Mới đó thời gian đã bốn ngày đã trôi qua, đến tối bgafy thứ năm An Diệp Lạc nói với Triệu Hạ Nhiên:

- Hạ Nhiên! Mình mai phải về gấp, bên nhà anh Nghiêm Tịch có việc, cậu có về cùng mình không? Hay ở lại đây dạo chơi? Xin lỗi, mình không thể đưa cậu đi đến nơi như mình đã hẹn!

Triệu Hạ Nhiên thấy An Diệp Lạc áy náy với mình, trong lòng cô ta cảm thấy mình nên tỏ ra không sao cả, như vậy chỉ có lợi cho mình, nghĩ vậy, Triệu Hạ Nhiên khẽ cười nói:

- Không sao! Chúng ta là bạn bè mà! Nếu mai cậu về thì mình cũng về cùng cậu chứ ở đây mình cũng chỉ có một mình, ở lại sẽ buồn lắm!

- Cám ơn cậu đã thông cảm cho mình!

An Diệp Lạc tỏ ra hạnh phúc khi có được người bạn thấu hiểu và thông cảm cho mình, chợt nhớ ra An Diệp Lạc nói:

- Vậy cậu hãy gọi cho chồng cậu biết để mai anh ấy ra sân bay đón cậu!

- Không cần! Mình muốn cho anh ấy sự bất ngờ!- Triệu Hạ Nhiên khẽ cười nói.

- Vậy thì để mình gọi cho anh Nghiêm Tịch mai tới đón cả hai chúng ta!

- Ừ, tuỳ cậu!

Buổi sáng ngày thứ sáu,

Tại sân bay Thượng Hải, An Diệp Lạc và Triệu Hạ Nhiên được Tống Nghiêm Tịch đón, ngồi trên xe, An Diệp Lạc nói với Tống Nghiêm Tịch:

- Nghiêm Tịch, chúng ta trước về nhà Hạ Nhiên trước nhé!

- Ok, vợ!

- Làm phiền hai người rồi!- Triệu Hạ Nhiên ngồi ở phía sau ghế vội nói.

- Có gì đâu!- An Diệp Lạc nói.

Xe chạy trên đường chẳng mấy chốc mà về tới nhà Triệu Hạ Nhiên, An Diệp Lạc nhìn căn nhà, một thoáng đau khổ khẽ lướt qua vẫn không thể tránh được ánh mắt quan tâm của Tống Nghiêm Tịch ngồi lái xe bên cạnh, anh đưa tay khẽ nắm chặt bàn tay đã lạnh của cô như một lời nói: có anh ở đây.

An Diệp Lạc nhìn xuống bàn tay mình, thây nằm gọn trong bàn tay to và ấm áp của anh, cô khẽ cười. Triệu Hạ Nhiên ngồi phía sau không biết được tâm trạng của An Diệp Lạc, trong lòng cô ta lúc này chỉ có vui vẻ vì sẽ tạo bất ngờ cho Dương Thiên Lỗi.

Khi về tới nhà, Triệu Hạ Nhiên và An Diệp Lạc cùng xuống xe, bước lại gần cổng thấy cổng không khoá, cô ta cười nói với An Diệp Lạc:

- Chắc hôm nay anh Thiên Lỗi ở nhà, cậu vào cùng mình, gọi cả anh Nghiêm Tịch vào cùng đi!

- Ok!

An Diệp Lạc đồng ý, quay lại nói với Tóing Nghiêm Tịch, khi trở lại thì Tống Nghiêm Tịch có bên cạnh. Cả ba người bước vào trong, khi tới cửa nhà, Triệu Hạ Nhiên nhìn thấy trong nhà có đôi giày nữ nhân, một cảm giác bất ổn xuất hiện trong lòng cô ta. Không nói hai lời, cô ta vội vàng chạy lên trên phòng mình, cánh cửa hé mở, bên trong, tiếng của Dương Thiên Lỗi vang lên:

- Tiểu Nhu! Vợ đừng giận anh mà!

- Không!

- Còn ngày mốt là con mụ dạ xoa kia về rồi, chúng ta chỉ còn hôm nay thôi, đừng giận chồng nữa mà!

- Hừ! Anh bắt em cứ như này mãi sao? Nếu anh không thể cưới em thì chúng ta chia tay đi, cha mẹ em nói không thể chờ được nữa rồi!

- Em nói với cha mẹ cho anh thêm ít thời gian nữa được không? Anh không muốn mất em!- Dương Thiên Lỗi ôm tiểu Nhu nói, mặc kệ cô vùng vẫy, hắn nói tiếp:- Cố gắng chờ anh, sẽ nhanh thôi, khi đó em sẽ làm bà chủ Dương, anh không muốn em chịu thiệt thòi khi lấy anh!

- Anh thực sự muốn bỏ vợ hiện giờ của anh sao? Cô ấy...!- Tiểu Nhu thôi vùng vẫy mà nằm im thựa vào ngực Dương Thiên Lỗi yếu đuối nói.

- Ừ! Anh đâu có yêu cô ta đâu! Người anh yêu là em, trong lòng anh chỉ có em thôi!- Dương Thiên Lỗi gật đầu.

Lúc này, Triệu Hạ Nhiên đứng ở ngoài cửa, cô ta nghe được những gì mà Dương Thiên Lỗi cùng tiểu Nhu nói, không thể chịu được nữa, cô ta liền đá cửa "rầm" một tiếng.

Nghe tiếng động, cả hai người đang không mảnh vải che thân ôm nhau ở trên giường cùng nhìn về phía cửa, Dương Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hạ Nhiên, tiểu Nhu lúc này bình tĩnh lấy áo của mình mặc lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play