“Các người không phải là người à, Đội ba hình như đều là người hết…”
K tằng hắng một cái, “Cậu nhớ nhầm rồi, đâu có nhiều thành viên có thể biến thành người như vậy.”
“Cũng phải ha.” Thiếu niên nhu thuận gật đầu, tóc mái cắt ngang trán khẽ nhấp nhô. Lúc cậu ngồi xổm xuống trước mặt K, chóp mũi K đột nhiên giật giật.
Cái mùi này… mặc dù đã phai nhạt nhiều, nhưng chính xác là nó…
K nháy mắt ra hiệu với Nauy và Tây Nguyên, sau đó cẩn thận tiến đến ngửi ngửi, trong lòng xác định, chủ nhân dây chuyền chính là thiếu niên này. Nhưng mà…
K nhíu mày, trong lòng khó hiểu. Trên người cậu nhóc còn có một mùi hương khác, mười phần mãnh liệt bao lấy thiếu niên, giống như đang đánh dấy vật sở hữu. Mùi hương kia rất lạ, không giống như khí tức của động vật, cũng không phải khí tức của người, mà tràn ngập cảm giác băng lãnh tà ác.
Còn đang thất thần, thang máy ở bên cạnh đinh một tiếng, thiếu niên “a” lên rồi gật đầu chào ba chú mèo một cách lễ phép.
“Tôi còn có việc, đi trước.” Nói rồi, dứng dậy đẩy xe tiến vào thang máy.
Tây Nguyên cùng Nauy đều chau mày, nhìn về phía K. K cảm thấy đầu mình treo đầy hắc tuyến, đám mất dại này, sao cái gì cũng đều ỷ lại vô hắn hết vậy, thật sự là mất toi công thu lưu mấy đứa vong ân phụ nghĩa hết mà.
Vừa nghĩ, vừa cắn lấy ống quần thiến niên, thoáng cái đã bò lên đến đầu vai cậu, “Cậu chờ một chút.”
Thiếu niên dừng chân, giật mình nhìn K đứng ở đầu vai mình, “A… có chuyện gì không?”
“Có chuyện này muốn hỏi cậu.” K vừa nói, vừa phun một sợi dây chuyền trong miệng ra, dùng răng nhọn ngậm lấy dây cho thiếu niên nhìn, hỏi, “Cậu có biết cái này không?”
Thiếu niên hơi giật mình, đẩy xe đẩy nhỏ sang bên, lau lau tay trên quần áo mấy bận, mới nâng tay tiếp nhận dây chuyền kia, nhìn kỹ một chút.
“Đây là dây chuyền của tôi mà!” thiếu niên giật nảy người, nhìn K, “Thời gian trước không thấy, còn tìm kiếm khắp nơi. Giờ thì tốt rồi, là cậu nhặt được sao?”
K nghĩ nghĩ, vội hỏi, “Cậu mất ở đâu?”
“Không biết nữa…” Thiếu niên thở dài, “Dây chuyền này là do chủ nhân đầu tiên tặng cho tôi, khi đó tôi còn nhỏ, lúc nào đeo cũng thòng từ trên cổ xuống.”
Nói rồi, dừng lại một chút, giống như đang nhớ lại chuyện gì, “Lúc nó mất… Ngày đó tôi dọn dọp phòng cho khách, đem quần áo đi giặt, còn đi ra ngoài mua đồ giúp người khác, sau đó không nhìn thấy nữa.”
K gật đầu, nghĩ đến mùi hương kì lạ ban nãy, thăm dò, “Cậu… có gặp qua người nào không?”
“A?” Thiếu niên ngây người ra, “Hỏi vậy tôi không hiểu lắm.”
“Tôi ngửi được mùi hương rất kì lạ trên người cậu.” K giả bộ như lơ đễnh nói, vẫy vẫy đuôi, “Không phải mùi động vật, cũng không phải mùi của người…”
Lời vừa dứt, mặt thiếu niên liền đỏ lên, ôm lấy K đặt xuống đất, nâng tay áo lên ngửi, “Mùi đậm lắm à?”
K gật đầu, còn tính nói gì đó, lỗ tai Tây Nguyên đột nhiên động khẽ, bày ra tư thế phòng bị.
Sau đó, y gầm lên, “K!”
K giật mình quay đầu lại, đột nhiên thấy trước mặt có gì đó xé gió bay tới, tốc độ quá nhanh, hắn căn bản tránh không kịp.
Nauy nhào tới gặm cổ hắn vung sang bên cạnh, nhưng đã trễ. K cảm giác được ngực mình đau đớn một hồi, giống như bị cái gì sắc nhọn đâm trúng. Lúc hắn cúi đầu nhìn, máu tươi trào ra như suối phun.
“A!” Thiếu niên lập tức kêu lên sợ hãi, “Cậu bị thương rồi!”
Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cánh cửa căn phòng cuối hành lang có một nam nhân không mặc quần áo đang đứng đó, đường nét cơ thể cứng rắn, bắp thịt căng chắc, giống như một bức tượng điêu khắc Ý, khiến cho người khác nháy mắt kinh diễm.
Nháy mắt, Tây Nguyên cùng K đều bị một loại sát ý rạch thẳng vào mặt. Nauy gặm lấy K, muốn chạy trốn, nam nhân kia lại không để bọn họ tẩu thóa dễ dàng. Ngón tay hắn nhẹ nhàng giở lên, lúc này Tây Nguyên nhìn thấy rõ ràng trong tay hắn là lưỡi dao mỏng sắc nhọn giống kiểu Alice dùng. Lưỡi dao phóng thẳng về hướng ba người bọn họ, Tây Nguyên vốn định lách người tránh, nhưng chớp mắt nhớ ra, nếu mình tránh thì Nauy cùng K sẽ làn ít dữ nhiều, đành phải cắn răng chịu trận, lông toàn thân đều muốn dựng đứng.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên đột nhiên chạy đến, giang hai tay ra đỡ.
“Đừng mà!”
Thanh âm mềm mại vừa thốt ra, thiếu niên nhắm chặt hai mắt chờ đợi, nhưng đau đớn không hề xuất hiện. Cậu chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là biểu tình ngang ngược đáng sợ của nam nhân, mà sau lưng, vang lên một tiếng cọt kẹt nho nhỏ. Lúc cậu quay đầu nhìn, ba con mèo kia đã chạy trốn.
Nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên lại cảm giác cổ mình phát lạnh. Thiếu niên quay phắt người lại, tốc độ nhanh đến mức nghe được cổ mình kêu một cái “rắc” nho nhỏ. Giương mắt lên nhìn, nam nhân không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng mình, hệt như vừa bay tới, một tiếng bước chân cũng không nghe được.
“A!” Thiếu niên bị dọa, giật lùi về sau mấy bước, vòng eo lại bị nam nhân bắt lấy, dùng sức ôm chặt, khiến cậu đau đến kêu ra tiếng.
“Sáng vừa mới thả em ra, em đã đi tìm người khác nhanh như vậy. Sao hả?”
Thanh âm trầm thấp dụ hoặc mang theo nguy hiểm vang lên, thiếu niên đỏ mặt, cuống quít lắc đầu.
“Không đó, đại ca… anh… anh hiểu lầm rồi.”
“Tôi hiểu lầm?” Nam nhân híp mắt lại, “Con mèo đáng chế kia không phải rất thân thiết với em sao? Nó còn nghe lời em nữa mà?”
“Không… không phải như vậy…” thiếu niên vội vàng xua tay, nam nhân lại không thèm để ý đến lời cậu nói, chỉ nắm cằm cậu, buộc cậu nhìn vào mắt mình, “Đồng… Bây giờ em là người của tôi, để tôi nói thẳng, đừng làm chuyện tôi không thích.”
“Dạ! Dạ…”
Hai chân Đồng như nhũn ra, vẫn là được nam nhân ôm mới không ngã khuỵu xuống.
Toàn thân nam nhân phát tán khí tức đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống người. Hành lang rơi vào mảng trầm mặc hồi lâu, nam nhân mới nhìn sang lối thoát an toàn gần đó, “Mấy con mèo kia là sao?”
“Dạ?” thiếu niên ngây người ra.
“Chúng không phải là người của Ngư Vĩ.” Nam nhân trợn mắt nhìn Đồng, “Người của mình gồm những ai, em cũng không biết sao?”
Thiếu niên có chút xấu hổ, cúi đầu không nói. Nam nhân trầm thấp hừ lạnh một tiếng, kéo thiếu niên đi về phòng ngủ. Cửa thang mày lần nữa mở ra, lần này, bên trong chỉ có một chiếc xe đẩy nhỏ cô đơn, mà cuối hành lang, cửa phòng bằng gỗ “bịch” một tiếng đóng lại.
…
Nauy cùng Tây Nguyên kéo K chạy xuống lầu dưới, tiến vào thanh máy, xuống tầng 1.
Trên đường đi, máu tươi từ người K chảy không ngừng, tia máu uốn lượn, phát ra âm thanh thật đáng sợ. Đợi đến khi bọn họ chạy ra khỏi khách sạn, trong nhà hàng có vị khách nghĩ là có người ngược đãi động vật mà báo cảnh sát.
Bên trong con hẻm nhỏ sau lưng khách sạn, Tử Hữu đột nhiên cảm thấy trong lòng giật thót, mí mắt nháy liên hồi, cảm giác bất an trào dậy. Cậu nhảy dựng lên muốn chạy về phía khách sạn, vẫn là Husky ngăn cậu lại, để cậu ngoan ngoãn chờ.
Trong lúc hai người còn đang tranh chấp, trong không khí đột nhiên truyền đến mùi máu tươi đậm đặc.
Tử Hữu cảm thấy da đầu tê rần, vòng qua cơ thể cao lớn của Husky để nhìn, sau đó cả người cừng đờ.
Chỉ thấy đầu ngõ, Nauy đang cõng K không hề nhúc nhích môt đường lao đến. Dưới chân bọn họ, máu tươi từ trên người K nhỏ xuống từng giọt. Tử Hữu há hốc mồm, nửa ngày vẫn không thể thốt nên lời nào. Tây Nguyên chạy đến gần bọn họ, trầm giọng quát, “Chạy mau!”
Lam Sinh lấy lại tinh thần trước nhất, kéo Tử Hữu chạy đi. Husky cúi đầu, gặm lấy K trên lưng Nauy vung lên lưng mình, sau đó nhanh chóng chạy về trước.
Máu tươi của K rất nhanh đã khiến toàn thân Husky bị nhuộm đỏ. Tử Hữu chạy theo phía sau, mà đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không thể sy nghĩ. Bốn chân như máu móc, chết lặng mà lao về trước. Xung quanh xảy ra chuyện gì, cậu cũng không biết, không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Trong con người màu hổ phách, chỉ còn mỗi thân ảnh bất động không còn chút sinh khí của K. Bộ dáng ngày thường uy phong lẫm liệt đâu, cái dáng vẻ ưa cọ tới cọ lui cái đuôi đâu, nụ cười tà mị đâu rồi, biểu tình nhe nanh giương vuốt mỗi khi tức giận đâu…
Có thứ gì đó cuộn tròn trong lồng ngực, sau đó ầm ầm đổ sụp, nhưng lại không cách nào cảm thụ được, giống như đã mất đi tất cả giác quan…
Một đoàn người không biết chạy qua bao lâu, thẳng đến khi chạy về sòng bạc, tiếng người cười nói huyên náo ồn ào, không ai chú ý đến một đám động vật chạy vào bên trong. Đám mèo trực tiếp chui vào dưới một gầm bàn, sau đó Husky cẩn thận đặt K xuống.
Lúc này Tử Hữu mới chậm rãi tiến lên, có chút ngơ ngác nhìn con mèo đen nằm nghiêng trên mặt đất, không chút sinh khí nào. Trên ngực chú mèo, một đầu vết thương ứ máu nhìn mà giật mình. Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của K – bất lực, yếu ớt, gần như không còn sự sống.
Tử Hữu trầm giọng gầm lên mấy tiếng, đến gần K, hít hà chóp mũi hắn, lại đụng đụng lỗ tai hắn, sau đó nhe lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm láp những vết thương của K.
“…a…”
Có lẽ miệng vết thương bị động sinh đau, hoặc vì cái gì khác, K đột nhiên trầm trọng rên lên một tiếng, mắt khẽ động đậy, mở ra một cách yếu ớt, trong ánh mắt lại có một ti mờ mịt. Sau đó, giống như nhớ lại tao ngộ khiến mình bị thương, đột nhiên mày nhăn lại.
“Khốn khiếp…” K mắng một câu. Bên cạnh, Đông lão gia tử đến gần nhìn, “Còn tốt chán, còn sức mắng chưởi người mà.”
Vừa nói, vừa rút ra một đạo phù chú từ trong tay áo, áp vào miệng vết thương trên người K. Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy phù chú kia toát ra khói xanh, mà K thì nhìn qua rất đau đớn, vùng vẫy một hồi. Sau đó, miệng vết thương từ từ khép lại,
“Vết thương này, trừ phi ngay lập tức vá lại, nếu không cậu sẽ chảy máu tới chết đó.” Đông lão gia tử lắc đầu, quay lại nhìn những người khác, “Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương thành như vậy?”
Thế là Nauy kể lại mọi chuyện vừa trải qua. Nghe xong, nét mặt Lam Sinh trầm xuống.
“Nói như vậy, có thể xác định, nam nhân kia… chính là Bạt.”
Nauy gật đầu, “Khẳng định là hắn. Nếu không, K sẽ không đến nổi hắn xuất hiện lúc nào cũng không phát giác ra được.”
Tử Hữu ở một bên im lặng lắng nghe. Cậu nằm rạp trên mặt đất, chóp mũi kề bên chóp mũi K, nhìn K híp mắt, có chút suy nhược thở phì phò. Cậu cảm giác như những vết thương kia đang đau trong lòng mình… nếu không, tại sao lại khó thở như thế này.
Con ngươi màu hổ phách dần dần lộ ra nguy hiểm, lạnh lẽo che kín dần dần gương mặt ôn nhu của Tử Hữu. Cậu lè lưỡi, vừa yêu thương vừa đau lòng liếm láp khóe miệng K, nói thật thấp.
“Hắn vẽ mấy dao trên người anh, em nhất định vẽ lại bấy nhiêu dao ấy trên người hắn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT