Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn tìm cách để "bất ngờ" gặp mặt cô ấy.

.................................................

Ở siêu thị:

-Xin chào!

-Minh Triệt? Anh cũng đi mua đồ hả?

-Vậy chứ cô nghĩ tôi đến đây làm gì?

-Tôi cứ tưởng nhà anh phải có người giúp việc, không thì thư kí cũng phải làm những việc này giúp anh chứ.

-Tôi sống một mình nên ngại thuê người giúp việc lắm, mà thư kí hay trợ lí thì người ta cũng là con người, làm sao ngược đãi người ta thế được?

-Vậy sao...

-Cô mua nhiều quá nhỉ?

-À ừ, tôi mua cho cả tuần luôn.

-Để đồ lâu quá không tốt đâu.

-Biết sao được, trong tuần tôi cũng không có nhiều thời gian để mà mỗi ngày đều đi mua đồ mà.

......................................................

Chạy bộ:

-Này, có cần uống nhờ ngụm nước không?

-Ơ? Anh...

-Tôi có thói quen chạy bộ buổi sáng mà, đang chạy thì thấy cô đứng thở ở đây, không quen chạy hả?

-Ừm, gần đây tôi lên cân nên muốn thử tập chạy bộ.

-Lên cân? Tôi thấy dáng người cô đẹp thế này cơ mà?

-Đàn ông các anh không hiểu được nỗi khổ của phụ nữ chúng tôi đâu.

-Thế phụ nữ các cô muốn đẹp hơn không phải chỉ là để đàn ông bọn tôi ngắm à?

-Không phải, là để chúng tôi tự ngắm nhau!

.......................................................

Nấu cơm:

*Cốc cốc*

-Mình Triệt? Anh gõ cửa nhà tôi làm gì?

-Tôi ngửi thấy mùi khét từ nhà của cô?

-Hả? A, không, không phải như anh nghĩ đâu, thật đấy!

-Tôi nghĩ?

-Không phải là tôi không biết nấu ăn, đến rán cá cũng bị cháy khét lẹt đâu! Anh phải tin tôi!

-Ừ, tôi tin cô mà, thế bây giờ cô có muốn tôi vào xem hộ cô cái chảo rán cá không?

-Không cần, mất mặt quá...

(Táo: Lần đầu tiên Táo đăng truyện bằng điện thoại mọi người ạ, thế nên đừng hỏi Táo vì sao chương này ngắn @_@)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play