Nam nam sinh tử này trên weibo của Trịnh Cảnh Đồng lại khiến trên mạng náo nhiệt một trận, đa phần người ta nhất định là không tin, thế nhưng cũng không có thiếu người cảm thấy thuyết pháp này rất thú vị, thế là lại là một phen cấu xé.
"Người không hiểu thì đừng có mà nói bậy nói bạ, nam nhân sinh con như thế nào a, không sai, trước đây từng có tiền lệ, bất quá đó là người chuyển giới, trước kia là nữ nhân, trong thân thể còn có tử cung cho nên mới có thể sinh, nam nhân bình thường làm sao có khả năng sinh con!"
"Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, có cái gì mà không có khả năng a! Trịnh Cảnh Đồng lại có nhiều tiền như vậy, có lẽ dùng tinh trùng của hai người thành công đấy!"
"Như thế nào không được, nhà khoa học Anh đã nghiên cứu ra biện pháp nam nhân và nam nhân sinh con, có thể đem tế bào tinh trùng của mình ra nuôi cấy thành trứng sau đó thụ tinh, là có thể có con của mình, nam nhân nào cũng có thể tự mình làm được, huống chi là hai nam nhân, thế giới lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, cái gì cũng có khả năng, chỉ là kiến thức của chúng ta nông cạn mà thôi."
"Hình như có người tin a, nam nhân sinh con cái gì chứ, kỹ thuật căn bản là chưa thành thục được chứ? Ai cũng chưa từng thành công qua, ngươi thấy bộ dáng Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo sẽ giống như người làm liều đầu tiên mà được lợi sao? Đây không phải ngu ngốc sao!"
"Đứa nhỏ kia giải thích thế nào? Vừa giống Trịnh Cảnh Đồng vừa giống Phó A Bảo, hai người bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ, bộ dáng không hề giống nhau."
"Ta cảm thấy chúng ta thực sự là lo chuyện bao đồng, đứa nhỏ này không có chút quan hệ tiền bạc gì với chúng ta, đừng để ý tới bé là ai sinh, dù sao Trịnh gia nhận thức nó, nó vừa sinh ra liền thắng tại trên đường xuất phát, thực ra so với chúng ta tốt hơn nhiều, mệnh tốt lắm, chúng ta còn bận tâm thay nó làm gì, người không thấy người một nhà bọn họ vui a lắm sao!"
......
Mấy tranh luận này trên mạng đối với Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo mà nói ý nghĩa không lớn, bọn họ sống rất tốt, vì loại chuyện này mà lo lắng rất não tàn, dù sao đứa nhỏ là của bọn họ, bọn họ nói thế nào thì là thế đấy, người ngoài cũng bất quá là nói vài câu chuyện phiếm mà thôi, không có gì ghê gớm.
Phó A Bảo gần đây có chút bận rộn, cậu ngoại trừ muốn khôi phục vết thương bên ngoài, còn muốn giảm béo.
Sau khi mang thai cậu mập lên không ít, kỳ thực Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy rất tốt, mập mập sờ sờ cảm giác rất tốt, thế nhưng bản thân Phó A Bảo liền phi thường không vui, quần áo trước đây của cậu căn bản đều không mặc được nữa, không chỉ là quần áo bình thường còn có đủ loại quần áo cos, tất cả đều không mặc được nữa rồi.
Theo như Phó A Bảo nói, cậu phải luyện ra cơ bắp mới được cơ, không thể làm heo ngày nào cũng dưỡng béo được!
Trịnh Cảnh Đồng hơi hơi não bổ một chút, nghĩ tới Phó A Bảo cả người cơ bắp y đột nhiên có chút mắc ói, A Bảo trước kia là cơ bắp nhỏ, nhưng nhìn qua rất hài hòa, y phi thường thích, thế nhưng thật sự biến thành kẻ cơ bắp chính là một chuyện khác, thế là y tận tình khuyên nhủ khuyến khích: "Giảm béo thì giảm béo, vận động thì vận động, khôi phục lại giống như trước đây không tệ lắm, hơi hơi mập một chút càng khỏe mạnh, đừng quá liều."
Phó A Bảo mất hứng: "Em là nam nhân, nam nhân đương nhiên muốn cơ bắp rồi, anh nhìn anh một chút, anh có rất nhiều cơ bắp!" Nói xong Phó A Bảo còn sờ sờ cánh tay cùng lồng ngực Trịnh Cảnh Đồng, còn chạm vào đùi Trịnh Cảnh Đồng một cái, "Anh xem một chút, trên người anh có bao nhiêu cơ bắp trên người em có bao nhiêu cơ bắp? Em hiện tại toàn chỉ còn thịt mỡ!"
Trịnh Cảnh Đồng nhu nhu lồng ngực mềm mại của Phó A Bảo: "Anh thích bộ dáng hiện tại của em, vừa mềm lại sờ tốt, rất đáng yêu a!"
Hừmmm! Phó A Bảo đẩy Trịnh Cảnh Đồng ra, đáng yêu với chả không đáng yêu cái gì, em là nam nhân, không cần anh khen em đáng yêu được chứ! Hừmmm!
Thời gian cứ như vậy thanh thanh thản thản hạnh hạnh phúc phúc trôi qua mấy tháng, Trịnh gia cũng từ vùng ngoại thành chuyển về nhà cũ, thân thể Phó A Bảo rốt cục khôi phục đến gần đủ rồi, vóc người cũng căn bản khôi phục lại bộ dáng trước kia, bất quá ăn tốt uống tốt dưỡng tốt, da dẻ ngược lại càng thêm trắng, cả người trắng trắng mềm mềm, đều có thể bấm ra nước.
Trắng trắng mềm mềm giống cậu còn có con trai của cậu, Tiểu Duệ Duệ thời điểm 5, 6 tháng đã bò rất nhanh, Trịnh gia đặc biệt xây cho bé một phòng trẻ em cỡ lớn, cả phòng đều mềm nhũn, bốn phía dựng lên, bò thế nào cũng không sợ đụng vào.
Thời điểm vừa ra đời đứa nhỏ này đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời, kỳ thực hiện tại cũng rất ngoan, chính là có chút ngốc nghếch, thời điểm bò xưa nay đều là đâm thẳng về phía trước, cũng không để ý phía trước có đồ đạc có người hay không, thường xuyên đụng phải bàn đã bọc đệm cùng đùi người khác.
Sau khi đụng phải bé cũng không khóc, liền cứ như vậy mở chân ra cầm lấy ngón tay ngồi dưới đất, trừng lớn mắt, một bộ vẻ ngốc ngốc, sau đó chờ một lúc lại chuyển góc độ tiếp tục bò.
Bé rất thích bò, không chỉ không ngừng bò, còn phi thường hiếu động.
Hồi đó vừa ra đời bé còn rất thích nói chuyện, tuy rằng không biết nói cái gì, chính là a a đát đát vài cái, hiện tại ngược lại không quá thích lên tiếng, khả năng bé cũng phát hiện một tật xấu của mình.
Bé chỉ có thể nằm nói chuyện, thời điểm ngồi hoặc bò nói chuyện không được, vừa mở miệng liền muốn chảy nước miếng, muốn ngừng như thế nào cũng không được, khả năng cả thấy mất mặt đi, một khi chảy nước miếng bé liền khóc.
Phó A Bảo lo lắng, đứa nhỏ này đến cùng giống ai nhỉ? Như thế nào ngày nào cũng chảy nước miếng, sẽ không phải chỗ nào sinh bệnh đi, có phải là có chỗ nào không tốt chứ? Cậu còn mang vấn đề này đặc biệt hỏi qua Lưu Việt.
"Không, rất khỏe mạnh!" Vu Thư đem Tiểu Bảo Bảo ôm vào trong ngực nhu nhu hôn hôn, "Đây không phải giống như đúc Trịnh Cảnh Đồng lúc còn bé sao, Cảnh Đồng khi còn bé cũng như vậy, vừa nói chuyện liền chảy nước miếng, đến một tuổi mọc răng sau đó mới hơi khá hơn một chút, hai cha con thực sự là giống nhau như đúc, di truyền! Bất quá Duệ Duệ tốt hơn Cảnh Đồng nhiều rồi, vừa ngoan vừa đáng yêu, Cảnh Đồng lúc nào cũng khóc, phiền chết mẹ."
Phó A Bảo trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng: Đều tại gen anh không tốt!
Trịnh Cảnh Đồng trong lòng yên lặng rơi lệ, y quả nhiên là người mặc kệ tới chỗ nào cũng đều bị ghét bỏ.
Sau khi có con Phó A Bảo sẽ không lên mạng thường xuyên nữa, chuyện cậu mỗi ngày phải làm nhiều nhất chính là ngồi trong phòng trẻ em chơi với con trai, còn lại chính là giảm béo cùng tập luyện, Trịnh Cảnh Đồng chỉ có suất ước ao ghen tị, y phải đi làm, chỉ có buổi tối mới rảnh.
Vì thế có một ngày y nảy sinh ý nghĩ bất chợt:
"Em nói anh mở một căn phòng trẻ em cho bảo bảo bên cạnh phòng làm việc của anh, nối liền với phòng làm việc của anh, em cảm thấy thế nào?"
Phó A Bảo không rõ: "Anh có bệnh a, trong công ty xây phòng trẻ em làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tới công ty mang theo con sao, anh không đi làm hả? Nào có thời gian mang theo con."
Trịnh Cảnh Đồng có chút ủy khuất: "Thân thể em khôi phục không phải liền đi làm sao, hai chúng đều tới công ty Bảo Bảo cũng cần phải mang theo đi mà, em cả ngày để mẹ ẵm, anh phỏng chừng sau này con lần đầu tiên gọi khẳng định là bà nội (nãi nãi) chứ không phải ba ba, theo chúng ta cũng không thân."
Phó A Bảo vừa nghĩ hình như cũng có chút đạo lý, bất quá có một vấn đề.
"Em đi làm cũng chỉ là hai tháng nghỉ hè, đến tháng 9 em phải đi học a, anh không phải đã quên chứ? Đến thời điểm cũng không thể để một mình anh mang theo con đi, anh sẽ sao? Huống hồ anh còn phải làm việc." Phó A Bảo còn rất xem thường Trịnh Cảnh Đồng: "Hơn nữa Bảo Bảo lại không thích anh, giao cho anh em không yên tâm, vẫn là mẹ mang rất tốt."
Trịnh Cảnh Đồng phun một ngụm máu ra ngoài, lời này của Phó A Bảo thật là đâm vài nhát vào trái tim nhỏ bé của y!
Bảo Bảo lại không thích anh, Bảo Bảo lại không thích anh, Bảo Bảo lại không thích anh......
Bảo Bảo nào có không thích anh! Chỉ là so với anh thì thích em hơn thôi, em không thể kỳ thị anh, anh cũng là cha của bảo bảo! Ý nghĩ này của em bất lợi cho gia đình hạnh phúc!
Bất quá y vẫn đúng là đã quên A Bảo phải đi học, A Bảo ở nhà ngốc quá lâu rồi, y đã quên cậu vẫn còn là một học sinh? A Bảo chỉ là tạm thời nghỉ học một năm mà thôi, thời điểm tháng 9 khai giảng vẫn phải tới trường học báo danh, bất quá so với bạn học trước đây đều thấp hơn một khóa rồi.
Nhưng nói thật, A Bảo ở nhà ngốc lâu rồi, Trịnh Cảnh Đồng cũng thực sự không cách nào tưởng tượng được bộ dáng cậu đi học, không phải y coi thường A Bảo, A Bảo trong mắt y thế nào cũng đều là tốt, nhưng y chân tâm cảm thấy, A Bảo nhà bọn họ cũng không phải là người có khiếu học tập! Lúc trước dễ dàng đã bị gạt như vậy liền biết rồi, logic của đứa nhỏ này có chút chút vấn đề.
Ngoại trừ vấn đề này, chính là vấn đề lớp, A Bảo đột nhiên thấp hơn các bạn học cũ một khóa, mọi người ở trong trường ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, có thể có ý nghĩ gì hay không? Sau đó còn có vấn đề ở chung với bạn học mới.
Trịnh Cảnh Đồng lo lắng không thôi, người đi học không phải y, nhưng y so với ai cũng đều phải suy nghĩ nhiều hơn.
______________
Tui sẽ thống nhất cách xưng hô của Bảo Bảo với 2 ba ba nhé: bé sẽ gọi anh Đồng là cha, còn em Bảo là ba ba ^^
30/4 - 1/5 tui sẽ về với thầy u tuiii, dự là trong khoảng 1 tuần tới tui sẽ vui chơi mà bỏ bê công việc rất nhiều T_T cho nên nếu tui không ra chap đều đặn thì các thím cũng đừng bơ tui nheee:****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT