"Được, vậy anh cởi đi." Phó A Bảo mặt nóng lên, cậu tận lực không để cho mặt mình đỏ, miễn cho Trịnh Cảnh Đồng túm được chuôi chế nhạo.

Trịnh Cảnh Đồng chỉ chờ Phó A Bảo nói câu này thôi, hai ba cái liền đem áo sơ mi nửa người trên cởi ra, lộ ra thân thể tinh tráng.

Hôm qua lúc Phó A Bảo làm cho Trịnh Cảnh Đồng căn bản không chú ý nhiều như vậy, một là bởi vì Trịnh Cảnh Đồng mặc quần áo, hai là bởi vì tất cả tâm tư lúc đó của cậu đều đặt tại nửa người dưới của Trịnh Cảnh Đồng, cho nên căn bản cũng không để ý tới vóc người gì đó, bây giờ nhìn có chút giật mình, bình thường mặc áo ngủ thật là nhìn không ra, không nghĩ tới vóc người Trịnh Cảnh Đồng quả thực không tệ, cơ bắp rất cân xứng, không phải loại khoa trương kia, mà là tràn đầy sinh lực cùng đẹp đẽ.

Phó A Bảo nhìn có chút hâm mộ ghen tỵ, nghĩ thầm vóc người hàng này thật tốt, dù sao so với cậu tốt hơn, thực sự là không thể tha thứ.

Trịnh Cảnh Đồng hiếm khi saobao (*) như thế, y sau khi cởi quần áo vẫn khoe khoang vóc người mình, tận lực để Phó A Bảo nhìn thấy ưu điểm nửa người trên của y, nếu như có thể mê luyến vậy thì càng tốt hơn.

((*) saobao: đây là một từ địa phương, mang theo nghĩa xấu, có nghĩa là "trâu bò", "ti tiện", "huênh hoang khoác lác", ngoài ra nó còn một số nghĩa khác nữa (nguồn: baidu); lại là một từ Đông Bắc các chế ạ, thím Oa dùng nhiều tiếng lóng vùng này thế -_- toàn mấy từ khó hiểu vl ý U_U)

Phó A Bảo nhìn tức mà không biết nói gì, tiện tay liền vung một quyền, không phải quá nặng, chính là nhắc nhở một chút: "Khoe khoang cái gì! Lề mà lề mề, cởi nhanh một chút a, phía dưới còn chưa có cởi đâu."

"Được được được anh cởi." Trịnh Cảnh Đồng nhìn dáng vẻ nóng nảy này của Phó A Bảo trong lòng yêu thích không thôi, sau đó liền bắt đầu cởi quần áo nửa người dưới, đầu tiên là dây lưng, cởi quần âu phục dài, lộ ra đùi thon dài mạnh mẽ, vừa nhìn liền tràn đầy sức mạnh.

Tuy rằng trên người còn sót lại quần lót màu đen, thế nhưng vóc người đã hoàn toàn có thể thấy được, vô cùng kiện mỹ, vừa nhìn chính là người thường xuyên tập luyện, cơ bắp trên người tràn đầy sức mạnh, có một loại cảm giác thủ thế chờ đợi.

Mà nơi được quần lót màu đen bao lấy không có đồ sộ như ngày hôm qua, dù sao hôm qua * cũng là cương lên mà, điều này khiến Phó A Bảo nhìn dễ chịu một chút, vẫn còn lớn như vậy cậu liền muốn phát điên.

"Khụ khụ." Phó A Bảo phát hiện mình nhìn có chút hoa mắt, liền nhẹ giọng ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ của mình, sau đó lên tiếng nói, "Không bằng quần lót cũng đừng cởi đi, em cảm giác như bây giờ cũng rất tốt." Nói xong cậu cầm lấy một bên "quần áo" chuẩn bị bắt đầu giúp Trịnh Cảnh Đồng mặc.

"Như vậy sao được, đều nói chúng ta phải tôn trọng nhân vật, nguyên bản thế nào mình phải như thế đó, em yên tâm, anh sẽ tận lực làm tới chuyên nghiệp." Trịnh Cảnh Đồng đâu chịu, y ước gì để A Bảo ngắm nghía cẩn thận vóc người kiện mỹ của y, liền không nói hai lời bắt đầu cởi quần lót.

"Chờ một chút." Phó A Bảo nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, vừa nãy đáp ứng còn rất tốt, nhưng hiện tại lại nghĩ tới dáng vẻ ngày hôm qua của Trịnh Cảnh Đồng, trong lòng có bóng ma a.

Có điều tốc độ cởi quần lót của Trịnh Cảnh Đồng so với lời nói của Phó A Bảo còn nhanh hơn, thuần thục, chưa kịp đợi Phó A Bảo ra tay ngăn cản y cũng đã cởi hết.

Lần này tốt rồi, hiện tại đứng trước mặt Phó A Bảo chính là một mỹ nam nude, cũng không trách Trịnh Cảnh Đồng có tự tin nude, mỗi một chỗ trên cơ thể y đều vừa vặn, là vóc người tốt có thể khiến toàn bộ nam nhân đều tự ti, thêm vào đó dáng người lại cao, thực sự là đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.

Mặt Phó A Bảo xoạt một cái liền đỏ lên, cậu cũng không mình đây là làm sao, dù sao chính là mặt bốc cháy đến hoảng sợ, tim đập cũng gia tốc, vốn còn muốn đánh Trịnh Cảnh Đồng hai quyền, nhưng hiện tại lại không hạ thủ được.

Sau đó cậu nhìn thấy nửa người dưới kiêu ngạo của Trịnh Cảnh Đồng liền nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nhớ lại tư vị mệt mỏi thoải mái thì mặt cậu lại càng đỏ, cậu lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua Trịnh Cảnh Đồng giúp cậu làm, cảm giác thoải mái này cậu thực sự mãi mãi cũng không quên được, rất thoải mái.

"Được, được rồi, này, anh mau chóng giang hai tay ra mặc cho anh." Phó A Bảo cầm lấy quần áo, cậu muốn từ nửa người trên bắt đầu công lược, trước tiên đem ngực quấn quanh.

Trịnh Cảnh Đồng liền bé ngoan mở hai tay ra, tùy ý Phó A Bảo đối với y muốn làm gì thì làm.

Nhưng vừa mới bắt đầu Phó A Bảo liền gặp vấn đề nan giải, quấn vải quanh ngực liền đem hai tay liền phải đem hai tay bao quanh Trịnh Cảnh Đồng, cũng chính là ôm y, như vậy mới có thể bắt đầu quấn.

"Anh đừng động a." Phó A Bảo cầm vải phô trương thanh thế với Trịnh Cảnh Đồng.

"Em yên tâm, anh khẳng định bất động." Trịnh Cảnh Đồng vô cùng phối hợp.

Sau đó Phó A Bảo liền quyết tâm từ phía trước ôm lấy Trịnh Cảnh Đồng, hai tay ở sau lưng Trịnh Cảnh Đồng tương giao, đem vải giữ lại, bởi vì thân hình Trịnh Cảnh Đồng cao lớn, Phó A Bảo phải dính sát vào lồng ngực Trịnh Cảnh Đồng mới có thể làm được.

Chiều cao hai người có chênh lệch nhất định, phần ngực lộ ra của Phó A Bảo vừa vặn cùng ngực Trịnh Cảnh Đồng chặt chẽ dán vào nhau, làn da ấm áp tiếp xúc cùng nhau, tâm hai người đều run lên, đặc biệt Trịnh Cảnh Đồng, y cảm giác được da Phó A Bảo dán vào y, sau đó lại có ma sát vải dệt dây dưa, A Bảo mặc trang phục người hầu gái, một tiểu hầu gái cứ như vậy không hề phòng bị nhào tới lồng ngực y, y đâu còn nhịn được, cả người đều cảm giác có chút không tốt, y muốn ôm lấy Phó A Bảo.

Còn không chờ y động thủ ni Phó A Bảo lại giống như con thỏ nhảy ra, cậu đỏ mặt quấn vải cho Trịnh Cảnh Đồng, cảm giác như là một tiểu hầu gái đáng yêu hầu hạ chủ nhân vậy, nhìn tới mức trong lòng Trịnh Cảnh Đồng có chút ngứa, nhưng cái gì cũng không làm được.

Phó A Bảo ở phương diện cosplay vẫn tương đối chuyên nghiệp, hai ba cái liền đem nửa người trên của Trịnh Cảnh Đồng quấn xong, chặt chẽ vững vàng, cùng nhân vật nguyên bản trong anime giống nhau như đúc.

Mặc quần áo này phải tốn không ít khí lực, trên đầu Phó A Bảo bốc một tầng mồ hôi, tất cả tâm tư của cậu đặt trên quần áo của Trịnh Cảnh Đồng cũng không chú ý tới quần áo của mình xảy ra vấn đề.

Quần áo người hầu gái vai trần bắt đầu trượt xuống, vốn chỉ là lộ phần vai, hiện tại gần nửa lồng ngực đều lộ ra, còn thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy hai điều màu hồng phấn, cũng không thể trách cậu, cậu không có ngực mà, căn bản không ngăn được quần áo trượt xuống, cậu vừa mới mặc quần áo quá mức tập trung không phát hiện, nhưng Trịnh Cảnh Đồng phát hiện a, y nhìn đều muốn phụt máu.

Phó A Bảo không hề hay biết, cậu không cảm thấy chỗ nào không thích hợp, cầm miếng vải còn lại nhìn rồi lại nhìn nửa người dưới của Trịnh Cảnh Đồng, sau đó ho nhẹ một tiếng nói: "Được rồi, phía trên mặc xong rồi, bắt đầu mặc phía dưới đi."

Vải là quấn bắt đầu từ eo, tư thế của Phó A Bảo giống như vừa nãy, ôm lấy eo Trịnh Cảnh Đồng, cậu hơi hơi hạ thấp người đem vải quấn tới, thế là vai cùng hơn nửa lồng ngực bóng loáng nhẵn nhụi của cậu liền kề sát với eo Trịnh Cảnh Đồng, khiến Trịnh Cảnh Đồng hít vào một ngụm khí lạnh, dục vọng nửa người dưới lập tức có động tĩnh, y hận không thể lập tức liền ôm Phó A Bảo thân thiết một phen.

Phó A Bảo khá trì độn, không hề hay biết, dục vọng của Trịnh Cảnh Đồng đã ngẩng đầu hơi hơi chống đỡ dưới sườn cậu, nhưng cậu một chút cũng không cảm giác được, vẫn cứ hết sức chuyên chú mặc quần áo cho Trịnh Cảnh Đồng, người đã chạy tới sau lưng Trịnh Cảnh Đồng, cố định lại một góc vải, sau đó bắt đầu hướng mông quấn quanh, sau khi vải bao trùm khe mông cậu lại đi tới trước người Trịnh Cảnh Đồng, chuẩn bị đem xương chậu quấn lại.

Nhưng vừa đi tới phía trước cậu liền phát hiện dục vọng của Trịnh Cảnh Đồng hơi nhếch lên, nhất thời cả người liền không tốt, mặt đỏ bừng lên, cậu căn bản không nghĩ tới Trịnh Cảnh Đồng sẽ ở trong thời gian ngắn như vậy liền lên, gia hỏa này khẳng định lúc cậu giúp y mặc quần áo thất tưởng bát tưởng, trong đầu đều là tư tưởng xấu xa! Quả thực không thể được rồi!

(thất tưởng bát tưởng: suy nghĩ linh tinh)

Dâm đãng! Đáng khinh! Đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu.

Phó A Bảo thật sự sinh khí rồi, mặt cậu đỏ lên duỗi ra nắm đấm, tích trữ chút lực liền muốn xuất quyền đánh Trịnh Cảnh Đồng.

Nhưng thời điểm chân phải lui về phía sau tư thế đứng chụp, cậu bị vấp phải vải dài còn thừa trên mặt đất, thân thể mất cân bằng liền ngã ngã chổng vó, hơn nữa là đổ về phía trước, vừa vặn ngã trên người Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên bị căn bản không có phòng bị, liền cũng ngã theo, hai người giống như domino ngã xuống, Trịnh Cảnh Đồng ngã xuống trên thảm, ngược lại cũng không đau, Phó A Bảo thì lại vừa vặn ngã xuống trên người Trịnh Cảnh Đồng, thân thể hai người thâm mật chồng lên nhau, tư thế vô cùng ám muội khiến người khác tưởng tượng lung tung, đặc biệt quần áo bọn họ mặc, quả thực bộ dáng giống như cởi quần áo cho nhau đến một nửa.

(Tui bây giờ mới biết domino trong tiếng Trung nó là da cốt nặc mễ bài các thím ợ. Làm tui tìm sml cả buổi tối chả biết nó là cái gì -_-)

Thêm vào hai người đều khí tức bất ổn, bầu không khí càng thêm ám muội, trong phòng chỉ có hai người, bọn họ ngực dán ngực, có thể cảm nhận được nhịp tim cùng hô hấp nặng nhọc của nhau.

______________________

#1: Thím nào chưa tưởng tượng được bộ cos anh Đồng mặc như thế nào thì cứ tưởng tượng nó giống như bikini 2 mảnh ấy nhé =))))))

#2: Hai chương sau là thịt đấy, thịt này ngon hơn thịt trước nhưng vẫn chưa đến độ kho tàu đâu. Các thím có muốn ăn tối nay không thì em sẽ làm 2 chap tối nay luôn, không thì tối nay chỉ đến đây và tý nữa có Ân Tứ để đọc =.="

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play