ngược dòng, một con cá hồi lẻ loi.
Dù gì đi nữa, tôi nghĩ và len qua đám đông bước nhanh tới chỗ anh ta. Nó tiết kiệm cho tôi một chuyến thang máy.
Nhưng lúc đến gần hơn, tôi nhận ra cái ba lô bắt chéo qua ngực anh. Tay anh xách túi mua hàng.
Túi màu xanh lơ của hãng Tiffany.
Tôi chết lặng dừng lại, và lặng lẽ quan sát anh đi ra cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT