“Chủ nhân của chiếc vòng vàng này chính là… Xà Phu. Chiếc vòng này là do đích thân anh thiết kế để tặng nó, là chiếc có một không hai, không thể nhầm lẫn được. Nhưng tại sao nó lại làm chuyện này cơ chứ”
Từng câu từng chữ mà JB nói 2 ngày trước khiến cho Song Tử, Thiên Bình và Sư Tử không thể nào quên được. Xà Phu sao? Có chết họ cũng không thể ngờ được chính Xà Phu là người làm chuyện này. Từ trước tới giờ, anh ta đối xử rất tốt với bọn họ cơ mà, có chuyện gì khó khăn anh ta cũng giúp họ giải quyết hết. Nhưng tại sao, chuyện này lại như vậy?
- Có chắc là không nhầm lẫn gì ở đây không? Có thể JB nhẫm lẫn chiếc vòng của anh ta làm với chiếc vòng này thì sao? Có thể lắm chớ, trên đời này có rất nhiều chiếc vòng giống nhau mà không phải sao? – Song Tử vò đầu trong điên dại, anh là đang không tin Xà Phu là người làm ra chuyện ấy.
- Song Tử, mày tỉnh lại dùm tao cái đi. Không hề có sự nhầm lẫn gì ở đây hết, JB đã kiểm chứng rồi, hoàn toàn chính xác. Nó chính là chiếc vòng của anh Xà Phu, là do Xà Phu làm đó – Sư Tử tức giận hét lớn, không kiềm chế nổi mà đấm vào mặt Song Tử khiến anh lăn xuống đất.
- Bình tĩnh lại đi, 2 anh có đánh nhau đến thừa sống thiếu chết cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Cái quan trọng nhất là phải bình tĩnh. Anh đã nói cho mọi người chưa? – Thiên Bình thở dài, mệt mỏi day day thái dương rồi ngước lên hỏi Sư Tử.
- Rồi, vẫn là chừa 2 người đó ra. Có vẻ mọi người cũng sốc không kém chúng ta đâu – Sư Tử gật đầu, kiềm chế cơn nóng giận mà ngồi xuống ghế. Thiên Bình ngồi bên cạnh không khỏi chán nản mà ôm đầu nhìn sàn nhà.
- Vậy bây giờ biết được hung thủ rổi, chúng ta phải làm gì? – Song Tử lồm cồm bò dậy, lấy tay lau đi vết máu trên miệng rồi khoanh tay hỏi.
- Tất nhiên là cứ làm theo kế hoạch, nhưng lần này phải tuyệt đối cẩn thận. Trước kia chúng ta đã cẩn thận rồi, bây giờ cần phải cẩn thận hơn nữa vì trong nhà có nội gián cho kẻ địch – Sư Tử lên tiếng, Thiên Bình và Song Tử gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trong nhà, những người có trong kế hoạch đầu hết đều chẳng có tâm trạng mà cười đùa, nhưng mà ở một căn phòng nào đấy, tiếng cười đùa vang lên khắp phòng.
- Ahahaha, anh xem này Ma Kết, con mèo này nó thích em chưa này – Chả là Bảo Bình vừa mua được một chú mèo nhỏ nên sang khoe Ma Kết. Mà con mèo này là con đực, đã thế còn dại gái, và tất nhiên nó sẽ quấn quít lấy chủ nhân xinh đẹp tuyệt trần của nó, không rời nửa bước.
- Có vẻ con mèo này nó mê tít em rồi, cứ bám lấy em, anh động vào thì trừng mắt lên mới sợ chứ - Ma Kết bĩu môi nhìn con mèo đáng ghét kia. Hừ, dám quấn lấy vợ nhỏ của ta, mi cũng gan lắm. Khi nào có cơ hội ta sẽ cho mi vào nồi làm lẩu mèo.
- Anh là đang ghen sao? Trời ơi, sao lại ghen với một con mèo chứ, anh thật là – Bảo Bình thấy sắc mặt của Ma Kết trở nên tối sầm lại thì không khỏi cười phá lên, lăn cả xuống sàn nhà, kêu uỵch một cái.
- Em còn cười được nữa, ai bảo con mèo đáng ghét đó dám quấn lấy vợ của anh chứ. Mà theo lẽ đương nhiên là chồng phải ghen rồi – Ma Kết tháy Bảo Bình cười phá lên thì không khỏi bực mình hơn, người ta đang nghiêm túc mà, sao nữ cười như điên như dại thế.
- Hahahah, trời ơi, ghen với mèo. Hahahaha. Cơ mà, anh vừa nói gì cơ. Chồng á, vợ ư? Ai là vợ của anh? – Bảo Bình ngồi dậy, cố nhịn cười rồi ngẫm nghĩ câu nói của Ma Kết vừa lúc nãy hình như có gì đó không được đúng lắm.
- Tất nhiên là em rồi, chẳng lẽ là con mèo đực rựa đáng ghét này – Ma Kết trả lời, khuôn mặt rất ư là biểu cảm điều đó là điều đương nhiên rồi chỉ sang chú mèo tội nghiệp đang nằm đó nhìn.
- E… em là vợ của anh lúc nào thế. Rõ là nói dối nó quen – Bảo Bình phủi quần đứng dậy, tiến đến gần rồi vỗ bốp một cái vào mặt anh Kết đáng thương đang ngồi trên giường.
- À, em gan nhỉ, dám đánh cả chồng cơ đấy – Ma Kết mặt cực kì nguy hiểm nhìn Bảo Bình đứng trước mặt mình. Bảo Bình ngửi thấy mùi nguy hiểm nhưng chưa kịp chuồn ra ngoài cùng với chú mèo của mình thì đã bị Ma Kết kéo lại, đè xuống chiếc giường êm ái.
- Na… này, bỏ ra đi, người khác nhìn thấy bây giờ đấy – Bảo Bình mặt đỏ như cà chua không dám nhìn thẳng vào mặt Ma Kết mà chỉ dám dãy dụa rồi nói lớn. Nhưng mà dãy dụa thì cũng bằng không, bởi vì 2 tay của Bảo Bình đều đã bị Ma Kết khóa chặt, không cho cử động.
- Người khác là ai, vợ chồng chúng ta ân ân ái ái còn phải đợi ý kiến của người ngoài, xem họ có cho phép hay không sao? Hay là chúng ta cứ… làm điều đó luôn, sau đó kết hôn cũng không muộn. Dù sao bố mẹ anh cũng muốn có cháu lắm rồi. Mà em cũng không cần lo, phòng này cách âm rất tốt, dù có la hét ra sao cũng không ai nghe thấy đâu – Ma Kết cười gian tà nhìn Bảo Bình, lời nói hết sức ám muộ khiến cho mặt Bảo Bình đã đỏ nay còn đỏ hơn nữa.
- Kết đại ca, em mượn cục sạc. Thằng Sư chết bầm đó không chịu cho mượn rồi khóa luôn cửa phòng rồi. Đại ca có tâm thì… Ồ, đệ đệ có làm phiền đại ca với đại tẩu làm chuyện chính sự không? – Song Tử tự nhiên mở cửa phòng bước vào, nói một lèo rồi mới nhận ra tư thế ám muội của 2 người kia thì ồ một tiếng rồi đứng khoanh tay dựa vào cửa xem kịch.
- Không có, muốn lấy gì thì lấy đi. Ở trong ngăn kéo thứ 2 cạnh tủ quần áo – Ma Kết thấy Song Tử đi vào thì vội ngồi dậy, chỉnh lại quần áo rồi chỉ vào cái tủ. Bảo Bình thì không còn gì để nói rồi. Vừa nghe thấy tiếng của tên Song chết tiệt đó thì đã nhanh chóng đã bay Ma Kết rồi chạy ra ngoài.
- Hazz, đại ca à, cũng vì đại ca có lòng tốt cho đệ đệ này mượn cục sạc này nên đệ đệ mới nói nhé. Tư thế vừa lúc nãy của đại ca… thật không đúng chút nào, như vậy sẽ khiến cho đại tẩu không thoải mái đó – Song Tử sau khi lấy cục sạc thì không quên bồi thêm một câu làm cho trên mặt Ma Kết xuất hiện vài vạch hắc tuyến. Nhanh chóng đi lại cho Song Tử, mỉm cười rồi nhanh chóng đá bay tên Song Tử ra ngoài xửa rồi đóng cửa sầm một cái.
- Đại ca, có gì không hiểu hay muốn học hỏi thì không có gì phải ngại hết, cứ qua chỗ đệ đệ, đệ đệ sẽ dạy cho đại ca vài chiêu – Song Tử trước khi rời về phòng mình còn hét lớn, cười ha hả rồi nhanh chóng chạy về phòng trước khi tên Kết kia chạy ra bóp chết anh.
- TÊN SONG TỬ CHẾT TIỆT – Ma Kết ngồi trong phòng hét lớn.
Vậy là anh Song đã 2 lần phá hỏng cảnh ân ái của người ta, thật là có tâm quá đi a.
Hiện tại, Nhân Mã đang rất bực bội. Hôm nay lấy cớ không có lịch trình, với lại cũng đã lâu không đi học nên Xử Nữ đã bắt Nhân Mã đi học trở lại, lại còn được mọi người nhiệt tình hưởng ứng nữa chứ.
- Ái chà, xem này, là ai đây. Không phải Nhân Mã đây sao? Sao lại đi một mình thế này? – Đang bực bội nhét đống đồ vào tủ, đột nhiên bên tai có cái giọng nói ẽo ợt nghe là muốn nổi da gà khiến Nhân Mã đã bực nay còn bực hơn. Đóng tủ một cái sầm rồi quay qua nhìn xem con người kia là ai.
- Ô, đây không phải là tiền bối Mira, Hana và Lin sao? Lâu lắm không gặp, mấy tiền bối vẫn không thay đổi là mấy nhỉ, cái giọng ẽo ợt nghe là thấy ghét – Nhân Mã khoanh tay, dựa vào tủ đựng dồ, nhìn mấy cái con người đang khinh thường kia rồi nói toẹt ra một câu.
- Cô cũng thế nhỉ, cái thói ngông cuồng, ngựa non háu đá vẫn không bỏ được. Thảo nảo, bị người ta đá là phải – Hana thấy Nhân Mã nói vậy thì cũng không sợ cho lắm. Dù sao thì hôm nay cô ta cũng đi một mình, như vậy thì làm được ai.
- A, cái tình ngông cuồng, ngựa non háu đá đó là do học ở mấy tiền bối mà ra hết, không phải sao? Nói như vậy, không phải là đang tự nói chính bản thân mình hay sao? - Nhân Mã cười đắc thắng, định đấu khẩu với cô sao, không có cửa hay lỗ mà chui đâu cưng.
- Hôm nay, xem ra cô bị bỏ rơi rồi nhỉ. Để xem nào, lát nữa mà có làm sao thì sao đây, bạn bè không có ở đây để bảo vệ rồi. Vì vậy, đừng có mà tự cao tự đại – Lin tiến tới, dí đầu Nhân Mã khiến cho cô tỏa ra hàn khí.
- Sao đây, định động tay động chân với tôi sao? Còn non lắm nhé. Nếu muốn thử một chút thì cứ đến tìm tôi, tôi đang rất rảnh. Mà bạn của mấy người đâu, tên là gì ấy nhỉ. À, là Soo Eun, cô ta đâu rồi. Hay là lần trước bị tôi dọa sợ quá nên không dám ra ngoài rồi – Nhân Mã nhún vai, đắc thắng nói.
- Mày nói cái gì cơ? Mày láo nhỉ, dám nói thế cơ đấy? – Mira hùng hổ, giơ tay định tất Nhân Mã nhưng đã bị cô chặn ngay lại, cầm chặt đến nổi tìm cả tay.
- Sao, muốn động chân động tay ở ngay đây à. Ở đây vẫn chưa phải là khu vực cấm các đồ kĩ thuật số đâu đấy, nếu có scandal gì mà xảy ra cũng không phải lỗi do tôi đâu đấy. MẤY BÀ CHỊ GIÀ - Nhân Mã mỉm cười, đá mạnh vào chân Mira khiến cô ta khuỵu xuống, quỳ trước mặt Nhân Mã. Nhân Mã hất mạnh ta của Mira rồi tự tin bước qua 3 con người đang tức tối vì không thể làm gì kia.
- Nhân Mã, mày nhớ đó. Hôm nay mày không được yên đâu – Lin chỉ kịp hét lớn, nhưng Nhân Mã coi như không nghe thấy gì hết, thảnh thơi lấy tay nghe ra cắm vào tai rồi bật nhạc nghe, vô cùng thích thú.
Đang vui vẻ nghe nhạc ngắm cảnh xung quanh thì vô tình chạm mặt Sư Tử. 2 người chỉ dừng lại có vài giây vì ngạc nhiên, nhưng sau đó thản nhiên đi ngang qua nhu như không quen biết.
Nhưng, nếu như nhìn kĩ, ánh mắt của họ khi nhìn nhau lúc nãy ánh lên tia cười. Khi đi qua nhau thì cố tình đi sát lại gần đối phương, 2 tay chạm nhau trong giây lát và mở miệng lẩm bẩm điều gì đó mà cả kể người đứng ngay gần đó cũng không thể nghe được, chỉ có duy nhất 2 con người lạ mà quen này có thể biết.
Buổi sáng vui vẻ, ông xã/bà xã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT