Tháng 12 nhiệt độ của A thị tương đối thấp, thêm vào Trịnh gia ở trên giữa sườn núi, nhiệt độ càng thêm thấp, trong phòng mặc dù có khí ấm, nhưng Phó A Bảo không thể từ sáng đến tối đều ở trong phòng, phụ nữ có thai cũng phải đi ra đi dạo vận động một chút, cấu tạo thân thể vốn không giống với phụ nữ, gánh nặng lớn hơn nhiều, thên vào hơi ẩm trên núi tương đối nặng, người Trịnh gia đang suy nghĩ có nên để A Bảo chuyển tới chỗ ở mới hay không, tới chỗ khá khô ráo ấm áp, Trịnh gia vừa lúc ở ôn tuyền thiên nhiên vùng phụ cận có một biệt thự, phụ nữ có thai cũng không nhất định thích hợp tắm suối nước nóng, thế nhưng nhiệt độ chỗ đó hơi cao hơn một chút, khá thích hợp cho A Bảo an dưỡng.
Thế là sau khi mọi người thương lượng chuẩn bị người toàn gia đều chuyển đi, ở chỗ nào đều ở chỗ đó, thân thể A Bảo trước tiên gấp rút đi.
Từ Thanh đuổi theo tới đúng dịp, hai ngày trước khi Trịnh gia dọn đi thì tới cửa, bà ta đã tới nhiều lần quen cửa quen nẻo, lần này nhìn thấy bát quái trên mạng liền cảm thấy là cơ hội tốt, muốn nhân cơ hội đến nói với Vu Thư chuyện đứa con một chút, bà ta không đưa theo Lưu Giai Giai đến, bà ta cảm thấy phải trước tiên thăm dò ý tứ, chờ tới gần như có chút đầu mối mới mang con gái tới, vừa vặn thừa dịp khoảng thời gian này đem con gái dạy dỗ tốt.
Bình thường cũng còn tốt, thế nhưng gần đây bụng của A Bảo càng lúc càng lớn, tình trạng thân thể càng ngày càng nhiều Vu Thư liền có chút phiền lòng, bà đầy tâm tư đều tại trên người A Bảo không muốn gặp khách, bà nhìn ra được Từ Thanh có ý tứ nịnh bợ bà, thật sự không có tâm tư gì ứng phó, nghĩ gặp mặt lần này thôi, dù sao hai hôm nữa liền muốn chuyển nhà, lỗ tai cũng liền thanh tĩnh.
Lúc đó bởi vì Từ Thanh nói lời chúc phúc với con trai, cho nên Vu Thư tâm tình tốt liền coi trọng Từ Thanh một chút, ai biết đây là miếng cao dán trên da chó xé không được, đến một lần lại tới, đến một lần lại tới, bà luôn không tốt đột nhiên liền không thân cự tuyệt gặp khác, cũng không quá lễ phép, lần này dọn nhà đúng là một cơ hội tốt.
Từ Thanh là thứ 7 tới, Trịnh Cảnh Đồng cũng ở nhà, lúc y xuống lầu pha nước trái cây cho A Bảo đối mặt với Từ Thanh, khách khí hỏi thăm một chút sau đó liền đi lên lầu.
Từ Thanh đây là lần thứ hai gặp người thật Trịnh Cảnh Đồng, lần đầu tiên là tại hôn lễ, bà ta lúc trước tới Trịnh gia nhiều lần nhưng đều không gặp Trịnh Cảnh Đồng, lần thứ hai nhìn thấy chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, con gái bà ta phải xứng với nam nhân như vậy, bộ dạng tốt, gia thế tốt, năng lực lại xuất chúng, con rể như vậy thực sự là đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, thực sự là càng nhìn càng vừa lòng, trong lòng không khỏi mơ tưởng viển vông, chờ con gái sinh ra con của Trịnh gia, tất cả sau này của Trịnh gia đều là của bọn họ rồi.
Nhà bọn họ cũng có tiền, nhưng không thể so sánh với Trịnh gia, mỗi lần đến đều hâm mộ kinh khủng, hơn một nửa đỉnh núi này đều là của Trịnh gia, dưới núi chính là bệnh viện của Trịnh gia, biệt thự Lưu gia của bọn họ đơn giản thực sự không thể so sánh với cái này.
Bà ta nghĩ qua một đoạn thời gian ngắn mở triển lãm tranh cho con gái có thể mới người Trịnh gia đến xem, đến thời điểm cũng có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng Vu Thư nói nhiều hơn về ưu điểm của con gái, bất quá đây là chuyện sau đó, không phải mục đích chủ yếu của hôm nay.
Vu Thư cảm thấy Từ Thanh nhìn lên lầu có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?" Vừa nãy Cảnh Đồng đi xuống làm gì sao, sao mà cứ liên tục nhìn chằm chằm lên lầu vậy.
Từ Thanh phục hồi tinh thần lại cười nói: "Không sao, chính là em kỳ quái, sao em đến nhiều như vậy đều không có gặp vị Phó gia kia? Gần đây em thấy trên mạng có vài đồn đại, liền có chút lo lắng."
A Bảo mang thai không thể tùy tiện nói cho người khác biết, Vu Thư không thể làm gì khác hơn là tùy tiện ứng phó nói: "A Bảo nó gần đây thân thể không tốt lắm, cho nên không đi ra ngoài, đang ở trong nhà hảo hảo dưỡng." Bà không muốn cùng Từ Thanh nói quá nhiều chuyện liên quan tới A Bảo.
Từ Thanh chịu ảnh hưởng của comment trên mạng, thêm vào lại nghe Vu Thư hình như không quá nguyện ý nói chuyện này, thì càng thêm tin vào lời đồn trên mạng, xem ra Trịnh gia và Phó A Bảo quả thật có hiềm khích, bà ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bà ra cần phải đứng ở Vu Thư bên này thay Trịnh gia nói chuyện.
Vì thế Từ Thanh nhíu nhíu mày nói: "Làm sao mà vừa kết hôn liền sinh bệnh a, bệnh này của cậu ấy có nghiêm trọng không a? Có thể truyền nhiễm hay không a? Cái này trước đây đã có hay là sau khi kết hôn mới có?"
Lời này quả nhiên là giết tâm, Vu Thư lập tức liền cau mày, nói chuyện như thế nào vậy hả!
A Bảo bây giờ là bảo bối nâng trong lòng bàn tay của nhà bọn họ, bà ta có ý gì a! Nói là A Bảo không may mắn hay là làm sao?
Còn bệnh truyền nhiễm, ngươi mới có bệnh truyền nhiễm đấy! Cả nhà ngươi đều có bệnh truyền nhiễm!
Vu Thư mặc dù trong lòng đang rất tức giận, nhưng không có biểu hiện quá rõ ràng, bà là người có tu dưỡng, đối phương chỉ là hỏi một chút mà thôi, cái khác cũng chưa nói, bà nổi giận cũng không tốt lắm, bất quá sắc mặt vẫn là lạnh xuống: "A Bảo nó chính là thân thể không tốt lắm mà thôi, sao có thể kéo tới bệnh truyền nhiễm chứ."
Sau đó Vu Thư liền nghĩ đến mấy lời đồn đại trên mạng kia, liền hỏi Từ Thanh: "Cô không phải là tin mấy lời nói hưu nói vượn trên mạng kia đi, A Bảo nó rất tốt, nhà chúng tôi đều thích nó, thích vô cùng, mấy lời trên mạng kia không biết là ai bịa đặt, để tôi tra ra được nhất định phải xử đẹp người đó!"
Từ Thanh cũng phân rõ không ra lời này của Vu Thư là thật hay giả, nghĩ thầm Trịnh gia có lẽ là kiêng kỵ thế lực của Phó gia, có một thông gia như thế cũng không không dễ làm, nói chuyện làm việc cũng phải cẩn thận, Phó gia không phải gia đình tùy tùy tiện tiện, chính là lấy gia thế của Trịnh gia cũng phải cẩn thận cân nhắc, đắc tội rồi cũng không phải dễ thu dọn, huống hồ gần đây bà ta cũng nghe nói, Phó gia đang chuẩn bị cùng Hạ gia thông gia đấy, vậy thì càng không dễ làm.
Từ Thanh sau khi não bổ xong cảm thấy Vu Thư cũng là có nỗi đau của mình, vì thế liền tránh không nói chuyện tới đề tài này, bà ta cảm thấy hẳn là nói chuyện trẻ con.
Bà ta nhìn trên lầu một chút sau đó nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, kỳ thực có một việc em vẫn muốn hỏi, thế nhưng thật không tiện, cũng không biết có nên hỏi hay không."
Vu Thư thấy bà ta ấp a ấp úng, hơn nữa mắt đảo lia lịa, liền cảm thấy không phải chuyện tốt đẹp gì, liền lạnh nhạt nói: "Cô nếu như cảm thấy khó xử thì đừng hỏi nữa, tôi cũng không tiện miễn cưỡng cô."
Từ Thanh bị nghẹn một hồi, còn để bà ta tiếp tục thế nào đây?
Vu Thư là bởi vì chuyện vừa nãy của A Bảo tức giận rồi, thế nhưng Từ Thanh cho rằng Vu Thư là không thích thái độ ấp a ấp úng này của bà ta, ngô, xem ra phương thức nói chuyện này của mình cũng không thích hợp bày ra ở Trịnh gia.
Vì thế Từ Thanh sửa sang lại tâm tình liền trực tiếp hỏi: "Tỷ tỷ, Trịnh gia các chị thông gia với Phó gia, chuyện tốt đúng là một chuyện tốt, tôi thấy tình cảm của 2 Cảnh Đồng và A Bảo hai đứa cũng rất tốt."
Vu Thư nghe đến đó tâm tình hơi thoải mái một chút.
"Ừ." Bà hơi hơi gật gật đầu, "Hai đứa nó tình cảm xác thực rất tốt." Bà nói xong trong lòng còn có chút ngọt, con trai gần đây hình như có chỗ đột phá, tình cảm với A Bảo càng ngày càng tốt, quả nhiên có con chính là tốt, tình cảm vợ chồng tiến triển mãnh liệt, trước khi kết hôn bà còn lo lắng cái lọ cái chai, không nghĩ tới con trai còn rất bản lĩnh, không bao lâu liền tóm được A Bảo.
Bất quá "Ngược lại" là có ý gì a, đây là còn có đoạn sau?
"Tình cảm này tốt hẳn là có chỗ tốt, bất quá có một vấn đề, hai nam nhân nhưng không có con được, tỷ tỷ chị chỉ có một đứa con trai Cảnh Đồng này, vậy cháu trai sau này làm sao bây giờ a? Nghĩ tới đây em liền lo lắng thay chị, Phó gia cũng không phải lo, nhà bọn họ có hai đứa con trai, bé không được còn có lớn, em còn nghe nói, con trai lớn của Phó Minh gần đây đi lại với thiên kim của Hạ gia, Phó gia bọn họ thực là không cần lo lắng, Trịnh gia các chị thật là tốt thế nào đây, tỷ tỷ, chị hồi đó không nghĩ tới vấn đề này a?"
Vu Thư tâm nói, việc này còn cần cô bận tâm sao, trong bụng A Bảo của chúng tôi liền có một có được hay không! Bất quá bà không thể nói, ai, sau này chờ đứa nhỏ sinh ra cũng chỉ có thể nói là mang thai hộ không thể nói là A Bảo sinh, bằng không thật sự muốn náo động phiên thiên, bà không muốn A Bảo bị coi là quái vật vây xem.
Ai, càng là một tiếc nuối.
"Con tóm lại sẽ có, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, tìm người mang thai hộ là được, trên tin tức đều có mà, nước ngoài rất nhiều người đều tìm mang thai hộ, muốn mấy đứa liền có bấy nhiêu đứa, rất tiện, cái gì cũng không cần bận tâm." Vu Thư không quá để ý nói.
Từ Thanh trong lòng giật mình, quả nhiên bị bà ta đoán trúng, Trịnh gia xác thực muốn tìm mang thai hộ, bà phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế! "Em nói này tỷ tỷ, không phải em nói lung tung, những nữ nhân mang thai hộ kia không có mấy người tốt, nữ nhân tốt thuần thuần khiết khiết sạch sẽ có thể mang thai hộ? Mang thai mười tháng, con gái gia đình tốt làm sao sẽ làm chuyện như vậy? Gen hơn nửa không hề tốt đẹp gì, tỷ tỷ chị cần phải suy nghĩ kỹ một chút."
Vu Thư không nghe rõ, bình thường hai người đàn ông kết hôn, nhất định là không có con, vậy cũng chỉ có thể đi làm mang thai hộ hoặc nhận nuôi, bằng không thì phải làm sao?
A Bảo nhà bọn họ là tình huống đặc biệt, đâu phải ai cũng có thể may mắn như vậy.
Hơn nữa bà cũng không có cảm giác mang thai hộ có chỗ nào không tốt, nếu như A Bảo thật sự không sinh được, vậy thì hai người khác nhau mang thai mỗi người một đứa, hai người ba người cũng được, trong nhà trẻ con nhiều cũng nuôi được, có cái gì không được chứ? Như thế nào liền nói gen có vấn đề, từ đâu tới nhiều chú ý như vậy.
Bất quá bà nghe một chút xem Từ Thanh có cái ý kiến bất đồng gì, vì thế bất động thanh sắc hỏi: "Vậy cô cảm thấy tôi nên làm như thế nào?"
Từ Thanh cho rằng Vu Thư mắc câu liền nhỏ giọng nói: "Nam nhân điều kiện như Cảnh Đồng nhà chị cũng không nhiều, không phải em nói, chỉ cần nó vung tay lên, có bao nhiêu thiếu nữ muốn vì nó sinh con chứ, chị hoàn toàn có thể chọn một người thật sinh đẹp, xuất thân gia thế giáo dưỡng đều không tệ sinh ra một đứa bé cho Cảnh Đồng nhà chị, gen tốt, sạch sẽ, sau này cũng yên tâm, nói thế nào Trịnh gia các chị cũng là có máu mặt, mẹ đứa nhỏ cũng không thể quá tùy tiện, mang thai hộ rất đáng sợ, mẹ đứa nhỏ là một nữ nhân không quen biết, nói ra đâu có con gái gia đình tốt nào sinh ra đứa nhỏ có mặt mũi."
"Tỷ tỷ chị ngẫm lại xem, nếu như sau này có người hỏi đứa nhỏ mẹ là ai, chị bảo đứa nhỏ nói thế nào? Nó không nói được, có một người mẹ có thân phận, nó cũng có mặt mũi, sẽ không bị trẻ con khác bắt nạt coi thường."
Lời này nghe vào hình như đều là suy nghĩ của Trịnh gia bọn họ, nếu như đầu óc ngu muội phỏng chừng sẽ tin lời này, nói không chừng còn cảm thấy Từ Thanh là một người tốt, đặc biệt suy nghĩ vì Trịnh gia bọn họ.
Nhưng Vu Thư bà không hồ đồ, lời này của Từ Thanh bà phi thường không thích nghe, như thế nào con của Trịnh gia bọn họ lại bị bắt nạt coi thường được, ngươi như thế nào liền ác độc như vậy nhìn không ra người tốt đấy!
Bà mặt lạnh hỏi: "Thế A Bảo làm sao bây giờ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT